Danh môn nhất phẩm quý nữ

Quyển 2 - Chương 43: Không có vô sỉ, chỉ có rất vô sỉ!


Lời nói như bát nước đổ đi, có thể thu hồi sao? Huống chi còn là trước mặt đế hậu nói muốn mình và Diệp gia ân đoạn nghĩa tuyệt!

Mặc kệ lão phu nhân có ý gì, Dung Hoa đều không muốn có bất kỳ tới lui nào với Diệp gia. Diệp gia dốc hết sức muốn bò lên cao, nàng hiểu, chỉ cần bản thân có chút mềm lòng, bọn họ sẽ lợi dụng triệt để, gặm tới sạch sẽ.

"Đuổi bà ta đi đi, cứ nói ta không thoải mái." Dung Hoa phân phó.

"Vâng, lão nô đi kêu bà ta trở về." Thạch ma ma cúi đầu nhận lệnh, xoay người ra ngoài.

Tới thiên thính, bà cười khanh khách đi vào: "Lý ma ma."

Lý ma ma vội buông chung trà trong tay, cười đứng lên: "Thời tiết nóng bức, khó có được hôm nay mát mẻ, Ngũ tiểu thư chắc cũng thoải mái."

"Ngồi đi." Thạch ma ma cười mời Lý ma ma ngồi xuống, xin lỗi: "Thời tiết như vậy thân thể tiểu thư có chút không nhanh nhẹn, để ma ma tay không đi một chuyến. Ngũ tiểu thư nói chờ thân thể khỏe lại sẽ đi thỉnh an lão phu nhân."

Đây là mượn cớ ốm không đi? Tươi cười trên mặt Lý ma ma tiêu đi vài phần: "Ngũ tiểu thư không thoải mái sao? Mời đại phu chưa?" Dứt lời bà ta nói với người hầu hạ bên cạnh, "Ngươi đi hỏi tiểu thư đi."

Hàm Tiếu cúi đầu lui ra ngoài.

Thạch ma ma liền cười nói với Lý ma ma: "Thân mình lão phu nhân an khang..."

Lý ma ma chỉ đưa mắt nhìn, chẳng qua là một hài tử mồ côi thân phận không rõ, lão phu nhân muốn gặp nàng còn phải làm bộ làm tịch!

"Kêu bà ta qua đây." Dung Hoa nhướng mày.

Xem ra Diệp lão phu nhân đã sớm biết nàng không đi.

Nhận được tin chính xác của Dung Hoa, Thạch ma ma mới đứng dậy dẫn Lý ma ma qua đó.

Trời xanh mênh mang, hoa nở rộ, cảnh tượng thập phần tinh mỹ, Lý ma ma khinh thường đưa mắt nhìn.

Đây không phải đều nhờ Diệp gia sao?

Nha đầu chết tiệt kia không biết cảm ơn! Còn hãm hại Lục tiểu thư!

Lão phu nhân quả thật nói không sai, Diệp gia đúng là nuôi ra một kẻ vô tình vô nghĩa!

"Ma ma mời vào." Lê Hoa nhấc mành lên.

Lý ma ma mang theo tươi cười đi vào, cung kính hành lễ với Dung Hoa đang ngồi trên ghế mỹ nhân: "Lão nô gặp qua Ngũ tiểu thư."

"Ma ma không cần đa lễ như vậy." Dung Hoa duỗi tay nhưng không thể đám người Thạch ma ma và Túy Đồng đỡ.

Lý ma ma oán hận trong lòng, có điều chỉ biết nuốt xuống, hành lễ xong mới đứng dậy.

"Túy Đồng, mời Lý ma ma ngồi." Dung Hoa phân phó.

Túy Đồng nhận lệnh, kéo cái ghế gấm tới trước mặt Lý ma ma, sau đó rót thêm một chén nước ô mai.

Dung Hoa cười nói: "Trời nóng như vậy, ma ma vất vả rồi, nước ô mai này dùng nước giếng sáng sớm để làm, bà uống một ngụm giải nhiệt đi."

"Tạ Ngũ tiểu thư." Lý ma ma duỗi tay nhận lấy, ngồi xuống.

"Hôm qua vừa gặp lão phu nhân, hôm nay mới sáng sớm ma ma lại tới, không biết lão phu nhân có chuyện gấp gì không?" Dung Hoa nhẹ nhàng gom lá trà lại, nói.

Lý ma ma gác chén nước ô mai lên bàn, cười nói: "Lão phu nhân là lo cho Ngũ tiểu thư, vì thế mới kêu lão nô đón tiểu thư về phủ." Hiện tại tổ mẫu cũng không gọi, đúng là đồ không có lương tâm.

