Đan vũ càn khôn

Chương 1048: Hoàng Hôn Thành


Sau một lát.

- Ở phương tây, trong tân thế giới có bảy mươi hai thần đảo, Bạch Hổ ma chủng cũng không phải đang ở trên Mạc Lợi Đảo này.

Tần Phàm ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng khác, đó là phương hướng viên ma chủng cuối cùng truyền ra khí tức, nhưng loại cảm giác này lại thập phần xa xôi, tạm thời hắn vẫn không thể xác định được vị trí chính xác của nó.

Hắn chỉ cảm thấy vị trí của viên ma chủng kia tuy rằng không biết cách xa bao nhiêu ngàn vạn dặm, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được bên trong bao trùm khí tức hung hãn sát phát vô biên, làm người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi run rẩy lên.

- Ở trong tân thế giới có được hoàn cảnh may mắn thế này, viên Bạch Hổ ma chủng kia chỉ sợ sẽ lưu lại khí tức ma tôn viễn cổ càng thêm mạnh, cho nên dù ở cách xa như vậy mà ta vẫn cảm giác đến.

Đối mặt với khí tức sát khí cường hãn đáng sợ kia, Tần Phàm siết chặt tay, cũng âm thầm có chút lo lắng. Hắn có một loại dự cảm, viên ma chủng cuối cùng sẽ càng khó đạt được hơn bốn viên ma chủng ban đầu rất nhiều!

Ngoài ra hắn còn có một ý tưởng bất an mơ hồ, ở dưới hoàn cảnh tốt đẹp của tân thế giới, trải qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ ma chủng Bạch Hổ có thể đã nảy sinh ra sinh linh thậm chí là linh trí?

- Bất kể như thế nào, ta nhất định phải lấy được viên ma chủng Bạch Hổ kia bằng được!

Mặc dù biết con đường phía trước thật gian nguy, nhưng Tần Phàm vẫn cắn chặt răng quyết định. Hắn có thể khẳng định chỉ sợ bán thần cảnh giới sẽ không dễ dàng đột phá như vậy, nếu như không có Bạch Hổ ma chủng, thật không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian hắn mới có thể thành công.

Hơn nữa theo lời giới thiệu vừa rồi của Vương Triêu, mục đích lần này hắn đến Thế Giới là vì tiêu diệt đối thủ Yêu Thần. Nhưng nếu là đảo chủ của một trong bảy mươi hai thần đảo, thực lực nhất định sâu không lường được! Nếu không tập hợp đủ năm viên ma chủng, muốn trong khoảng thời gian ngắn khiêu chiến siêu cấp cường giả như vậy chính là người ngốc nói mê!

Cho dù không suy nghĩ cho an nguy của Vũ Thiên đại lục, hắn cũng phải ngẫm lại thê tử của mình, hai đời tình duyên, hiện tại hắn chỉ hận không thể lập tức tiến tới Yêu Thần Đảo, nhìn xem có phải Kỷ Li thật sự bị Yêu Thần bắt đi hay không.

Ngoài ra còn có Cổ Mặc mà Tần Phàm luôn tôn trọng như sư phụ lại như phụ thân, sau khi hắn đi tới tân thế giới, hắn luôn mơ hồ cảm giác được ở thế giới này có tia khí tức mỏng manh của Cổ Mặc. Tuy rằng nghe theo lời nói của Tần Quan, có lẽ Cổ Mặc đã bị giết chết, nhưng hắn luôn luôn không hề tin.

Làm cho hắn không cách nào lý giải được chính là tia khí tức kia tựa hồ có vẻ có chút lâu dài, phảng phất như đã tồn tại thật lâu.

- Có lẽ cảm giác của ta bị sai đi…cho dù lão nhân bị bắt tới nơi này, nhưng khí tức cũng không thể lâu dài như thế…trừ phi hắn nguyên lại chính là người của tân thế giới này!

