Đáng yêu bao nhiêu tiền một cân

Chương 1

Tiếng sửa chữa ồn ào của lầu trên khiến Sơ Chi không ngủ được.

Từ tờ mờ sáng, âm thanh lạch cạch đã bắt đầu vang lên không ngừng, im lặng được một lúc khiến người ta thả lỏng, mơ màng chìm vào giấc ngủ lại đột ngột vang lên, dọa cho người trong mộng giật mình.

Chẳng biết bị hành hạ như thế trong bao lâu, cuối cùng Sơ Chi không chịu được nữa, bực bội gào lên một tiếng, kéo cái chăn chùm qua đầu xuống, ngồi bật dậy.

Mí mắt thâm quầng, mái tóc dài tán loạn, khuôn mặt buồn ngủ đầy bực bội.

Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm bốn trụ giường, nghĩ xem có nên lên lầu trên gõ cửa nhắc nhở một chút hay không.

Hay là thôi đi, mấy người thợ sửa chữa cũng rất vất vả, từ sáng sớm đã phải làm việc rồi.

Sơ Chi buồn bực gãi đầu, cầm dây thun bên gối lên, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa, cô giống như một con thú nhỏ, không tình nguyện lẩm bẩm hai tiếng rồi lại lần nữa vùi đầu vào gối.

Ngay sau đó, âm thanh gõ đinh bang bang trên đỉnh đầu lại truyền đến.

“...”

Cô cam chịu số phận, bò xuống giường.

Đại học A dành ra nhiều ngày cho sinh viên mới đến báo danh, Sơ Chi ở nhà ngủ nướng, lề mề đến tận ngày cuối cùng mới chịu đi. Bởi vì nhà gần, cô không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ dùng một cái vali và một cái ba lô là đựng hết toàn bộ đồ đạc của cô rồi.

Khi Sơ Chi tới trường đã là gần giữa trưa, thời điểm mặt trời lên cao nhất. Cô xuống taxi ở cổng trường, mang theo hành lý đi đến chỗ đặt sơ đồ khuôn viên trường học thì dừng lại, một tay chậm rãi kéo vali về phía mình, tay còn lại nâng lên quai cặp đã bị tuột xuống khỏi vai, ghi nhớ cẩn thận khu báo danh và khu ký túc xá nữ.

Bên cạnh có một nữ sinh đi cùng gia đình, khi lướt ngang qua cô thì dừng lại mấy giây, ngạc nhiên lên tiếng: “Mẹ, mẹ nhìn này, tân sinh viên mà nhỏ con ghê, nhìn cứ như học sinh cấp ba ấy.”

“...”

Nhỏ con thì làm sao, bốn bỏ năm lên đủ một mét sáu là được rồi nha!

Sơ Chi không phục ngẩng đầu lên.

Cô gái và cha mẹ đã đi xa. Cô gái đó có dáng người cao gầy, mái tóc dài buông xõa, vừa đen vừa thẳng, chiều cao như người mẫu, ít nhất cũng phải một mét bảy, còn cao hơn mét bảy bao nhiêu thì cô không biết.

Đối với cô mà nói, chiều cao đó là một điều thần bí khó lường, ngay cả chất lượng không khí trên đó cũng xa lạ đối với cô.

“...”

Được rồi.

Sơ Chi nhất thời im lặng như gà, nuốt toàn bộ tâm trạng không phục vào trong bụng, tiếp tục nghiên cứu sơ đồ khuôn viên trường học.

Cảm giác về phương hướng của cô không được tốt cho lắm, buổi tối hôm qua, phu nhân Đặng đã dành ba tiếng đồng hồ, gọi điện xuyên quốc gia cho cô chỉ để dặn dò đi dặn dò lại, cuối cùng vẫn không yên tâm, bắt lão Sơ đặt vé máy bay cho bà về nước.

Lão Sơ là nô lệ của con gái, ông cảm thấy con gái lên đại học là chuyện lớn cả đời, ông vừa nghĩ tới việc về nước thì đã nhận được mệnh lệnh mở máy tính ngay lập tức, cuối cùng ông bị Sơ Chi cự tuyệt bằng lý do “Bây giờ đặt vé máy bay cũng không kịp”, đồng thời, Sơ Chi cũng đảm bảo rằng mình tự lo liệu được.


Chỉ là lúc này, cô bắt đầu cảm thấy có một vấn đề nhỏ xuất hiện.

Sơ Chi rũ vai, chun mũi, xoay người nhìn xung quanh một vòng.


Có hai đến ba sinh viên tình nguyện mặc quần áo màu vàng, đứng ở cái lều nhỏ dưới gốc cây phía đối diện, tân sinh viên đi qua hỏi đường bọn họ không ngừng.

