Đàn ông đích thực không giả gay

Chương 50: Ai ôi anh muốn giới thiệu đối tượng cho tôi à

Edit: Cá chết

***

Lộc Minh Trạch nghe thấy Auston kề sát bên tai hắn hỏi câu này, tay cầm lái run mạnh lên, đầu xe xiêu xiêu vẹo vẹo trượt về phía trước một khoảng, suýt nữa bốc đầu rơi xuống cống. Hai tay Auston nhẹ nhàng đặt trên eo Lộc Minh Trạch, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói: "Vững vàng, đừng lật xe."

"..."

Khóe miệng Lộc Minh Trạch giật một cái, dưới chân hung hăng giẫm mạnh, treo xa hoa, con xe vèo một cái lao ra.

"Kỹ thuật lái xe của ông cực kỳ thành thạo. Lại nói anh đừng có nghe Milocy nói mò được không, đấy đều là lời đồn đãi, LỜI ĐỒN."

Auston thờ ơ ừ một tiếng: "Nhưng lời đồn đãi cũng luôn có nguyên nhân, tôi rất hiếu kì, nói nghe chút đi."

Nói tới chuyện này, Lộc Minh Trạch thật sự cảm thấy bản thân oan uổng, tất cả những thứ này đều là phán đoán của mấy kẻ tẻ nhạt, kỳ thực nói cho cùng vẫn là do vụ kia của Eric, hắn bị cho là bụng đói ăn quàng gì đấy... Sau đó liền có vài Beta thấy Lộc Minh Trạch ngay cả Beta xấu như vậy cũng ưa, không hiểu sao tràn ngập tự tin, nghe tiếng mà tới, muốn làm một mẻ khỏe cả đời, tự tiến cử chiếu gối các kiểu! Nghĩ đến cũng là một cảnh tượng rất thần kỳ, đoạn thời gian đó mỗi lần bước ra khỏi cửa đều có thể nhìn thấy một hoặc vài Beta đứng làm điệu làm bộ...

Đệt! Ai cho bọn họ dũng khí! Ai cho bọn họ tự tin! Hơn nữa hắn cũng không ngủ với ai sao lại lan truyền thành như vậy, ngay cả Eric cũng ngủ không ngon đó! Có lẽ vậy!

Lộc Minh Trạch không muốn đề cập đến những chuyện quái dị đó, lầm bầm: "Không có gì đáng nói, chính là tin đồn, đừng nói với tôi anh tin thật đấy, tên biến thái Milocy kia, trong miệng không có mấy câu nói thật."

Auston không nói gì nữa, Lộc Minh Trạch vui vẻ cưỡi con xe băng băng trên đường, hồi lâu mới nghe y nói: "Tôi có phán đoán của riêng mình, nhưng, nghe được ví dụ mẫu cũng sẽ lấy làm tham khảo."

Lộc Minh Trạch suy nghĩ về ý của y trong câu ấy một lúc, tức giận muốn nổ tung—— đồng nghĩa với nói vô ích.

...Quên đi, tại sao Auston phải tin tưởng mình, không tin thì thôi, sát thủ trinh tiết ngàn dặm gì đó nghe cũng rất dữ dội đó chứ, ha ha.

Auston đột nhiên lại hỏi: "Cậu cảm thấy Roy thế nào?"

Lộc Minh Trạch không hiểu ý của y: "Làm sao vậy? Anh muốn giới thiệu Omega cho tôi à?"

"Ha ha, đùa à, cậu ấy là trợ thủ đắc lực của tôi, sao có thể giới thiệu cho cậu."

Lộc Minh Trạch nhìn đường trước mặt bĩu môi: "Vậy anh hỏi tôi thấy cậu ta thế nào, này không phải câu mở đầu thông dụng khi giới thiệu đối tượng cho người khác à?"

