Đàn ông đích thực không giả gay

Chương 63: "Nói họ của anh ra"


Nếu như có thể, Lộc Minh Trạch cảm thấy tốt nhất nên có một quãng thời gian để hắn và Auston không thể nào gặp mặt, hoặc chỉ liên hệ thông qua sản phẩm điện tử.

Thế nhưng không được, hắn còn muốn đến tầng hầm phủ hầu tước luyện tập lái cơ giáp.

Chết tiệt, cơ giáp hiện tại cũng là từ cấm trong cuộc sống của hắn.

Nhưng Auston là người có tự chủ, sau này y không quấy rầy Lộc Minh Trạch luyện tập nữa, không biết y làm sao làm được, có thể biểu hiện tự nhiên như vậy, như thể giữa bọn họ chẳng xảy ra chuyện gì, vẫn là quan hệ trước kia.

Nhưng thái độ của Auston khiến Lộc Minh Trạch rất hài lòng, ở chung như vậy càng thêm thoải mái.

"Tôi có thể đổi cơ giáp không."

Lộc Minh Trạch mỉm cười chỉ vào "Cỗ máy đầu tiên" màu vàng: "Tôi thực sự không muốn vào."

Auston cũng mỉm cười nhìn Lộc Minh Trạch: "Cũng là đồ của mình, ghét bỏ cái gì."

Lộc Minh Trạch một cước hướng y hạ ba đường, Auston cấp tốc né tránh, khoanh tay dựa vào "Cỗ máy đầu tiên": "Hơn nữa đã được người máy quản gia dọn dẹp, không có gì cả, không cần để ý đến thế."

"Tôi từ chối!" Lộc Minh Trạch cảm thấy y đang đùa giỡn mình.

Auston cười dịu dàng, gõ gõ "Cỗ máy đầu tiên" mình đang dựa vào: "A Trạch, em có thể trưởng thành chút được không, người cần để ý phải là tôi mới đúng, dù sao đây cũng là cơ giáp mang theo tuổi thơ của tôi."

"..."

"Không phải em thích nó vì có thể lên trời sao? Em thật quá giỏi thay đổi."

Lộc Minh Trạch xoay người rời đi: "Hẹn gặp lại." Hắn hiện tại xác định, cái tên này chính là đang đùa hắn.

Auston nhìn bóng lưng Lộc Minh Trạch, thấy hắn đi thật, thở dài thườn thượt: "Được rồi, vậy em đổi một chiếc, tự em chọn."

Lộc Minh Trạch lúc này mới dừng bước lại, đứng ở đằng xa liếc mắt nhìn về phía y: "Thật à?"

Auston nhíu nhíu mày: "Đương nhiên, tôi có bao giờ lừa gạt em."

"Thường xuyên."

"Đó là ảo giác của em, cho dù đã từng lừa gạt cũng không bao gồm lần này."

Lộc Minh Trạch không nhịn trong lòng vỗ tay cho sự vô liêm sỉ của y, hắn vẫn không rời đi, lướt qua chiếc "Cỗ máy đầu tiên" màu vàng, đi đến góc tường trải dài cơ giáp nghiêm túc chọn lựa.

Auston lại đột nhiên mở miệng: "Nhưng tôi không đề nghị em làm như vậy, trước đó em rèn luyện cùng "Cỗ máy đầu tiên" rất khá, đổi chiếc khác lại phải luyện lần nữa, hơn nữa "Cỗ máy đầu tiên" rất thích hợp cho người mới học."

Lộc Minh Trạch dừng một chút, xoay người lại hỏi y: "Anh đừng gạt tôi, khi thi trường quân đội chúng tôi không phải sẽ dùng cơ giáp trường quân đội cung cấp sao? Cho dù rèn luyện tốt thì có ích lợi gì?"

"Điều em nói chỉ là phần nhỏ bình dân, đa số người vẫn sẽ tự mình chuẩn bị cơ giáp, đây không tính là làm trái quy tắc."

Auston giải thích: "Hiện tại có thể tiến vào trường quân đội đa số là con cháu quý tộc, hoặc là hậu duệ của quân nhân, bọn họ đều được kế thừa cơ giáp các trưởng bối từng dùng, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, thậm chí đại biểu cho một vinh quang."