Có một đàn anh đang ngồi ở bên ngoài cùng của băng ghế đang nói chuyện với người bên cạnh, nhìn qua thì anh ta là kẻ rảnh rỗi nhất, so với việc tới làm thanh niên tình nguyện thì trông anh ta càng giống kẻ đến tham gia náo nhiệt hơn.

Người kia hoàn toàn không thèm chú ý nghe bất cứ điều gì, lười biếng dựa vào mép bàn uống coca.

Anh không mặc quần áo tình nguyện mà mặc áo đen quần jean, nhìn cũng không giống tân sinh viên, khuôn mặt của anh bị lon coca che mất một nửa, chỉ chừa mỗi đôi mắt, tầm nhìn vừa vặn dừng lại trên người cô.

Trong một thoáng bốn mắt nhìn nhau.

Giây kế tiếp, một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy đi tới bên cạnh anh, xấu hổ đưa điện thoại di động của mình ra và nói gì đó.

Anh rời tầm nhìn đi, rũ mắt, im lặng nghe cô gái kia nói chuyện rồi sau đó bật cười.

Lon coca bị bỏ xuống bàn, cuối cùng Sơ Chi cũng nhìn rõ khuôn mặt anh.

Xem ra không phải vô duyên vô cớ mà cô gái kia muốn xin số điện thoại.

Anh tựa vào bàn, tiện tay nhận lấy di động của cô gái, cúi đầu nhập số với dáng vẻ thờ ơ.

Nữ sinh kia cẩn thận tiến lại gần anh một chút, nói với anh điều gì đó nhưng anh không đáp lời mà chỉ trả lại điện thoại di động, cặp mắt đào hoa khẽ nhếch lên, môi mỏng vẽ ra một nụ cười nhạt đầy ngả ngớn.

Không tập trung, không để ý chút nào.

Lần đầu tiên Sơ Chi nhìn thấy có người có thể nở một nụ cười trông bạc tình như vậy, còn mang theo ý vị trêu chọc.

Cô chớp mắt vài cái, chưa kịp phản ứng thì đã thấy đàn anh vừa nói chuyện cùng chàng trai kia đi tới trước mặt mình, cả người mặc bộ quần áo tình nguyện màu vàng, trông cứ như một củ cà rốt di động vậy.

Sơ Chi thu mắt, ngầng đầu, hơi nghiêng đầu nhìn anh ta.

"Củ cà rốt" toét miệng cười một tiếng, vừa chói lóa vừa đẹp trai: “Đàn em cần giúp đỡ gì không?”

*

Đàn anh cà rốt có tình thương rất cao.

Nhất là khi nhìn thấy đàn em xinh đẹp, anh ta sẽ phát huy hết khả năng ăn nói lịch sự khéo, léo hài, hước của mình, ngôn ngữ cử chỉ rất đúng mực, khiến đối phương có cảm giác thỏa mái như tắm gió xuân.

Khi anh ta cùng Sơ Chi tìm đến khu báo danh và phòng ngủ đã là giữa trưa, hai người trao đổi họ tên, lớp học và chuyên ngành, thuận tiện cho nhau số điện thoại cá nhân.

Hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, sinh viên đến cũng nhiều, khi Sơ Chi nhận quân phục và về tới phòng ngủ đã là đầu giờ chiều, phòng ngủ của cô nằm ở tầng hai, bốn người một phòng, có một nhà vệ sinh riêng và ban công nhỏ.

Ba người khác đã ở trong phòng, cô là người cuối cùng, thật trùng hợp, cô gái có mái tóc đen dài mà cô gặp ở cổng trường vào buổi sáng chính là bạn cùng phòng của cô.

Lúc đó Sơ Chi không nhìn thấy mặt cô ấy, đối phương là người nhận ra cô trước.

Khuôn mặt của cô ấy cũng đẹp như mái tóc cô ấy vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, vui mừng nhìn Sơ Chi rồi tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Lâm Đồng, không nghĩ tới tôi và cậu lại là bạn cùng phòng nha, thật đúng là có duyên, việc buổi sáng không phải tôi chê cậu lùn đâu mà là khen chiều cao của cậu nhìn rất đáng yêu đó, ha ha.”

“...”

Thà rằng cậu đừng giải thích còn hơn.

Sơ Chi giới thiệu tên, lại không nhịn được, bổ sung thêm: “Tôi cao 1m60,” cô dừng lại một chút, hạ thấp giọng, nói nhỏ, “mang giày...”

Lần này không chỉ Lâm Đồng mà cả hai người còn lại cũng bật cười.

Sơ Chi buồn bực thở hắt ra một hơi.

Người lùn muốn bảo vệ danh dự của mình cũng không được sao! Người lùn có nội tâm rất yếu ớt đó!

