Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 303: Thẻ ngân hàng



“Chú Vương, chú sao vậy?”, Vương Hân Di kinh ngạc nhìn Vương Hi.

“Không sao cả”, Vương Hi cảm thấy hơi khó chịu.

Trong lúc bị thương, anh đã vứt quần áo của mình đi và ra chợ mua một bộ đồ rẻ tiền để mặc. Sau khi nói chuyện với Vương Hân Di, anh bước sang bên cạnh và nhìn vào trong gương.

Tai nạn ô tô làm anh bị nội thương khiến sắc mặt anh xanh xao tái nhợt, nhưng anh vẫn rất sạch sẽ, đêm nào anh cũng đạp xe đạp đến nhà tắm trong làng để tắm rửa, râu ria cũng cạo gọn gàng. Anh thật sự không nhìn ra mình có chỗ nào giống chú của Vương Hân Di. Vương Hân Di năm nay 16 tuổi, anh chỉ lớn hơn cô bé 11 tuổi, lại có thể giống chú của cô bé sao?

Một lúc sau, Vương Hi không nhịn được mà bật cười.

Anh thật sự không thể coi mình như chàng trai tuổi đôi mươi nữa.

Anh cũng sắp bước vào độ tuổi trung niên rồi, có thể làm chú của Vương Hân Di.

Một đêm không lời.

Sáng hôm sau, anh đi dạo một vòng trong làng, sau khi trở về thì làm một số động tác vận động đơn giản trong vườn nhà Vương Quân. Anh cần phải hồi phục lại thể trạng, vận động nhẹ có thể khiến cơ thể anh hồi phục nhanh hơn.

Khi anh đang tập thể dục thì nhìn thấy Vương Quân từ bên ngoài trở về, trên người đầy mùi rượu và nồng nặc mùi nước hoa. Sau khi đi vào nhà thì Vương Quân và Lý Cầm bắt đầu cãi cọ.

Hôm này là thứ bảy, Vương Hân Di không đi học, cô bé đang giúp gia đình trông coi siêu thị.

Nhìn thấy Vương Quân trở về, cô bé lo lắng đi đến bên cạnh Vương Hi, mắt nhìn vào trong nhà.

Vương Hi mặt không cảm xúc, lặng lẽ vận động cơ thể.

Thoáng cái anh đã sống ở trong nhà Vương Quân được hơn 20 ngày, Phàm Gian, Tôn Tinh Tinh, Doãn Tâm biết anh bị thương, bọn họ đang ở bên ngoài đánh lạc hướng tổ điều tra đặc biệt, giúp anh có thời gian dưỡng thương.

Trong khoảng thời gian này, anh thường xuyên thấy Vương Quân mắng chửi Lý Cầm, có lúc còn đánh đập chị ta nữa.

Anh cũng đã quen rồi.

Anh chưa bao giờ là người thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt đây lại là chuyện của người khác, anh cảm thấy không nên xen vào.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng bạt tai trong phòng truyền ra, sau đó là tiếng đánh chửi nhau. Lý Cầm hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Quân, chỉ hai cái tát đã làm cho Lý Cầm ngã xuống đất, chị ta bị đánh rất dữ dội, vừa đánh hắn vừa hét lên: “Cô dám giả vờ với tôi, mẹ kiếp, lại dám lừa tôi à!”

Rầm một tiếng, cửa kính trong nhà bị vỡ tan, Vương Hi nhìn thấy Vương Quân đang cầm tóc của Lý Cầm, đập đầu chị ta vào cửa kính, trán Lý Cầm lập tức có máu tươi chảy xuống.

“Bố, bố lại đánh mẹ nữa rồi!”, Vương Hân Di chạy nhanh vào trong nhà.

“Con khốn, cút ngay cho tao, ở đây không có việc của mày”, Vương Quân hung ác đẩy Vương Hân Di sang một bên.

Vương Quân đánh Lý Cầm càng lúc càng tàn bạo hơn, trong nhà vang lên tiếng khóc của Lý Cầm và tiếng mắng chửi của Vương Quân, dân làng thích xem náo nhiệt, không ít người đã vây quanh khi nghe thấy tiếng động.