Hắn dừng một chút, liền như không có chuyện gì xảy ra nói: "Lại nói, anh gọi cậu ta ra ngoài nói cái gì? Còn chưa quen cuộc sống ở đây, bảo cậu ta đi đâu vậy?"

Auston khẽ cười một tiếng: "Tôi nghĩ cậu không hiếu kỳ."

"Anh luôn hiếu kì chuyện của tôi, thì không cho tôi hiếu kì à?"

Auston liền nói: "Tôi bảo cậu ấy đi điều tra, trong thành Mersfaft có còn tồn tại người nào như người gác cổng hay không."

Lộc Minh Trạch kinh ngạc hỏi: "Anh muốn đánh chủ ý với những người này? Bọn họ khó lãnh đạo lắm."

"Ừ, cho nên phải cẩn thận làm việc. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng biện pháp tiêu diệt tội phạm tốt nhất chính là để kẻ phạm tội không cần trở thành kẻ liều mạng, nếu có thể sống yên ổn hay thậm chí là vinh quang, tôi tin sẽ có nhiều người không muốn bí quá hóa liều phạm tội nữa."

Auston nói như hơi xúc động, y thở dài: "Rất nhiều nguyên nhân phạm tội căn bản đều là thể chế không đủ hoàn thiện, chỉ trừng trị tội phạm, không bằng ngăn chặn từ gốc rễ."

Lộc Minh Trạch hiểu rõ những đạo lý mà y nói, động cơ cỉa phạm nhân cơ bản có thể thiên về hai phương diện, tiền và tình, đương nhiên còn có một nguyên nhân khác: tội phạm vốn là biến thái.

"Vậy với loại biến thái như Milocy anh định làm thế nào."

Auston cười nói: "Milocy là một người thuần khiết, hắn có thứ mình muốn, cũng có dục vọng, rất dễ khống chế, thế nhưng đối với loại tội phạm chỉ khát vọng máu và phạm tội, chỉ có lấy bạo chế bạo."

Auston trước đây cũng đã nói, khống chế một người, đầu tiên phải biết kẻ đó muốn cái gì.

Y vỗ vỗ vai Lộc Minh Trạch: "Đến lúc đó có lẽ cần cậu ra tay."

Trước tiên chúng ta phải lấy đức phục người, nếu như người không phục, vậy cũng chỉ có thể đánh cho hắn bất lực hoàn thủ, sau đó dùng "đức" phục người, còn không phục thì còn đánh, vĩnh viễn không phục vậy cũng chỉ có thể đánh chết, kiếm mà bản thân không thân sử dụng, chỉ có thể bẻ gảy, không thì biết đâu chừng đến lúc nào đó sẽ thương tổn bản thân.

Lộc Minh Trạch lập tức đắc ý hất cằm lên trời cao: "Hừ, anh đây là đang cầu tôi sao."

"Đúng vậy."

"..." Người này sao lại mặt dày như vậy, mấy lời kiểu coi trọng người như thế này cũng không thấy thẹn thùng à.

Lộc Minh Trạch thở dài, hắn chỉnh đèn sáng lên một chút: "Roy không phải rất lợi hại sao, bảo cậu ta đi làm đi."

"A, đây chính là nguyên nhân tôi hỏi cảm nhận của cậu đối với cậu ấy, cậu ta hình như có ý với cậu..."

Lộc Minh Trạch hoảng sợ kêu thành tiếng: "Với tôi?!"

Auston cười híp mắt từ phía sau bóp lấy eo hắn: "Cậu sao lại vui vẻ như vậy."

Lộc Minh Trạch cười khẩy một tiếng: "Lúc anh được fanboy vây quanh không vui vẻ sao? Biết mình có người đẹp ngưỡng mộ tại sao tôi không thể vui vẻ?!"

