Đan vũ càn khôn

Chương 293: Gặp lại Tần Hạo Dương


- Hợp tác? Hợp tác như thế nào?

Tần Phàm không khỏi nao nao, Lạc thành Thái gia này đường đường là Nhất phẩm Chân Vũ thế gia, cần cùng Nam Phong Tần gia mình là Cửu phẩm Chân Vũ thế gia nho nhỏ hợp tác?

- Việc này vẫn là đợi đan dược đấu giá hội của quý gia tộc lần này cử hành xong, sẽ cùng Tần huynh thương nghị.

Thái Hiên không có nói thẳng ra, chỉ là mượn cơ hội này giống như nói giỡn nói:

- Kỳ thật lần này ta cùng xá muội đến, chủ yếu là đến gặp mặt Tần huynh mà thôi, đồng thời cũng nhìn xem có thể bồi dưỡng tình cảm cùng nhân vật thiên như Tần huynh hay không... Ha ha, còn nữa, lần trước không phải Tần huynh nói Triêu Thánh trở về sẽ lập gia đình sao? Hôm nay không biết tân nương tử ở đâu?

- Ách...

Thấy Thái huynh đột nhiên hỏi cái này, lại nghĩ tới lúc trước Thái Hiên nhắc qua hôn sự kia, Tần Phàm không khỏi có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời như thế nào.

- Vào đi, có chuyện gì?

Mà vào lúc này, một thành viên hộ vệ đội của Nam Phong Tần gia xuất hiện ở ngoài cửa, tựa hồ là có việc muốn bẩm báo.

- Báo cáo Tần Phàm thiếu gia, người Càn Kinh Tần gia đến...

Hộ vệ kia bước nhanh đến, cung kính nói.

- Càn Kinh Tần gia?

Sắc mặt Tần Phàm không khỏi khẽ biến thành hơi lạnh.

- Ha ha, xem ra quý gia tộc Tần huynh cử hành đan dược đấu giá hội này, lực ảnh hưởng khá lớn a, ngay cả Càn Kinh Tần gia cũng đến.

Lúc này Lý Hóa kia cười nói:

- Ta xem lần này bọn hắn tới, hẳn là vì cầu dược mà đến.

- Tiểu... Tần Phàm, nghe nói gần đây Càn Kinh Tần gia này cùng Nam Phong Tần gia ngươi có chút dây dưa, ngươi cẩn thận một chút.

Mà Thái Ngọc nhanh mồm nhanh miệng cũng nhịn không được nhắc nhở Tần Phàm.

- Cảm ơn Thái tiểu thư quan tâm.

Tần Phàm nói, chẳng qua hiện nay Càn Kinh Tần gia này quang minh chính đại đi vào Nam Phong thành, hắn cũng không lo lắng bọn hắn có thể làm ra chuyện gì.

Cho dù là đến một nhân vật giống như Càn Kinh Tần gia Thập Tam trưởng lão kia, hắn cũng có lòng tin ứng phó.

Mà Thái Hiên nghe muội muội của mình ở trước mặt mọi người nói ra chuyện tế nhị này, không khỏi có chút trách cứ mà nhìn nàng một cái, bất quá sau đó cũng rất có phong độ mà nhìn Tần Phàm hỏi:

- Tần huynh, không biết chúng ta có cần lảng tránh thoáng một phát hay không?

- Không cần, các vị cứ an tọa, có chuyện gì tại hạ xử lý là được, kỳ thật có các vị ở chỗ này, người Càn Kinh Tần gia kia càng không dám làm gì, lần này phải mượn khí thế của các vị thoáng một phát rồi.

Tần Phàm khẽ cười nói, trong lời nói mang theo khôi hài mà không mất khí độ.

Sau đó hắn để cho người dẫn người Càn Kinh tiến đến.