Tần Phàm thầm nghĩ, Cổ Mặc chính là võ thánh của Vũ Thiên đại lục, sau khi bị cừu nhân giết chết linh hồn vẫn sống nhờ trong Đan Võ Thần Đỉnh, hẳn không khả năng từng đi qua tân thế giới.

Một lát sau.

Tư tưởng trong lòng bình phục trở lại, cộng hưởng ma chủng trong cơ thể cũng dần biến mất, Tần Phàm ghi nhớ đại khái vị trí của Bạch Hổ ma chủng, sau đó vẫy mạnh Chu Tước Dực bay nhanh về hướng Kỷ Huyên Nhi.

Lúc này có lẽ nàng đã kiên trì tới cực hạn, thân hình như mảnh lá rách chậm rãi rơi xuống không trung.

- Ngươi không sao chứ?

Tần Phàm vừa lúc bay tới, tiếp được thân thể của Kỷ Huyên Nhi, sau đó lo lắng hỏi, vào lúc này hắn có thể cảm giác được khí tức của nàng thật yếu ớt, chỉ sợ trong cơ thể đã tiêu hao quá độ.

Nhưng không hề nghi ngờ giai nhân trong lòng hắn hiện tại đã là võ thánh hàng thật giá thật.

Cảm giác được mình nằm trong vòng tay rắn chắc an toàn, lúc này Kỷ Huyên Nhi hoàn toàn thả lỏng xuống, nàng cảm giác được mình mệt chết đi, thậm chí không còn khí lực trả lời câu hỏi của Tần Phàm, chỉ tín nhiệm chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc tái nhợt, Tần Phàm biết tính khí của Kỷ Huyên Nhi, hơn nữa hắn cũng từng trải qua Diệt Thánh Kiếp, biết cửa ải này thật gian nan, cho nên hắn cũng không để ý, ôm nàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Bởi vì Diệt Thánh Kiếp vừa rồi nên sơn động mà họ ở tạm để tu luyện đã bị phá hư thành một mảnh hỗn độn, Tần Phàm chỉ đành tìm một địa phương sạch sẽ bên ngoài đặt Kỷ Huyên Nhi nằm xuống, sau đó lấy ra đan dược đút cho nàng.

Hắn đưa kình khí kiểm tra trạng huống trong cơ thể nàng một chút, phát hiện hết thảy bình thường lúc này mới thấy yên tâm trở lại. Hiện tại Kỷ Huyên Nhi chỉ bị suy yếu mà thôi, thân thể không bị trọng thương, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể nhanh chóng khôi phục trở lại.

Nhưng trước kia Tần Phàm từng kiểm tra thân thể Kỷ Huyên Nhi, lần này kiểm tra hắn phát giác hai cỗ chân khí lãnh nhiệt cực trí trong người nàng tựa hồ càng thêm ngưng tụ, cường đại hơn trước kia không biết bao nhiêu, thậm chí hắn dò xét vào chân khí cũng lập tức muốn bị cắn nuốt, có thể nhìn ra được thực lực hiện giờ của Kỷ Huyên Nhi đích xác thập phần

cường đại.

Tần Phàm vẫn ở bên cạnh chiếu cố cho Kỷ Huyên Nhi, đại khái qua chừng nửa ngày thời gian sắc mặt nàng rốt cục đã khôi phục lại như thường, hơn nữa chậm rãi mở mắt.

- Ngươi đã tỉnh, hiện tại không còn việc gì chứ?

Tần Phàm thấy Kỷ Huyên Nhi đã tỉnh lại, ôn nhu hỏi.

- Ân!

Kỷ Huyên Nhi đáp khẽ, tự quan sát thân thể chính mình, xác định không có vấn đề gì mới đứng dậy, nhìn Tần Phàm hỏi:

- Vừa rồi có phải có người của thế giới này đến qua?

- Không sai, những người đó muốn bất lợi với chúng ta, ta đã giải quyết bọn hắn!