"Cả nghĩ quá rồi, cậu ta chỉ là cảm thấy hứng thú với thân thủ của cậu thôi. Kể từ khi biết Hess bị cậu tay không đả thương. Nhưng cũng khó trách, Roy luôn luôn đề cao bạo lực, nhưng người lại rất thẹn thùng, cậu ấy thấy hai chúng ta khá thân quen, liền nhờ tôi chuyển lời một chút, hi vọng có cơ hội luận bàn cùng cậu."

Lộc Minh Trạch ho khan vài tiếng: "Há, hóa ra là như vậy... Cái đó thì, có thể, võ thuật đều nâng cao nhờ thực chiến mà, có thể."

Auston hà hơi từng hồi: "Trong đầu của cậu có thể đừng cứ quen thói suy nghĩ mấy thứ hạ lưu được không, hả? Ngay cả muốn hạ lưu, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu để cậu ấy biết, cậu ấy sẽ tức giận, cậu ấy tức giận sẽ giết người, tôi nhưng không hi vọng hai người các cậu mới lần đầu đã đánh nhau."

Lộc Minh Trạch nhớ lại gương mặt kia của Roy, dáng người kia, thân thủ kia, không nhịn được run lên: "Anh tìm đâu ra thiên thần của Charlie* vậy... Hạ lưu là anh mới đúng, tìm vệ sĩ còn phải vui tai vui mắt, có phải anh còn thường mượn chức vụ yêu cầu người ta làm mấy chuyện "khó xử" không? Chà chà, người có tiền các anh, nhã nhặn bại hoại có nhiều lắm, tôi đây, sinh ra ở nơi nhỏ bé này, toàn tiếp xúc với người chợ búa, ít nhất là hạ lưu ở trên mặt, mấy người giàu dối trá các anh có hạ lưu cũng hạ lưu ở trong bụng."

(*)Những thiên thần Charlie: loạt phim của Mỹ kể về những phi vụ khám phá bí mật của một trong số những vụ án của ngài thám tử Charlie mà đội ngũ chính là 3 cô thám tử vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ của ông. Ở đây đại khái Lộc bảo Aus kiếm đâu bạn trẻ vừa đẹp vừa giỏi đánh nhau như vậy =))

Nói chuyện hung hăng càng quấy Auston nói không lại Lộc Minh Trạch, y bị hắn chặn họng nói không ra lời, y đột nhiên duỗi một tay ra luồn vào quần áo Lộc Minh Trạch: "Thật hả, vậy tôi liền hạ lưu cho cậu xem chút, cho xứng với cái tiếng xấu mình mang chứ."

Lộc Minh Trạch lập tức kêu lên sợ hãi: "Ê! Ê ê ê! Đậu má! Lạnh quá! Thả ra!"

Bàn tay lạnh như một khối băng nhét vào bụng hắn, cảm giác ngưa ngứa vì động chạm vào bị khơi dậy, liền không giữa được tay lái, Auston vừa thấy hắn như vậy nhanh chóng rút tay về, y thực sự sợ Lộc Minh Trạch ụi xe xuống cống bẩn. Lộc Minh Trạch dùng sức nắm lấy tay cầm rồi vặn một cái, đầu xe đột nhiên bẻ ngoặt, ánh sáng đèn pin quét theo hình quạt qua một khu vực, Lộc Minh Trạch đột nhiên bắt gặp một vật kỳ quái dưới ánh đèn trắng.

Hắn tưởng mình nhìn lầm rồi, đột nhiên phanh xe lại, Auston ngừng một chốc, phát hiện Lộc Minh Trạch đang cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, không khỏi lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Xuỵt, phía trước có thứ gì đó."

Auston liền yên tĩnh lại, chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước. Mỗi khói cơ bắp trên người Lộc Minh Trạch đều khẩn trương kéo căng, hắn luôn cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc, không hiểu sao nhớ tới thứ từng thấy trước đó ở chỗ Milocy.