Vào lúc này Lý Hóa cũng nghe ra trong đó có hương vị không tầm thường, cẩn thận suy nghĩ một chút, trong nội tâm cũng hiểu ra, nhớ tới lời nói vừa rồi, liền có chút nhìn Tần Phàm tỏ vẻ áy náy, dù sao lúc này hắn còn có cầu Tần Phàm.

- Ha ha, kỳ thật ta đoán lúc này người Càn Kinh Tần gia đến, mười phần chính là Tần Hạo Dương.

Lúc này Thái Hiên khẽ cười nói:

- Không biết Tần huynh ngươi tin hay không?

- Tần Hạo Dương? Thái huynh như thế nào biết được?

Tần Phàm nao nao:

- Hắn tới làm gì?

- Phía trước ta đã nói, ta cũng chỉ là đoán, đoán hắn đến là một chuyện, còn hắn tới làm gì, một hồi sẽ biết.

Thái Hiên tiếp tục mỉm cười nói, sau đó cầm lấy chén trà trong tay uống một ngụm, tùy ý nói:

- A, trà này uống vào ngược lại là rất có phong vị.

Xem ra Thái Hiên là đã biết được một ít chuyện ẩn trong đó.

Một lát sau, liền có người nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tần Phàm liền đứng dậy nghênh đón, tuy hôm nay hắn đối với Càn Kinh Tần gia kia đã không có bất luận hảo cảm gì, nhưng dù sao lẫn nhau còn không có vạch mặt, cấp bậc lễ nghĩa cơ bản này vẫn là phải làm.

Rất nhanh, người tới liền xuất hiện ở trước cửa phòng tiếp khách, Tần Phàm xem xét, người đến có hai người, trong đó một thanh niên anh tuấn mặc áo bào tím, lông mày như kiếm, mắt tinh sáng sủa, quả nhiên đúng là Càn Kinh Tần gia Tần Hạo Dương, Tần Phàm cũng đã gặp hắn mấy lần, cho nên liếc mắt liền nhận ra hắn. Mà một thanh niên áo trắng khác, thoạt nhìn tựa hồ ở trong Triêu Thánh từng bái kiến.

- Khó được Càn Kinh Tần gia Tần Hạo Dương thiếu gia quang lâm hàn xá, tại hạ không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội.

Tần Phàm liền đi ra phía trước chắp tay nói, về phần xưng hô thật ra cũng khiến hắn hao tổn tâm trí, vốn định khách khí mà xưng hô một tiếng Tần huynh, nhưng không biết làm sao hắn cũng là họ Tần, bởi vậy lại là có chút loạn xạ, về sau hắn dứt khoát xưng hô đối phương là Tần Hạo Dương thiếu gia, như vậy cũng phù hợp với thân phận Nhất phẩm Chân Vũ thế gia của đối phương.

- Ha ha, Tần Phàm huynh đệ, đều là người trong nhà, không cần khách khí như thế, vị này chính là tộc đệ Tần Nguyệt Minh.

Tần Hạo Dương ngược lại là lộ ra cực kỳ phong độ nói, sau đó hắn nhìn thấy bọn người Thái Hiên, cũng không khỏi hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức cũng cười nói:

- Ồ? Thái huynh, Thái tiểu thư, còn có Lý huynh, không thể tưởng được ở chỗ này cũng có thể gặp các vị.

Thái Hiên, Lý Hóa cùng Tần Hạo Dương là một mực không có bao nhiêu giao tình, cũng không cần phải nịnh bợ đối phương, cho nên chỉ mỉm cười thăm hỏi thoáng một phát, cũng không có lộ ra nhiệt tình quá phận, Tần Hạo Dương đối với cái này tựa hồ cũng không quá để ý.

- Huynh đệ? Người trong nhà?

Tần Phàm nghe thấy Tần Hạo Dương nói hai chữ này lại cảm thấy phi thường chói tai, trong nội tâm không khỏi âm thầm cười lạnh.