Lộc Minh Trạch bĩu môi: "Tôi lại không thể dùng cơ giáp của anh, không phải muốn giả vờ không quen sao?"

Auston sửng sốt một chút, Lộc Minh Trạch chỉ bắt chộp được nháy mắt, Auston lập tức cười nói: "Chưa ai thấy cỗ máy đầu tiên của tôi cả."

Lộc Minh Trạch nhìn y không lên tiếng, hắn luôn cảm thấy vừa rồi Auston thật sự không cân nhắc đến điểm này, hoặc là nói trong nháy mắt y đã quên mất, cũng không nghĩ tới quan hệ của bọn họ sẽ bởi vậy mà bại lộ. Điều này khác một trời một vực với phương thức tư duy kín đáo thường ngày của y, đạo lý đơn giản như vậy Lộc Minh Trạch còn hiểu, Auston sao có thể lơ là?

Lộc Minh Trạch nhíu nhíu mày, không nhịn được lại liếc Auston một cái, có chút kỳ quái.

"Quên đi, tôi đi con đường bình dân thôi, giả quý tộc tôi cũng giả không giống, đến lúc đó lỗ hổng càng nhiều, càng dễ lộ tẩy."

Auston không miễn cưỡng Lộc Minh Trạch nữa, y đồng ý, có lẽ giống ngầm thừa nhận hơn, y dựa vào vách tường im lặng không nói gì, rơi vào trầm tư.

Lộc Minh Trạch trực tiếp chọn một chiếc cơ giáp trông vừa mắt mà leo lên, đang sờ soạng bàn điều khiển nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến khả năng cần dấu vân tay của Auston để mở khóa. Hắn thò người ra khỏi khoang lái, thấy Auston vẫn dựa vào tường như bức tượng điêu khắc, liền gọi y một tiếng: "Aus, giúp tôi mở khóa chút."

Auston phản ứng rất nhanh, không hề giống đang ngẩn người, Lộc Minh Trạch vừa gọi y liền đi tới, nhưng y lại không ngồi vào ghế phó lái, chỉ đưa tay ấn xuống bàn điều khiển một cái, sau đó mỉm cười thu tay về.

"Có thể rồi."

Lộc Minh Trạch lúc đóng cửa khoang có chút do dự, hắn không biết Auston còn muốn ngồi vào trong không, ngược lại đối phương chủ động nói: "Tự em thử một lần xem, những điều cơ bản tôi đã dạy em rồi, từ từ rèn luyện, em hẳn có thể điều khiển được."

Lộc Minh Trạch gật gật đầu, còn nói đùa với y: "Tôi sẽ tận lực không đâm nó vào tường."

Hắn đóng cửa khoang lái lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, Lộc Minh Trạch khẽ thở dài, robot trợ lý từ màn hình nhỏ hiện ra: "Xin chào, hoan nghênh trở lại, tôi là 147, rất vinh hạnh phục vụ ngài."

Lộc Minh Trạch vừa bật đèn trong khoang lái vừa lầm bầm: "Tại sao cái này cả tên cũng không có, trực tiếp là con số... Chẳng lẽ nghĩa là cơ giáp thứ 147?"

Có điều loại tin bên lề này hắn cũng chỉ là nói thầm trong lòng mà thôi, tra cứu đến cùng không có gì hay, hắn càng ở chung với Auston, càng cảm thấy y vô vị, có phương thức đặt tên này cũng bình thường.

Lần luyện tập này là cả đêm Lộc Minh Trạch tự tập, Auston tình cờ thông qua bộ đàm sửa chữa động tác của hắn, ngoài ra hai người đều không có bất kỳ trao đổi nào khác.

Sau khi Lộc Minh Trạch hạ cơ giáp xuống, Auston hỏi hắn cảm tưởng thế nào, hắn liền cười híp mắt nói: "Cảm giác không tệ, anh cảm thấy thân thủ hiện tại của tôi có thể thông qua kì thi chưa?"

"Thừa sức."