Khi Vương Quân đánh Lý Cầm, có người nhìn chằm chằm vào Vương Hi làm anh có chút khó chịu. Anh bây giờ đang là tội phạm bị truy nã, nói không chừng tổ điều tra đặc biệt đã đưa hình của anh lên Tivi rồi cũng nên.

Vương Quân tiếp tục đánh vợ như vậy rất có khả năng sẽ làm anh bị liên lụy.

Anh bước vào phòng.

Thấy đồ đạc trong nhà vỡ nát không ít, Vương Quân vẫn đang hung hãn đánh Lý Cầm, Vương Hân Di bị cảnh trước mặt dọa cho phát khóc, quỳ trên mặt đất van xin Vương Quân.

Vương Hi rất phản cảm việc tọc mạch vào chuyện của người khác, anh cho rằng Lý Cầm sớm đã biết Vương Quân không phải là một người đàn ông tốt rồi. Loại đàn ông này không thật thà, thường xuyên tìm phụ nữ bên ngoài. Lý Cầm có thể bao dung và tiếp tục sống với Vương Quân, điều này cho thấy chị ta vẫn yêu hắn. Nếu anh ra tay ngăn cản và đánh hắn, không biết chừng Lý Cầm sẽ cùng Vương Quân đánh lại anh.

Cả làng không ai muốn nhúng tay vào chuyện này bởi vì mọi người ai cũng hiểu. Tất cả mọi người đều không làm gì cả, nếu chỉ một mình anh xen vào thì coi như anh không theo số đông. Một người đi ngược lại số đông, hoặc là thiên tài tuyệt đỉnh hoặc là kẻ ngốc, anh chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh hơn người khác.

“Được rồi, đừng đánh nữa, dù gì cũng là vợ chồng, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ? Tôi là đại gia đấy, nể mặt tôi chút có được không, sau khi rời đi tôi sẽ trả ba triệu để hai vợ chồng anh cải thiện cuộc sống, đừng đánh nữa”, Vương Hi châm một điếu thuốc và nói.

“Mẹ kiếp, tao có bồ ở bên ngoài thì sao nào? Tao nuôi bồ thì liên quan gì đến mày? Mẹ kiếp, tao cần mày quan tâm à? Mày đi tìm cô ấy rồi đúng không? Mày lại dám lén lút đi tìm cô ấy, đúng là đồ mặt dày!”, Vương Quân không để ý đến Vương Hi, vẫn tiếp tục đánh Lý Cầm.

“Được rồi, nể mặt tôi một chút, đừng đánh nữa”, Vương Hi bước tới kéo tay Vương Quân.

“Cút ngay!”, Vương Quân quay lại và đấm Vương Hi một đấm.

Vương Hi ngạc nhiên nhìn hắn ta.

Một đấm này của Vương Quân không hề nhẹ, nó đập mạnh vào vai anh.

Trong lòng Vương Hi dần bốc lửa giận.

“Mẹ kiếp!”, Vương Hi giơ chân đạp mạnh vào mông Vương Quân, đá hắn bay ra xa.

Sau khi bị Vương Hi đá bay ra ngoài, hắn có chút sững sờ, sau đó sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi, hắn cầm lên một chiếc chậu rửa mặt muốn liều mạng với Vương Hi.

Không đợi hắn đứng dậy, Vương Hi đã chạy đến và đá Vương Quân đến hộc máu mồm.

Vương Quân bị cú đá của anh làm cho choáng váng, nằm trên đất không dậy nổi.

Vương Hi bước đến kéo cổ áo của Vương Quân lôi hắn ra khỏi nhà, nhìn thấy rất nhiều người đang đứng vòng trong vòng ngoài xem kịch, anh hét lên: “Tất cả cút hết cho tôi, xem cái mẹ gì? Vợ chồng người ta đánh nhau thì có gì đáng xem? Mẹ kiếp, ai còn xem tôi giết người đó!”

Nhìn thấy sự hung hãn của Vương Hi, người dân trong làng nhanh chóng giải tán.