Tần Hạo Dương này ngược lại là nói hời hợt, tựa hồ không biết chút nào, nhưng Tần Phàm biết rõ dùng thiên phú và năng lực của hắn, địa vị trong Càn Kinh Tần gia khẳng định không thấp, đối với hai Tần gia gần đây ân oán dây dưa, há có thể không biết?

- Tần Hạo Dương thiếu gia nói đùa, Càn Kinh Tần gia đường đường là Nhất phẩm Chân Vũ thế gia, Nam Phong Tần gia ta chỉ là một Chân Vũ thế gia nho nhỏ, như thế nào trèo cao như vậy.

Có chút kinh ngạc vì lòng dạ của Tần Hạo Dương, nhưng Tần Phàm hắn cũng chỉ như không có việc gì nói.

- Ha ha, ta cũng nghe nói Càn Kinh Tần gia chúng ta có đến cùng quý gia tộc tiếp xúc qua, vốn muốn cho quý gia tộc nhận tổ quy tông, đáng tiếc quý gia tộc cự tuyệt, thật sự là tiếc nuối, bất quá mọi người đều là họ Tần, tự nhiên là người trong nhà.

Tần Hạo Dương ôn hòa cười nói, trong lời nói nghe không được bất luận tính công kích gì, nhưng lại làm cho Tần Phàm cảm giác rất không thoải mái.

- Nhận tổ quy tông?

Trong nội tâm Tần Phàm không cho là đúng mà cười lạnh thoáng một phát, phương thức mà Càn Kinh Tần gia này để cho Nam Phong Tần gia mình nhận tổ quy tông cũng đủ đặc biệt, sau khi bị cự tuyệt không chỉ chèn ép sinh ý của gia tộc, còn phái người công kích mình, gia tộc có lòng dạ cùng dung lượng bực này, cho dù không đề cập tới ân oán của hai Tần gia nhiều năm trước, hắn cũng sẽ không nhìn tốt gia tộc này.

- Ha ha, Tần Hạo Dương thiếu gia, Tần Nguyệt Minh thiếu gia, việc này đã đi qua dễ tính, mời ngồi vào nói chuyện.

Bất quá Tần Phàm cũng không muốn ở việc này làm nhiều dây dưa, chỉ là trên mặt khẽ cười nói, đồng dạng cũng không có đem ý nghĩ trong lòng biểu hiện ra một tia.

Trông thấy hai Tần gia này ở giữa âm thầm giao phong, bọn người Thái Hiên đều biết điều tự nhìn nhau nói "mời dùng trà." Riêng phần mình nhập tọa, Tần Phàm liền ý bảo dâng trà.

Sau đó, hắn có thể chứng kiến Tần Nguyệt Minh kia ở thời điểm uống trà, lông mày có chút nhíu thoáng một phát, mà Tần Hạo Dương thì nhấp môi xong liền như không có việc gì buông chén trà xuống, ngược lại là không có lộ ra thần sắc như Tần Nguyệt Minh, y nguyên rất có phong độ, nhưng Tần Phàm biết rõ hắn chưa có uống trà.

- Không biết lần này Tần Hạo Dương thiếu gia cùng Tần Nguyệt Minh thiếu gia tới Nam Phong Tần gia ta, là cần làm chuyện gì?

Tần Phàm trông thấy một màn này, trong nội tâm cười lạnh, nhưng trong miệng chỉ nhàn nhạt hỏi thăm.

- Ha ha, nghe nói lần này quý gia tộc cử hành đan dược đấu giá hội, xuất hiện Cửu Chuyển Chân Vũ đan trong truyền thuyết, cũng không có thiếu đan dược thập phần trân quý, đây thật là đủ hấp dẫn người, cho nên tại hạ tự nhiên là bị hấp dẫn tới.

Tần Hạo Dương tiếp tục rất có phong độ nói, trên mặt một mực mang theo dáng tươi cười thoạt nhìn bình dị gần gũi, tựa hồ là tính tình rất tốt.

- Vậy thì đa tạ Tần Hạo Dương thiếu gia cổ động rồi.