Tần Phàm gật đầu nói, tiếp theo hắn liếc mắt nhìn Kỷ Huyên Nhi, thoáng xấu hổ dời nhanh tầm mắt nói:

- Vừa rồi ta từ miệng họ biết được một ít tin tức của thế giới này, chúng ta chuẩn bị một chút rời khỏi đây, trên đường sẽ nói với ngươi.

Chứng kiến ánh mắt có vẻ xấu hổ của Tần Phàm, lúc này Kỷ Huyên Nhi mới giật mình phát hiện y phục trên người mình khi độ kiếp đã biến thành rách rưới, da thịt lộ liễu đi ra, thậm chí có thể thấy được bộ vị mẫn cảm không ít. Nàng hiểu được lời của Tần Phàm nói chuẩn bị là ý gì, không khỏi đỏ mặt đi nhanh vào sơn động thay đổi quần áo.

Đương nhiên hiện tại sơn động cũng đã hoang tàn, chỉ có thể phòng được quân tử mà không phòng được tiểu nhân. Tần Phàm đương nhiên là quân tử, trên thực tế vừa rồi Kỷ Huyên Nhi hôn mê hắn cũng không hề đưa mắt nhìn lung tung.

Rất nhanh Kỷ Huyên Nhi thay quần áo xong đi ra, nhưng Tần Phàm lại không tìm thấy được hồng mục chiến trư, không biết tiểu gia hỏa kia lại chạy đi đâu. Càng thần kỳ chính là với cường độ thần thức của Tần Phàm, trong phạm vi vài dặm không hề phát hiện được sự tồn tại của nó.

- Công phu che giấu khí tức của tiểu gia hỏa thật lợi hại, không ngờ ta hoàn toàn không cảm giác được chỗ ở của nó.

Trong miệng Tần Phàm không khỏi thì thào nói, trên thực tế hắn cũng biết hồng mục chiến trư dựa vào gai nhọn trên người nó để công kích, nếu địch nhân còn chưa kịp phát hiện thì xuất thủ, hiệu quả như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Có thể cũng vì duyên cớ này, khi hồng mục chiến trư tiến hóa biến dị cũng đã hướng theo phương diện này phát triển. Dù sao tiến hóa thì người thích hợp sẽ sinh tồn, rất nhiều động vật đều hiểu được làm sao tăng cường năng lực ở phương diện nào đó của bản thân mình.

- Dùng Thánh Thú Đan, không biết nó có thành công tiến hóa thành cửu cấp yêu thú hay không?

Lúc nãy Tần Phàm quan tâm tình huống của Kỷ Huyên Nhi đem đan dược đút cho tiểu gia hỏa xem như xong, sau đó nó chỉ lâm vào ngủ say, cuối cùng không biết tung tích. Mà với viên Thánh Thú Đan, bởi vì không thấy đan kiếp, cho nên hắn luôn có chút hoài nghi công hiệu của nó.

- Lão…đại…

Đúng ngay lúc này, trong tai Tần Phàm bỗng nhiên vang lên một thanh âm có chút khiếp đảm mang theo vẻ mới lạ.

- Ai?

Nghe được thanh âm kia, Tần Phàm không khỏi chấn động, hắn thật không ngờ có người đã đến gần mình như vậy mà mình không hề phát hiện.

Sau đó hắn đột nhiên quay đầu lại, cách đó không xa trong rừng, hắn nhìn thấy hồng mục chiến trư hiện tại gai nhọn đã biến thành tử kim sắc vừa xuất hiện tại đó, đôi ánh mắt vô cùng nhân tính hóa đang yên lặng nhìn hắn.

Tần Phàm không khỏi ngẩn ra!

- Chẳng lẽ là…tiểu gia hỏa đang nói chuyện?

Khi nhìn thấy ánh mắt càng thêm nhân tính hóa của hồng mục chiến trư, trong ánh mắt Tần Phàm cũng hiện lên thần sắc phấn khích. Thần thức của hắn cường đại, nhưng trong phạm vi mười dặm hắn cũng không phát hiện có những người khác, thậm chí ngoại trừ hồng mục chiến trư, bởi vì Diệt Thánh Kiếp vừa rồi của Kỷ Huyên Nhi, toàn bộ yêu thú chung quanh đây đều đã bỏ chạy.

