Đản sinh vương phi

Chương 2: Tinh Linh đản sinh Tinh Linh



[ Một triều đại khác ]

Trên đỉnh một vách núi đen ngòm, một thân ảnh cao lớn đang dùng đại chưởng ấn lên ngực của chính mình, khuôn mặt tuấn tú xuất ra một biểu tình tràn ngập thống khổ. Nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm nữ nhân đang đứng ở phía đối diện, một nữ nhân yêu diễm vô cùng nhưng toàn thân nàng lại tản mác ra một cảm giác băng lãnh, chết chóc làm người khác không rét mà run..

“Diêm Vô Xá, không nghĩ tới, ngươi cũng có ngày hôm nay, bại trên tay của ta! Ha ha ha……”

Tiếng cười kiêu ngạo, quỉ dị quanh quẩn toàn bộ sơn cốc, ngay cả vách núi cao vời vợi kia dường như cũng bị tiếng cười ấy làm cho kinh rợ, rung lắc mơ hồ, vài tảng đá thẳng tắp rơi xuống vực sâu muôn trượng…

Bàn tay mềm động đậy, đã chế trụ yết hầu của nam nhân trước mặt, mắt hạnh đảo qua vòm ngực đỏ tươi, sau đó nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn: “Ngoan ngoãn theo bản cung chủ trở về, làm nam sủng của bản cung chủ, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Nếu không, bản cung chủ không chiếm được cái gì, người khác cũng đừng mơ tưởng!” (câu này quen quen???)

“Cho dù chết, ta cũng sẽ không thuận theo ngươi,đồ dâm phụ!”

Diêm Vô Xá cố hết sức đứng lên,độc tính đã muốn bắt đầu lan tràn trong cơ thể, hoàn toàn không thể sử dụng nội lực. Đều do hắn nhất thời sơ ý, trúng gian kế của yêu nữ này! Hôm nay nếu mệnh trời khó cãi, cũng khó tránh khỏi số kiếp. Đáng tiếc là……

Trong đầu bất giác hiện ra một nữ tử xinh đẹp, thản nhiên cười,nụ cười điên đảo chúng sinh.

Nương, con kiếp này không thể làm tròn chữ hiếu, phụng dưỡng người lúc tuổi già sức yếu, chỉ cầu kiếp sau, tiếp tục duyên mẫu tử, hiếu thuận với người! (Vịt : Ặc , em tưởng anh nhớ tới chị nào )

Kiếp này, hắn trừ bỏ vài huynh đệ vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau, người duy nhất làm hắn cảm thấy có lỗi, day dứt không yên chỉ có mẫu thân sống ở Minh Quốc xa xôi. Không thể phụng bồi bên cạnh mẫu thân, là hắn bất hiếu!

“Như thế nào? Cứ suy nghĩ cho kỹ, ngươi chẳng những có được thân thể hoàn mỹ của bổn cung, còn có thể giữ lại tính mạng, cũng không chịu thiệt thòi gì?”

Đinh Oánh Oánh trước sau vẫn mê luyến mỹ nam tử trước mặt, không muốn buông tay, không ngừng dùng lời lẽ dụ hoặc, ánh mắt phóng đãng đưa tình, bày ra cơ hội, một lần rồi lại một lần cho hắn lựa chọn.

“Đừng si tâm vọng tưởng, hừ!”

Diêm Vô Xá không muốn tiếp tục cùng nữ nhân chướng mắt này dây dưa cùng một chỗ, xoay người, nhìn chăm chú xuống vực thẳm muôn trượng, dưới kia, đại hải không ngừng gào thét, tung bọt trắng xóa…

“Không nghĩ tới, ta, Diêm Vô Xá lại có một kết cục chết tiệt như thế này!”

Nói còn chưa nói hoàn, Diêm Vô Xá liền nhảy xuống vực sâu, thẳng tắp rơi xuống, một lần nữa trở lại trong vòng tay ôm ấp của biển cả bao la……

“Diêm Vô Xá!!”

Đinh Oánh Oánh kinh ngạc chạy đến miệng vực, nhíu chặt mi tâm, khó có thể tin nhìn thân ảnh kia mất hút dưới sự phẫn nộ của biển sâu. Hắn cư nhiên thà chết cũng không chịu tiếp nhận nàng?