Tần Phàm cũng chỉ khẽ cười nói, tâm cơ cùng thủ đoạn của Tần Hạo Dương này, hắn ở thời điểm triều thánh cũng được chứng kiến rồi, trong nội tâm cũng không dám khinh thị.

- Bất quá tại hạ đối với Cửu Chuyển Chân Vũ đan kia lại thật không dám hứng thú, ta ngược lại là muốn biết, lần này quý gia tộc đấu giá Băng Linh Đan, phải chăng thực sự công hiệu như lời quý gia tộc tuyên truyền?

Sau đó Tần Hạo Dương lại lộ ra nghiêm mặt thoáng có chút hỏi thăm.

- Nam Phong Tần gia ta cũng coi như kinh doanh sinh ý luyện dược trên trăm năm, tuy không nổi danh thế nào, nhưng tự nhiên sẽ không làm sự tình nện chiêu bài của mình.

Tần Phàm cũng chỉ là nhàn nhạt nói.

Bất quá vào lúc này hắn lại nhớ tới ban đầu trước lúc Triêu Thánh, Càn Kinh Tần gia cử hành tràng giao họp kia, khi đó Tần Hạo Dương này hỏi qua mình có luyện dược gì để cho người tập trung tư tưởng, tĩnh khí hay không.

- Tần Hạo Dương này tu luyện công pháp tựa hồ thập phần Cuồng Bạo, đoán chừng hắn là cần dùng Băng Linh Đan này đến ổn định tâm thần.

Tần Phàm thầm suy nghĩ nói.

Lúc này hắn trong lúc vô tình cùng ánh mắt của Thái Hiên tiếp xúc thoáng một phát, phát hiện hắn mang theo vui vẻ, lại liên tưởng đến vừa rồi hắn nói biết rõ người tới là Tần Hạo Dương, sợ là hắn sớm đã biết rõ nội tình này rồi.

- Cái kia chẳng biết có thể trước cho tại hạ một khỏa, giá tiền tất nhiên sẽ để cho Tần Phàm huynh đệ thoả mãn.

Tần Hạo Dương này nghe thấy Tần Phàm trả lời khẳng định, quả nhiên con ngươi không khỏi sáng ngời, sau đó hỏi.

- Thật xin lỗi, đan dược lần này kỳ thật là do một cao nhân thần bí ủy thác Nam Phong Tần gia chúng ta đấu giá, cho nên tất cả đan dược đều cần phải thống nhất tiến hành đấu giá trong đấu giá hội, người trả giá cao thì được.

Trên mặt Tần Phàm cố ý lộ ra thần sắc tiếc nuối, bất quá cũng không khó phát hiện trong đó có một tia nghiền ngẫm, vào lúc này lại để cho hắn cảm giác được có một khoái cảm trả thù.

Càn Kinh Tần gia này lại uy phong thì như thế nào, còn không phải có một ngày cầu mình sao?

- Ngươi...

Một tia nghiền ngẫm này của Tần Phàm, rất không may để cho Tần Nguyệt Minh thấy được, hắn không khỏi lộ ra có chút giận dỗi.

Nhưng Tần Nguyệt Minh này vừa muốn nói chuyện, lại bị Tần Hạo Dương ngăn lại, Tần Hạo Dương cũng chỉ là lộ ra nụ cười rất có phong độ nói:

- Không sao, đã như vầy tự nhiên dựa theo quy củ của quý gia tộc mà làm, bất quá đến lúc đó tại hạ chắc chắn sẽ ra giá cao lấy được.

- Ha ha, cái kia tại hạ tự nhiên là thập phần hoan nghênh.

Tần Phàm cười cười nói.

Mặc dù biết Tần Phàm là ứng phó Tần Hạo Dương, nhưng Lý Hóa được lợi ích, tự nhiên sẽ không vào lúc này nói chuyện.