“Vương Hi, cậu làm gì vậy?”, Lý Cầm và Vương Hân Di vội vã chạy ra ngoài.

Vương Hi không để ý đến bọn họ, anh cởi dây thắt lưng và đánh mạnh vài cái vào mặt Vương Quân. Sau đó anh liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng lấy đến một xô nước lạnh, tạt vào mặt hắn.

Tiếp đó anh lại dùng thắt lưng hung ác đánh hắn vài nhát, Vương Quân lập tức hét lên vì đau đớn.

Vương Hi rất ít khi mất bình tĩnh, anh là một người có học thức. Nhưng nếu anh đã tức giận, sẽ không đơn giản chỉ là đối thủ mất một lớp da. Phàm Gian bên cạnh anh đã khá nổi tiếng rồi, rất nhiều người trong giới khi nói đến cậu ta đều phải biến sắc. Nhưng những người này không hề biết, thật ra người độc ác nhất chính là Vương Hi. Anh còn xấu xa hơn so với Long Minh, đã tàn nhẫn thì không ai có thể bằng anh được.

“Mẹ nó, anh ăn trộm tiền của tôi, tôi cũng chưa bao giờ muốn tính toán với anh. Nghĩ đến việc anh từng cứu tôi, dự định sẽ thưởng cho anh 10 triệu, nhưng anh lại chỉ cần 2 triệu, tiết kiệm cho tôi quá. Anh đánh vợ tôi không quan tâm, vì chị ta yêu anh, nếu tôi đánh anh, vợ anh sẽ hận tôi, sau này tôi không thể ở lại nhà anh nữa. Nhưng anh lại dám đánh tôi, tôi đối xử với anh không tốt sao? Tôi không cho anh tiền à? Nếu không nhờ ăn cắp tiền của tôi, anh lấy gì mà đi tìm phụ nữ?”, vẻ mặt Vương Hi tàn bạo, anh ngồi xổm trước mặt Vương Quân và đấm một quyền vào mũi hắn.

Mũi của Vương Quân lập tức chảy máu, hắn đau đớn nằm im lặng trên đất.

“Tôi hỏi anh, thẻ ngân hàng của tôi đâu?”, Vương Hi nói.

Vương Quân nằm trên đất không trả lời.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”, Vương Hi kéo Vương Quân đến bên cạnh cột phơi quần áo, dùng thắt lưng buộc chặt tay hắn vào cột.

Sau đó anh bật lửa, dùng lửa đốt tay Vương Quân.

Bị nhiệt độ của bật lửa thiêu đốt, Vương Quân lập tức hét lên thảm thiết.

“Đau, đau, đừng đốt nữa, đau chết mất!”, Vương Quân đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lớn tiếng van xin Vương Hi.

“Thẻ ngân hàng đâu?”, Vương Hi hỏi.

“Đau, a, mẹ kiếp, đau chết mất!”, Vương Quân hét lên đau đớn.

“Thẻ ngân hàng, nói ra tôi sẽ lập tức thả anh”, Vương Hi nói.

“Ở chỗ bồ của tôi, chúng tôi sống chung với nhau mấy năm rồi”, Vương Quân nói.

Vương Hi lúc này mới tha cho Vương Quân.

Vương Hi đốt một điếu thuốc, ngồi xổm trước mặt Vương Quân lạnh lùng nhìn hắn.

Lý Cầm đi đến và thả Vương Quân ra.

“Thằng khốn, mày có lẽ không biết Vương Quân tao là ai đúng không? Mày cứ đợi đấy, tao đi tìm người, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”, Vương Quân trừng to mắt nhìn Vương Hi rồi bỏ chạy.

Vương Hi không để ý đến hắn, trong lòng anh đang nghĩ cách làm thế nào để lấy lại thẻ ngân hàng của mình.

Anh thấy Lý Cầm và Vương Hân Di đang nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.

“Bảo nhóm Phàm Gian đến tìm con, trước khi trời tối con muốn nhìn thấy bọn họ”, Vương Hi đi vào trong phòng, dùng điện thoại của Lý Cầm gọi điện cho Tôn Uy Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status