"Vậy sau này tôi không tới nữa."

Auston chưa nói có thể hay không, chỉ nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, người kia cười nói: "Không cần quá ưu tú, cũng không thể quá kém, như vậy mới không gây sự chú ý với người khác. Kì thi lần trước của tôi chính là quá kiêu căng, mới để người ta theo dõi, nếu như tôi giữ vĩ trí giữa bảng, nói không chừng sẽ không có chuyện gì như William."

Auston vô thức hỏi: "William?"

"Bạn cùng nhau lớn lên. Sao Snow hàng năm có thể có một vị trí trong danh sách thi trường quân đội, năm ấy hai đứa bọn tôi cùng đi, anh ta thi đậu, tôi vì vấn đề pheromone liền không được tuyển."

Lộc Minh Trạch tiếc nuối thở dài: "Ông cha ta nói không sai, đạo Trung dung(1) mới là đạo sinh tồn."

(1)Đạo "Trung dung", tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử. Đã cập nhật lại chú thích ở chương 2.

Auston không nhịn được bật cười thành tiếng: "Đại đạo lý của em thật đúng là nhiều."

Lộc Minh Trạch có lúc cảm thấy Auston thực sự thuộc nhóm người EQ cao, y có lúc làm người ta không thoải mái, cũng là cố ý hành động, hoặc là nói, y biết rõ như vậy sẽ làm người ta không vui, mới cố ý làm vậy, nếu như y nguyện ý, tin tưởng tất cả mọi người sẽ nguyện ý trở thành bằng hữu của y. Tỷ như có rất nhiều lần Lộc Minh Trạch cố ý hoặc vô tình tiết lộ những từ cửa miệng của mình hồi còn ở trái đất, Auston lại chưa một lần hỏi tới, tình cờ tỏ vẻ hiếu kỳ, cũng chỉ thoáng qua vậy thôi.

Auston người này, bề ngoài tươi cười hòa ái dễ gần, bên trong lại là một bộ xương cốt làm bằng sắt thép, vừa lạnh lại vừa cứng.

"Đây đều là lời trưởng bối nói, không nhớ sẽ bị đánh."

Lộc Minh Trạch chỉ chỉ cửa: "Tôi nên về rồi, anh gần đây cũng bề bộn nhiều việc nhỉ, hẹn gặp lại ở trường quân đội."

Auston nhìn chằm chằm hắn vài lần, cười nói: "Được, gặp ở trường quân đội."

Auston tiễn Lộc Minh Trạch đi rồi liền đến nhà tù Barsalk, người quản ngục vừa thấy y liền ra chào đón, đã thấy trên mặt Auston không biểu tình. Quản ngục cảm thấy kinh ngạc, hắn gần đây thường hay gặp vị chỉ huy này, còn có lúc có thể nói vài lời, đối phương bất cứ lúc nào, đối với bất kỳ ai đều vô cùng ôn hòa, dù cho biết rõ y thân ở địa vị cao, quản ngục vẫn sẽ không nhịn được nảy sinh tâm tình thân cận.

Không ngờ khi y không cười đáng sợ như vậy.

Auston vừa cởi cúc áo đồng phục vừa đi về phía trước, y cởi luôn cả hai cái của áo sơ mi bên trong, thở ra một hơi thật sâu, giống như có thứ gì siết cổ của y khiến y khó thở.

"Phạm nhân số 3 thú nhận chưa?"

Quản ngục có ấn tượng rất sâu sắc với phạm nhân phòng giam số 3, bởi vì vị đại nhân này hầu như mỗi ngày đều muốn tới thẩm vấn hắn ta, đối phương nhận cực hình cũng đa dạng, thế nhưng người kia rất ngoan cố, mặc kệ bị dằn vặt thế nào cũng không chịu há mồm.

Quản ngục đuổi theo sát: "Vẫn chưa, miệng hắn quá cứng."

"Các người có cho hắn ngủ không?"

Quản ngục lắc đầu một cái: "Cái này ngài yên tâm, có bốn người luân phiên theo dõi hắn, hắn đã năm ngày chưa ngủ."