Ngoại trừ hắn cùng Kỷ Huyên Nhi, có thể phát ra âm thanh chỉ còn lại tiểu tử kia!

Tiếp theo hai mắt Tần Phàm chợt ngưng tụ, hắn phát hiện gai nhọn trên người hồng mục chiến trư đã biến thành tử kim sắc, rõ ràng thay đổi rất lớn, mà khí tức trên thân cũng đã cường đại hơn ngày trước không ít.

- Hẳn là đã trải qua thành công tiến hóa cửu cấp yêu thú cho nên có thể lên tiếng nói chuyện?

Tần Phàm nhìn hồng mục chiến trư, trong lòng âm thầm suy đoán nói. Chỉ ngủ nửa năm không gặp, sau đó đã biến thành cửu cấp yêu thú, điều này thật làm cho hắn thấy kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng không sợ hãi hồng mục chiến trư, nghĩ tới đây thần kinh hắn thoáng thả lỏng, tiếp theo đi về phía chỗ nó đang đứng, muốn xác định phải chăng vừa rồi là do tiểu gia hỏa này đã nói chuyện.

- Lão…đại…

Thấy Tần Phàm đi tới, hồng mục chiến trư run nhẹ thân thể, sau đó rất nhanh biến hóa thành nhỏ xíu, mà thanh âm khiếp đảm cùng mới lạ lại lần nữa truyền đến.

- Xem ra đúng thật là tiểu gia hỏa này, rốt cục đã có thể mở miệng nói chuyện.

Lần này rốt cục đã xác định xuống, hai mắt Tần Phàm sáng ngời, trên mặt lộ nét cười thản nhiên, nhìn tiểu gia hỏa đang lao về phía mình mỉm cười hỏi:

- Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?

- Lão đại!

Hồng mục chiến trư biến lại nhỏ xíu cỡ lòng bàn tay, tử kim sắc gai nhọn biến thành lông mềm, càng thêm đáng yêu khả ái nhào vào trong lòng Tần Phàm kêu lên, lúc này tuy lời nói còn có vẻ non nớt nhưng cũng không mới lạ như trước đó.

Bởi vì ngày trước Tần Phàm cho nó một viên Long Tuyền Hoàn nó mới có cơ hội trở thành trư vương, hiện giờ nhờ có viên Thánh Thú Đan của Tần Phàm mà nó có thể nhanh chóng trở thành cửu cấp yêu thú cường đại, gọi một tiếng lão đại nó thật sự cam tâm tình nguyện.

- Tốt!

Tần Phàm có chút sủng nịch ôm hồng mục chiến trư trong lòng, hiện tại tiểu gia hỏa này thật sự đã trở thành cửu cấp yêu thú, hơn nữa còn có ý tứ nhận thức hắn làm lão đại, hắn đương nhiên là vô cùng cao hứng. Kỳ thật ngày trước hắn chỉ nhất thời đột phát thiện tâm mà kết xuống thiện duyên, lúc ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ có thu hoạch lớn như vậy.

Một đầu cửu cấp yêu thú chịu làm sủng vật của mình, đây chính là trợ lực thật lớn, huống chi hắn nhìn ra được đây cũng chưa phải là cực hạn của hồng mục chiến trư, tiểu gia hỏa này ngày sau còn có thể nương theo hắn mà lớn dần.

- Cửu cấp yêu thú không phải có thể biến hóa sao? Làm sao ngươi vẫn là thú thể?

Nhưng Tần Phàm cũng có chút nghi hoặc, ở Vũ Thiên đại lục khi hắn gặp được Cửu U Ngân Giao thì người kia đã có thể hóa thành hình người.

- Không…biết…

Hồng mục chiến trư thật đáng thương nhìn Tần Phàm lắc lắc đầu, thanh âm non nớt nói.