Vật kia bị ánh sáng đèn pin bức bách không chỗ trốn, từ từ hiện ra trong bóng tối, Lộc Minh Trạch sốt sắng thở hổn hển vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Đao của tôi đâu?"

Đao của hắn trong quá trình chiến đấu với Hess bị gãy mất một thanh, một thanh khác dùng để phòng thân trên đường đến Bắc thành, về sau lại giao cho Auston bảo quản. Auston cấp tốc mở cốp xe, rút ra hai món vũ khí, một là đoản đao của Lộc Minh Trạch, cái chễm chệ còn lại chính là hắc kiếm của Hess.

Y đưa hắc kiếm tới: "Cậu dùng cái này."

"Đưa đao của tôi, cái này anh dùng để phòng thân."

Ánh đèn pin soi sáng thứ dưới đất là một hình người, thế nhưng đầu kẻ đó lại trông giống một con châu chấu cỡ lớn, đôi mắt màu đỏ, trong miệng còn đang nhai rồm rộp thứ gì đó. Lộc Minh Trạch vừa nghe thanh âm này lập tức cảm thấy ê răng, hắn nắm chặt thanh đao Auston đưa tới, chậm rãi bước xuống xe, Auston lần này không ngồi ở vị trí lái xe nữa, mà là cầm hắc kiếm cùng xuống xe.

Lộc Minh Trạch liếc y một cái: "Anh xuống làm cái gì, tôi có thể tự mình giải quyết."

"Để phòng vạn nhất, thứ này có chút quen mắt."

Auston không chỉ đơn giản là một chính trị gia, y cũng từng mang quân đội chinh chiến nam bắc, uy vọng về mặt quân sự sánh ngang với tướng quân Karens nổi tiếng khắp Liên bang hiện tại. Y đã từng gặp rất nhiều quái vật, thậm chí bao gồm vào chủng loài đáng sợ, cắn phải người sẽ ký sinh trên cơ thể người, trước đó Milocy bảo Lộc Minh Trạch mang mặt nạ phòng độc, hắn không phối hợp khiến Auston rất tức giận, bởi vì y từng trải qua nguy hiểm, biết ở tình huống nào phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh, mới không gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

"Vừa hay, tôi cũng cảm thấy quen mắt."

Lộc Minh Trạch quét vài đường đao, quái vật kia gào rít xông lên, Lộc Minh Trạch không làm động tác dư thừa, bất ngờ dùng đao cắm vào mắt con quái vật, nó phát ra tiếng rít càng sắc bén hơn, tứ chi vặn vẹo run rẩy, sau đó như bị rút xương mềm nhũn ngã sụp xuống.

Thi thể nhanh chóng hóa thành một bãi chất lỏng sềnh sệch màu đỏ thẫm, chỉ để lại một cái xác đầu châu chấu và một đống thứ trắng trắng nho nhỏ, những thứ đó giống như mấy con dòi không ngừng ngọ nguậy trong chất nhầy.

"Là trứng sao?"

Hắn mới vừa tiến lên trước một bước, liền bị Auston lôi về, Auston bụm miệng mụm mũi cau mày nhìn hắn: "Cậu không muốn sống nữa à."

Lộc Minh Trạch đẩy y ra: "Anh cách xa chút, thứ này sẽ không ký sinh lên tôi."

"Ký sinh? Cậu từng gặp loại sinh vật này?"

Lộc Minh Trạch gật đầu: "Có thể nói như vậy. Lúc ở chỗ Milocy nhìn thấy mấy cái trứng ấy tôi không phản ứng lại, bây giờ nhìn thấy con quái vật này, tôi mới nhớ tới, khi còn ở dưới đáy thành, tôi từng chiến đấu với thứ này. Tôi nói rồi, người có tiền thích tìm kích thích, bọn họ không chỉ yêu cầu nhân loại đối chiến với nhau, có đôi khi sẽ suy nghĩ khác người thay đổi chủng loại đối thủ, lần đầu tiên đánh nhau với thứ này tốn rất nhiều sức lực, cho dù chặt đứt chỗ nào, chúng nó cũng có thể nhanh chóng mọc ra, hơn nữa tốc độ trưởng thành lại giống như tế bào ung thư. Thế nhưng đối chiến thời gian dài, tôi dần dần tìm ra điểm yếu của chúng nó, cơ bản đều ở con mắt, anh xem."