Auston như có điều suy nghĩ ừ một tiếng: "Sắp tới cực hạn rồi."

Quản ngục do dự nói: "Cái người kia..."

"Hả?"

"Hắn tự sát mấy lần, lại còn tuyệt thực, chúng tôi theo phân phó của ngài cứu hắn về, thế nhưng hắn nói muốn một mình gặp ngài, sau đó liền cự tuyệt mở miệng."

Auston gật đầu, cởi áo đồng phục ra khoác lên cái ghế bên cạnh. Y vừa đi đến phòng giam người kia đang ở, vừa nới lỏng cổ áo, cúc tay áo cũng mở ra, ống tay áo sơ mi xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay nhỏ.

Auston thế này không giống tiến vào trạng thái làm việc, mà như ở nhà, thời điểm trạng thái thả lỏng nhất.

Người đàn ông gầy gò bị trói chặt tứ chi, buộc cứng vào cái ghế bằng dây buộc rộng, cánh tay gã bị trói về phía sau, hai chân cũng bị buộc thẳng tắp vào nhau, cả người bị băng dính bó thành một cái kén. Gã có lẽ quá buồn ngủ, biểu tình trên mặt trống rỗng, thế nhưng trong phòng giam cố ý đốt hai ngọn đèn chân không sáng rực, khi ngủ gà ngủ gật còn có thể bị cưỡng chế đánh thức, cả người đều nằm trên bờ vực suy sụp tinh thần.

Auston sau khi vào phòng ngồi xuống cái ghế đối diện người đàn ông kia, đối phương vừa thấy y, liền trợn mắt thật lớn, gã như muốn xông đến, hoặc là mở miệng mắng người, thế nhưng trên miệng của gã cũng siết dây thừng, không có cách nào mở miệng nói chuyện, cái ghế dính lấy cơ thể của gã, gã hơi quằn quại liền mất trọng tâm, mặt ập ngã xuống đất. Auston mặt không đổi hướng đối diện hất cằm, liền có người đi qua, đỡ người đàn ông kia dậy, để gã ngồi lại lần nữa.

"Anh nhìn ta như vậy, là muốn thú nhận sao?"

Người đàn ông không thể nói chuyện, đôi mắt trải rộng tơ máu nhìn chằm chằm Auston vô cùng đáng sợ, nói gã muốn thú nhận điều gì, không bằng nói là kẻ sắp chết nhìn thấy kẻ thù, hồi quang phản chiếu.

Auston bị nhìn chằm chằm nhếch khóe môi lên, nở nụ cười quái dị. Thành thật mà nói, trong quá trình tra hỏi thứ gì ác độc y đều đã nghe qua, nhân vật ác độc nào cũng đã gặp, những điều đó đều không đáng sợ, ngược lại loại phạm nhân không phản ứng với bất kỳ biến hóa nào là làm người khác đau đầu nhất.

Một người không có sướng vui đau buồn, liền khó có thể tìm ra điểm yếu của gã ta, hỏi cung sẽ tiến vào cục diện bế tắc.

"Anh muốn nói chuyện với ta? Đáng tiếc, ta hiện tại tâm tình không tốt lắm, không muốn dông dài. Nghe phải thứ không muốn nghe có thể sẽ làm ra việc bản thân cũng không thể khống chế, vì lý do an toàn, anh vẫn là nghe ta nói đi."

Người đàn ông kia trong miệng phát ra tiếng kêu ô ô, gã như muốn bật dậy, thế nhưng bị quản ngục gắt gao đè xuống đất, căn bản không cách nào nhúc nhích.

Auston thay đổi tư thế thả lỏng, khoát chân lên đùi kia, một tay chống đầu nghiêng vào ghế tựa. Y giữ tư thế như vậy nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, mới cười nói: "Anh là quý tộc nhỉ."

Người đàn ông kia đối với câu nói này thờ ơ không động lòng, hoặc là nói tất cả phản ứng của gã đều bị trói chặt trong xiềng xích, không thể trả lời có hay không, thế nhưng Auston bắt được biểu tình gã biến hóa.