- A, có thể ngươi chỉ vừa tiến hóa thành cửu cấp yêu thú còn chưa hoàn toàn tiến hóa xong đi, qua vài ngày hẳn là có thể biến hóa, ngươi cũng không cần lo lắng.

Tần Phàm cũng không hiểu rõ chuyện này, chứng kiến ánh mắt của tiểu gia hỏa, chỉ đành an ủi nó.

Hồng mục chiến trư lúc này lộ ra ánh mắt ủy khuất, càng không ngừng gật đầu. Tuy rằng nó còn chưa biến thành hình người nhưng rất rõ ràng vẻ mặt động tác của nó đã rất giống như nhân loại, thật chẳng khác gì một tiểu hài tử nhân loại bình thường.

- Ngô…nếu hiện tại ngươi đã có thể nói chuyện, vậy phải đặt cho ngươi một cái tên mới được.

Tần Phàm vuốt ve lông mềm của tiểu gia hỏa, nghĩ nghĩ nói.

- Ô ô ô…

Nghe vậy hồng mục chiến trư nhất thời vui mừng ngẩng đầu, đôi tiểu móng vuốt tựa vào trước ngực Tần Phàm, tựa hồ hưng phấn nói không ra lời, trong miệng càng không ngừng kêu lên.

- Ha ha, tên của ngươi là hồng mục chiến trư, ta xem hay gọi là tiểu Hồng thế nào? Đơn giản lại dễ nghe…

Tần Phàm nhìn thấy bộ dáng của hồng mục chiến trư, khẽ cười nói.

Nhưng tiểu gia hỏa vừa nghe lập tức lắc đầu liên tục, rõ ràng không đồng ý tên gọi này.

- Không dễ nghe sao?

Tần Phàm xấu hổ gãi gãi đầu, lại thử nói:

- Vậy kêu là Hồng Hồng thế nào?

- Nam…ta…là nam…

Hồng mục chiến trư u oán nhìn Tần Phàm, có vẻ vô cùng ủy khuất.

- Gọi tiểu Chiến đi!

Lúc này một thanh âm êm tai ở bên cạnh thản nhiên truyền tới, là Kỷ Huyên Nhi đang đi qua, nghe được Tần Phàm đặt tên nàng cũng có chút không tiếp thụ được.

- Tiểu Chiến, tốt! Không sai, hãy theo họ của ta, gọi là Tần Chiến đi!

Nghe được lời nói của Kỷ Huyên Nhi, hai mắt Tần Phàm sáng ngời, tiếp theo cười nói:

- Như thế nào, tiểu Chiến, tên này ngươi thích không?

- Tiểu Chiến…Tần Chiến…ta gọi là tiểu Chiến…

Hồng mục chiến trư nghe được tên này, lộ vẻ hài lòng, giống như tiểu hài tử nhảy dựng trong lòng Tần Phàm, lại nhào vào trong lòng Kỷ Huyên Nhi.

Cứ như vậy đã đem tên xác định xuống.

- Tiểu Chiến, ngoan!

Kỷ Huyên Nhi nhìn hồng mục chiến trư với ánh mắt có chút sủng nịch, nhẹ vỗ lông mềm của nó, mà hồng mục chiến trư vừa đổi tên là Tần Chiến cũng dịu ngoan nhu thuận như một tiểu hài tử, có lẽ sẽ không ai nghĩ đến một tiểu trư nhìn thật vô hại kia lại là một đầu cửu cấp yêu thú thực lực đáng sợ.

- Không hổ là nam…

Thấy tiểu trư nhào vào trong lòng Kỷ Huyên Nhi, Tần Phàm giang tay lộ ra thần sắc bất đắc dĩ. Tiếp theo hắn xoay người nhìn về phương tây xa xôi, trong miệng thì thào nói:

- Chúng ta cũng tới thời điểm nên xuất phát…trước tiên xem một chút thành thị nhân loại của thế giới này đi!

Bảy mươi hai thần đảo, một thần đảo còn có một trăm lẻ tám tòa đại thành!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status