Trong chốn giang hồ, có bao nhiêu nam tử ngọc thụ lâm phong chỉ vì một nụ cười của nàng mà điên đảo, quỳ dưới váy xin nàng bố thí tình yêu, còn hắn, cư nhiên xem nhẹ nàng, thậm chí dùng cái chết để cự tuyệt nàng?

“Diêm Vô Xá, ta hận ngươi!!!!”

“Phác oành!”

Mặt biển bắn tung tóe lên vô số bọt nước, thân thể Diêm Vô Xá rơi vào hải lý. Trong thời khắc khảm nhập đại hải, ánh mắt thoáng xẹt qua hình ảnh của nhóm thị vệ đang gấp rút chạy đến, xem ra, lần này, chưa thể chết được…

……

“Bên kia! Mau!”

“Phác oành!”

Vài thân ảnh cao lớn, lực lưỡng lập tức nhảy vào trong nước, lôi Diêm Vô Xá ra khỏi mặt biển, liều mạng bơi đến bên bờ.

Sau khi lên bờ, hai nam nhân đem Diêm Vô Xá hơi suy yếu đặt ngồi trên một tảng đá to, nhưng khi hắn vừa ngồi xuống thì nghe thấy “ tách” một tiếng, Diêm Vô Xá suy yếu mở to hai mắt, hai nam nhân đem hắn dời một chút, phát hiện bên dưới nham thạch, nơi bàn tay hắn đặt lên có một quả trứng, to gần bằng hai bàn tay chụp lại, bên ngoài bị rêu phủ lên tạo thành một lớp bùn.

Bởi vì Diêm Vô Xá vô tình ngồi xuống, bùn đản (trứng dính bùn^^) tách ra mấy cái khe hở. Khe hở càng lúc càng lớn,“Ba” một tiếng nở tung, chỉ thấy bên trong một nữ nhân có tư thế ngồi gấp khúc “nở” ra, mới đầu chỉ bé xíu bằng bàn tay, trong nháy mắt, đã biến thành một tiểu mỹ nhân mười sáu, mười bảy tuổi. Tứ chi mở ra, vừa vặn khóa ngồi ở trên bụng Diêm Vô Xá.

Nữ nhân đó nghiêng đầu, chớp chớp tử mâu, hai tay mềm mại chống nhẹ lên ngực hắn, dần dần gợi lên một chút tươi cười ngọt ngào,theo bản năng hô một tiếng:

Đa Duy![ Tinh Linh ngữ ]

“……”

Diêm Vô Xá nhìn thiên hạ đáng yêu trước mặt không chớp mắt, thật tò mò, trên đời này sao lại có một sinh mệnh xuất hiện thần kì như vậy, tầm mắt đảo qua thân thể trần trụi của nàng, đường cong hoàn mỹ, làn da trắng mịn lung linh dưới ánh mặt trời khiến cho hắn không khỏi nuốt nước miếng, ánh mắt trở nên “ngu muội”, khuôn mặt bất giác chuyển sang màu hồng, bật ra biểu tình hưng phấn

Hảo tinh xảo, hảo thanh thuần!

Một trận lam quang thoảng qua, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía sau thân hình hảo mê người của nàng, tiểu gia hỏa này cư nhiên giương một đôi cánh trong suốt, không ngừng đong đưa cao thấp, phát ra lam quang nhàn nhạt.

Chưa từng gặp qua sinh mệnh nào thần kì như vậy, nàng rốt cuộc là từ đâu đến?

Diêm Vô Xá vô cùng tò mò, vươn đại chưởng, nhẹ nhàng đặt trên gò má phấn hồng, tận lực hạ giọng hỏi: “Nàng tên là gì? Từ đâu đến đây?”

Phi Phi biết hắn sẽ không thương tổn chính mình, hai tay bao lấy bàn tay to đang đặt trên má của nàng, không biết hắn đang nói cái gì, trước sau vẫn là bản năng kêu câu: Đa Duy!

Thực rõ ràng: ngôn ngữ không thông!

“Vương, nàng nói gì?”

Thị vệ bên cạnh tò mò hỏi.

“…… Bổn vương nghe cũng không hiểu.”

“Nàng hình như xem người là phụ thân.”

“……”

Thị vệ trưởng nhìn thấy một tiểu nữ nhân thân thể xích lõa, vội vàng cởi áo choàng trên người, đưa cho nàng: “Mau khoác vào đi.”