Y cười nói: "Nhưng quý tộc ở chủ tinh cũng nhiều lắm, quý tộc không ở đế đô càng nhiều không kể xiết, anh rốt cuộc là tiểu quý tộc không có danh tiếng nào?"

Ban đầu y cho rằng người này mang thứ tình cảm không thể cho ai biết với "chủ nhân" sau lưng gã mà cống hiến, mãi đến tận khi y phát hiện một chi tiết nhỏ trên cơ thể đối phương. Y phát hiện ngoài rìa ngón út của gã có vết chai nhạt nhạt, có thể tạo ra một vết chai ở chỗ như thế, sẽ chỉ là lúc thả tách trà dùng nó làm đệm mà ma sát tạo thành vết chai, có thói quen này cho dù không phải quý tộc, cũng là người có thân phận.

Bách tính bình thường không có tật xấu này.

Auston bởi vậy mà nghĩ đến nhiều hơn, nếu như người này là quý tộc, như vậy rất nhiều chuyện đều có thể đoán ra được nhiều manh mối hơn, làm một con tốt trung thành, vinh dự của gia tộc vĩnh viễn đáng tin cậy hơn tình cảm cá nhân, nếu như nói gã ta vì tương lai gia tộc mà có thể chiếm lấy một vị trí tại chủ tinh, đứng sau một ai đó, Auston tin.

Quý tộc xuống dốc dẫu cho diệt vong cũng phải ôm cái giấc mộng gọi là "Vinh quang" của riêng mình, mặc kệ có bao nhiêu chông gai trên đường đi, dưới bàn chân máu me đầm đìa đến nhường nào, cũng phải giả vờ ưu nhã mỉm cười bước về phía trước.

Auston cười khẽ một tiếng: "Như vậy khẳng định đứng sau lưng anh là một vị vương tử nào đó rồi."

Y hướng phía trước ngoắc ngoắc ngón tay, quản ngục đi tới, do dự có nên cởi trói cho đối phương hay không, Auston liền cười nói: "Không sao, cho hắn nói chuyện."

Dây thừng siết chặt trong miệng gã được cởi ra, đối phương lại ngoài ý muốn không nói gì. Từ sau khi gã có ý đồ tuyệt thực, quản ngục chỉ tiêm chất dinh dưỡng cơ bản cần thiết để duy trì sự sống qua tĩnh mạch cho gã, sẽ không cho gã thức ăn, cũng có thể tránh khỏi việc tù nhân nuốt đồ nghẹn chết để tự sát. Cho nên gã bây giờ còn rất suy yếu, trận giãy dụa vừa rồi đủ để gã kiệt sức, cho nên gã giờ khắc này chỉ nhìn chằm chằm Auston thở hồng hộc, trong mắt ngoại trừ hận ý và không cam lòng, thì không nhìn ra thứ gì khác.

Auston không vội giục gã, chỉ lẳng lặng chờ đối phương nói chuyện, gã đàn ông kia im lặng hồi lâu, mở miệng vẫn không hề nhắc đến vị vương tử nào: "Nếu mày hiểu rõ quý tộc xuống dốc đến thế, thì phải biết tao tại sao bị đẩy ra! Nếu như có thể lựa chọn, tao tình nguyện không dính dáng gì đến những kẻ gọi là quý tộc ấy!"

Auston lấy tay nhẹ ấn hàm dưới, lông mày hếch lên, dường như đang cân nhắc lời nói của gã có thật hay không. Đối phương những ngày qua bị chơi đùa ác liệt, lo lắng Auston lại sử dụng hình phạt tàn khốc với gã, nhưng gã sợ không chỉ Auston, so với y, gã như có thứ còn đáng sợ hơn.

"Nói như vậy anh xác thực không biết "Chủ nhân" của anh là ai."

Auston dường như bất đắc dĩ xòe tay: "Được thôi, vậy tôi chỉ hỏi anh một vấn đề."

Nếu như thật sự bị đem ra làm kẻ thế mạng.

Gã đàn ông kia sốt sắng nhìn Auston, chỉ lo y lại bắt mình khai ra người chống đỡ quỹ phòng thực nghiệm Garrison là ai.

"Nói họ của anh ra."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status