Trên thực tế Lạc thành Lý gia hắn cùng Càn Kinh Tần gia kia ở bên trên sinh ý cũng có một ít mâu thuẫn nhỏ, hắn đối với một ít tác phong bình thường của Càn Kinh Tần gia kia cũng là có chút khó chịu, lúc này trong nội tâm cũng chỉ là thầm thoải mái.

Mà huynh muội Thái Hiên một lòng muốn cùng Tần Phàm kết giao tình, càng sẽ không nhiều lời.

- Cái kia không biết Tần Hạo Dương thiếu gia còn có sự tình khác không? Tại hạ cùng với mấy vị hảo hữu gặp nhau, không thể tiếp tục tiếp đãi rồi.

Thấy Tần Hạo Dương và Tần Minh Nguyệt biểu diễn, Tần Phàm dứt khoát hạ lệnh đuổi khách.

Từ khi Càn Kinh Tần gia kia bắt ra tay với hắn, hắn đã không có ý định cùng Càn Kinh Tần gia này có chỗ trống quần nhau, hiện tại đã biết ý đồ đến của Tần Hạo Dương, hắn cũng không cần khách khí.

- Tần Phàm, ngươi không nên quá phận!

Lúc này Tần Nguyệt Minh kia rốt cục nhịn không được nói.

- Ha ha, không sao, đã như vầy sẽ không quấy rầy Tần Phàm huynh đệ cùng bọn người Thái huynh nói chuyện, như vậy từ biệt, nhưng hi vọng về sau có cơ hội cùng Tần Phàm huynh đệ thoải mái chè chén một phen.

Tần Hạo Dương ngăn Tần Nguyệt Minh lại, chỉ là trên mặt tiếp tục mang theo dáng tươi cười cực kỳ ôn hòa nói ra, tựa hồ đối với Tần Phàm hạ lệnh đuổi khách không thèm để ý chút nào.

- Có cơ hội nhất định sẽ không cự tuyệt.

Tần Phàm đối với lòng dạ của Tần Hạo Dương này không thể không bội phục, trên mặt khẽ cười nói, lời nói khách khí này, ai không biết nói chứ?

- Cái kia Thái huynh, Thái tiểu thư, Lý huynh, tạm biệt.

Trên mặt Tần Hạo Dương y nguyên vừa cười vừa nói, sau đó liền cùng Tần Nguyệt Minh đi đến cửa, nhưng mà vừa mới xoay người, sắc mặt của hắn liền lập tức lạnh lẽo, nụ cười ôn hòa kia hoàn toàn không thấy, tựa hồ cho tới bây giờ không có tồn tại qua.

- Lần này Nam Phong Tần gia của Tần huynh ngươi cử hành đan dược đấu giá hội, xem ra là càng ngày càng có ý tứ rồi.

Nhìn Tần Hạo Dương ly khai, Thái Hiên uống một ngụm trà, khẽ cười nói.

- Thái gia huynh muội này cùng Lý Hóa kia rõ ràng cũng là đến cầu đan, nhưng Tần Phàm này lại lưu bọn hắn mà cố ý không cho đan dược chúng ta, làm như vậy hơi quá đáng, tộc huynh ngươi như vậy cũng có thể nhẫn?

Ra khỏi Tần gia không xa, Tần Nguyệt Minh nhịn không được nói.

- Cái kia còn có thể làm gì?

Tần Hạo Dương chỉ là nhàn nhạt nói:

- Dù sao hiện tại Càn Kinh Tần gia chúng ta cùng Nam Phong Tần gia này còn chưa vạch mặt, chẳng lẽ còn cùng hắn mắng nhau sao?

- Làm như vậy không chỉ có mất thân phận của chúng ta, hơn nữa còn có thể để cho Nam Phong Tần gia kia thu lại Băng Linh Đan không đấu giá, đến lúc đó chẳng phải là được không bù mất?

- Tộc huynh nói như vậy cũng đúng, nhưng mà cơn tức này ta thật sự cảm thấy khó nuốt xuống được.

Tần Nguyệt Minh vẫn là cau mày nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status