Lâm Đồng là người Thành Đô, tính cách cởi mở vui vẻ, rất có sáng tạo đưa cho mỗi người một gói gia vị nấu lẩu làm lễ gia mắt, nguyên liệu cay được đóng trong một cái túi trong suốt, màu sắc sặc sỡ khiến cảm giác thèm ăn của người xem tăng vọt, vì vậy bốn cô gái vỗ đùi, quyết định sẽ đi ăn lẩu sau giờ học buổi chiều, thuận tiện làm thân với nhau.

Thứ hai là ngày học quân sự đầu tiên, mọi người đều phải dậy từ sớm nên cũng không muốn đi xa, chọn một tiệm lẩu gần trường học.

Cửa hàng có hai tầng được trang trí theo phong cách cổ kính, bàn ghế làm bằng gỗ được chạm trổ hoa văn, trong không khí tràn ngập mùi lẩu cay nồng, đậm đà.

Người ăn phải tự lấy đồ chấm, ở giữa có một cái bàn hình chữ nhật, phía trên là từng tầng từng tầng bát thủy tinh đựng các loại gia vị, phía dưới là giá đỡ để đĩa, bên cạnh còn có trái cây và rau xà lách.

Gọi xong lẩu và đồ ăn, Sơ Chi ngồi yên nhìn chúng, chờ bạn cùng phòng trở lại sau khi chọn xong đồ chấm mới đứng dậy đi chọn.

Khi ăn lẩu, đặc biệt là với đồ chấm, có một sự khác biệt lớn giữa người miền Bắc và người miền Nam, Sơ Chi là người nửa Nam nửa Bắc, cô học tiểu học ở miền Nam, vậy nên lúc ăn lẩu sẽ chuẩn bị hai bát nước chấm.

Miền Bắc nổi tiếng với nước chấm “kiểu lão Tam”, một bát nước chấm gồm có dầu mè, rau hẹ và đậu phụ. Màu của dầu mè, tỏi băm, rau thơm sáng xuyên qua bát trong suốt sáng lấp lánh như thủy tinh.

Sơ Chi lấy xong đồ chấm, mỗi tay bưng một cái chén nhỏ chuẩn bị trở về, kết quả không biết từ bao giờ mà bên cạnh cô đã có thêm một người.

Người kia đang cầm cái bát không, ngồi xổm bên chân cô.

Im hơi lặng tiếng, không biết xuất hiện từ khi nào, Sơ Chi không nhìn thấy anh ta, vừa xoay người đã vấp chân một cái.

Cô hoảng sợ hét một tiếng, cả người lảo đảo, không duy trì được thăng bằng, hành động không theo kịp suy nghĩ, theo bản năng, cô dơ tay muốn túm lấy thứ gì đó để ổn định.

Bát dầu bên tay trái trực tiếp rơi xuống, bát nước dầu mè bên tay phải cũng rơi vãi hơn nửa.

Sơ Chi cúi đầu, cả người cứng lại.

Dường như chàng trai ngồi xổm bên chân cô cũng không phản ứng kịp, cánh tay dài còn duỗi tới bên trong cái giá, bàn tay cầm cái bát trống không, còn bát nước chấm của Sơ Chi thì úp ngược lên đầu anh.

Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết như thế này, đầu óc Sơ Chi trống rỗng, cô sững sờ nhìn anh, đột nhiên nhớ tới thịt dê nướng Tân Cương của cửa hàng đồ nướng, nhân viên xâu thịt dê mặc một bộ quần áo màu trắng, đội một cái mũ nhỏ, đứng ở bên đường vừa nướng vừa hét to.

Mãi cho đến khi cái bát rơi xuống nền gạch vang lên tiếng lanh lảnh, ý thức cô mới trở lại.

“Nhân viên nướng thịt dê” bị rơi mất mũ liền ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt không biểu cảm.

Mái tóc bóng loáng trộn lẫn với hành lá, tỏi và rau thơm nhìn rất sắc sỡ.

Sống mũi cao, bờ môi mỏng, cặp mắt đào hoa.

Sơ Chi nhận ra anh ta, ngơ ngác “A” một tiếng.

Chính là người uống coca được cô gái xinh đẹp xin số điện thoại vào buổi sáng.

Chỉ có điều, anh đã không còn dáng vẻ như lúc được cô gái xinh đẹp xin số nữa, mái tóc đen ướt nhẹp, mềm oặt rủ xuống, trên lông mi còn dính dầu, nhìn vô cùng chật vật.

Lúc này toàn bộ chỗ dầu bị đổ lên đầu anh ta đã chảy xuống theo sợi tóc, lướt qua lông mày, đi dọc theo khóe mắt, dừng lại tại quai hàm, từng giọt từng giọt tí tách rơi.

Những giọt nước chấm không ngừng chảy, trông cứ như hai hàng nước mắt trong suốt sáng bóng, chậm rãi lướt qua khuôn mặt không cảm xúc của anh vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status