Thân mình lung linh tuyết bạch chói mắt, làm cho người ta mặt đỏ tai hồng. Tuy nói nàng thuần khiết chẳng khác một tiểu hài tử ngây ngô chưa hiểu chuyện, nhưng dù sao thì thân hình cũng đã là một tiểu mỹ nhân trưởng thành, cũng không nên “trần trụi” trước mắt nhiều nam nhân như vậy đi.

Phi Phi đưa hai tay tiếp nhận áo choàng, gật gật đầu cho là đáp tạ. Đem áo choàng quấn loạn một vòng, xiết nhẹ trên ngực, vừa vặn có thể che khuất thân thể yêu kiều của nàng.

Phi Phi quay một vòng, phát hiện chính mình mặc thành cái dạng này cũng không phải rất khó xem, rung động cánh, bay đến bên người thị vệ trưởng, giang hai cánh tay trơn mịn đặt trên gò má cao cao của hắn, mỉm cười, cọ cọ gò má của nàng vào gò má hắn, tỏ vẻ cảm tạ.

“Ách……”

Đối với nhiệt tình của nàng, thị vệ trưởng xấu hổ, cúi đầu lẩn tránh, tầm mắt xẹt qua Diêm Vô Xá, sợ hắn sẽ trách tội.

Diêm Vô Xá không có nửa điểm trách cứ, một tay khoát lên trên vai thị vệ bên cạnh : “Chúng ta trở về trước.”

“Vâng, vương!”

Thân thể cao lớn có điểm lực bất tòng tâm, đem sức nặng chính mình đều đặt ở trên người thị vệ, mọi người bắt đầu rời khỏi bờ cát. Chính là, đi được một đoạn, phát hiện nữ nhân đặc biệt kia không theo kịp, Diêm Vô Xá cùng bọn thị vệ quay đầu nhìn lại, phát hiện nàng đáng thương hề hề đứng yên một chỗ vẫn chưa nhúc nhích.

Thị vệ trưởng không đành lòng để lại nàng một thân một mình ở chốn hoang sơ này, thật muốn vương thu nhận nàng, quay đầu dò hỏi: “Vương, nàng……”

“Mau dẫn nàng nhanh đến đây đi.”

“Vâng, vương!”

Thị vệ trưởng lộ ra mỉm cười, chạy đến bên cạnh Phi Phi, biết mọi người ngôn ngữ không thông, chính là đơn giản, thân thiện hướng nàng vươn một bàn tay.

Phi Phi biết bọn họ cho nàng đi cùng, vội vàng hưng phấn nắm bàn tay to của thị vệ trưởng, thu hồi cánh, đi chân trần đuổi kịp bộ pháp của bọn họ.

Ánh mắt của Diêm Vô Xá dừng trên bàn chân trần của Phi Phi, ngón chân bé nhỏ , thon thon, sạch sẽ, dưới ánh mặt trời phát ra nhiều điểm ánh sáng, hảo mê người, từ trong nội tâm sâu kín của hắn như đang có sợi lông vũ mềm nhẹ từ từ cuốn lấy, đôi chân trắng tinh ấy như có một sức hút vô hình, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

Cổ nhân có câu:

Tâm so với châu còn tuệ, nhan như ngọc không điêu. Nhạ la quần hạ bái song kiều, lập đem vừa tràng ngông nghênh anh khí nhất thời tiêu. (thơ Hán việt a, thua T___T)

Có thể thấy chân của nữ nhân là một bộ vị dụ hoặc, khiêu khích; bàn chân trần lại biểu hiện một loại phương thức mị hoặc kinh người khác.

Chỉ là liếc mắt một cái, hắn liền trầm luân, hoàn toàn mê đắm nhìn đôi chân trần tuyệt mỹ đó……

Phát hiện đôi chân kia đã đi đến bên người, Diêm Vô Xá chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng chống lại nụ cười ngọt ngào của nàng, thực tự nhiên, hướng nàng vươn tay.

Phi Phi cơ hồ không có nửa điểm do dự, lập tức buông tay thị vệ trưởng ra, nắm lấy bàn tay của hắn.

Diêm Vô Xá cảm thấy trong lòng chấn động mạnh mẽ, ngón tay bỗng dưng buộc chặt, không nghĩ sẽ buông ra. Chậm rãi quay đầu, đối với thị vệ, mệnh lệnh nói: “Đi thôi.”

Mọi người liền rời khỏi bờ cát……
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status