Lộc Minh Trạch chỉ vào đầu châu chấu trên đất nói: "Nó muốn bò ra ngoài."

Nhãn cầu thối rữa của đầu châu chấu giật giật, sau đó "phụt" một tiếng, bị vỡ ra, bên trong từng con từng con bọ to bằng nắm đấm trẻ con bò ra, Lộc Minh Trạch nhanh tay lẹ mắt cầm thanh kiếm mạnh mẽ đâm xuống lưng bọ, con bọ bỗng nhiên run rẩy dữ dội, cái chân đung đưa dần dừng lại.

Lộc Minh Trạch nhíu mày ghét bỏ mà nói: "Đây có lẽ là côn trùng trưởng thành, tôi cũng đánh nhau với thứ đồ chơi này mấy lần mới phát hiện, mỗi lần quan sát chiến đấu, những người có tiền đều sẽ mang mặt nạ phòng độc, bên trong chất nhầy nếu có trứng trùng nở, sẽ theo đường hô hấp xâm nhập vào cơ thể người sống ký sinh, nhưng rất nhiều lần tác chiến trong hoàn cảnh phơi thân hoàn toàn, tôi lại chẳng hề gì. Nhưng như vậy cũng đủ để tôi sợ, sau khi biết chân tướng tôi đánh phía chủ sự một trận, bọn họ có lẽ chỉ cho rằng tôi may mắn, nhưng thực tế, trong quá trình chiến đấu, có rất nhiều lần trứng trùng rơi lên người tôi, chúng không xâm nhập vào cơ thể của tôi, chỉ là có chút buồn nôn."

Auston bụm miệng mũi lùi về sau một khoảng lớn: "Chúng ta về trước đi, ngày mai lại đến chỗ Milocy một chuyến, không biết hắn nghiên cứu ra thứ gì, nhưng manh mối cậu cung cấp khẳng định hữu dụng với nghiên cứu của hắn."

Lộc Minh Trạch gật đầu, lại ngồi lên xe máy, đi được một khoảng, hắn bắt đầu cảm thấy kỳ quái: "Sao Snow xưa nay chưa từng xuất hiện quái vật, điều kiện nơi này quá khắc nghiệt, mùa lạnh kéo dài đằng đẵng, không thích hợp với những sinh vật ưa ẩm và ấm sinh tồn, huống chi thứ này...tôi vẫn nghĩ rằng mấy kẻ có tiền tẻ nhạt tạo ra nó trong phòng thí nghiệm để mua vui."

Auston thật lâu không nói gì, lúc mở miệng giọng điệu lại có chút nghiêm túc: "Tôi cũng không rõ, nhưng...cảm giác rất không hay. Cậu biết tại sao tôi không ủng hộ đại vương tử làm ứng cử viên tổng thống không?"

Lộc Minh Trạch hơi ngả đầu phía sau: "Tại sao?"

"Bởi vì hắn tàn nhẫn."

Lộc Minh Trạch nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trên gương mặt Auston hiện lên vẻ ưu lo nặng nề: "Sở dĩ hắn thành như vậy, là vì hắn luôn sống trong cái môi trường kia, bởi vì quyền lợi mà càng thêm nhiều chuyện tàn nhẫn, mỗi thời mỗi khắc đều đang xảy ra..."

Lời kế tiếp y còn chưa nói hết, Auston có dự cảm —— sao Snow, có lẽ phải chân chính một lần cảm thụ nỗi tuyệt vọng mang tên "bị vứt bỏ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status