"Tạ lão phu nhân săn sóc." Dung Hoa khẽ cười, "Ta mọi thứ đều tốt, bà trở về nói với lão phu nhân, kêu bà ấy không cần lo cho ta, ta sẽ tự chiếu cố chính mình."

Đúng là nha đầu không có lương tâm! Dưỡng nàng mười mấy năm, một chút cũng không biết ghi nhớ! Lão phu nhân muốn gặp nàng, đừng nói là thân mình không nhanh nhẹn, cho dù không đi được cũng phải bò qua!

Lý ma ma vẫn cười nói: "Sao có thể không lo lắng? Một cô nương như tiểu thư ở bên ngoài một mình, tấm lòng này của lão phu nhân chưa từng buông xuống."

Ý là nói bà ta hối hận? Còn muốn đón nàng về, sau đó tiếp tục lợi dụng? Dung Hoa mỉm cười, "Để lão phu nhân lo lắng rồi, có điều..." Dung Hoa cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó nhận khăn từ tay Túy Đồng xoa xoa khóe miệng, lúc này mới tiếp tục, "Tối hôm qua... Lão phu nhân đã ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương nói sau này Dung Hoa không phải là người Diệp gia, nếu Dung hoa còn dính vào Diệp phủ, đó là ta không biết lễ nghĩa, không hiểu đúng mực, còn mong ma ma trở về nói với lão phu nhân một tiếng, sau này không cần lo lắng cho Dung Hoa, Dung Hoa không muốn người ngoài nói Diệp gia dạy ra một cô nương không hiểu lễ nghĩa."

Còn nói là vì tốt cho Diệp gia! Thật không biết xấu hổ! Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Lý ma ma ngồi thẳng người nhìn nàng, nói: "Ngũ tiểu thư tâm tư tỉ mỉ, lão nô sẽ truyền lời cho lão phu nhân, lão phu nhân nghĩ trong lòng tiểu thư hiện tại không thoải mái, cho nên trước khi rời phủ còn dặn dò lão nô nếu người không khỏe thì không cần miễn cưỡng, có điều chuyện này cũng nên nói cho rõ ràng." Nói tới đây, trong mắt bà ta mang theo bi ai.

Thì ra là mình đoán lầm, không phải hối hận, mà là tới thanh toán! Dung Hoa liền cười nói: "Đúng vậy, lão phu nhân còn nói gì không?"

"Lão phu nhân nói Ngũ tiểu thư tuy không phải nữ nhi Diệp gia, cũng không có quan hệ với Diệp gia, vậy thì tính rõ ràng một chút... Ngày đó thời điểm dọn khỏi Diệp phủ, người mang theo của hồi môn của Nhị phu nhân, còn đống nhà cửa này..." Lý ma ma vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh. Gia sản thế này nếu có thể về tay Diệp gia thì...

Trong lòng Lý ma ma thầm cảm thán, đúng là có chút giá trị.

Nàng tưởng Diệp gia bán nữ cầu vinh đã là giới hạn cuối cùng, thì ra không có vô sỉ, chỉ có vô sỉ hơn! Dung Hoa bật cười: "Thì ra hôm nay ma ma phụng mệnh lão phu nhân tới tính sổ với ta, ta còn nghĩ mười mấy năm sống chung, lão phu nhân sẽ đau lòng cho ta mấy phần, thì ra chỉ có mình ta tự đa tình."

Sắc mặt Lý ma ma lập tức trở nên âm trầm, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Lão phu nhân đương nhiên luyến tiếc Ngũ tiểu thư, nâng niu người nhiều năm như vậy, có điều nếu đã quyết đoán thì tất nhiên phải cắt đứt sạch sẽ."

Dung Hoa xoa xoa ống tay áo, mỉm cười: "Lão phu nhân kêu ma ma tới lấy của hồi môn của mẫu thân?"

"Lão phu nhân nói của hồi môn của Nhị phu nhân để lại thuộc về thiếu gia và tiểu thư Nhị phòng, trước kia Ngũ tiểu thư là đích nữ của Nhị lão gia, tất cả đương nhiên đều sẽ cho người, có điều..." Lý ma ma nhìn thẳng Dung Hoa, cười nói, "Hiện tại Ngũ cô nương vừa không phải nữ nhi Diệp gia, vừa không có quan hệ với chúng ta, vậy của hồi môn Nhị phu nhân để lại đương nhiên phải lấy về. Lục cô nương lúc này đang ở trong cung cùng nương nương, tương lai không biết thế nào, nhưng lão phu nhân có nói, nếu Lục tiểu thư nhận được thánh sủng, vậy của hồi môn kia sẽ để lại cho Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia không phải mang danh nghĩa nhi tử của Nhị lão gia sao?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Dung Hoa tỏ vẻ khó xử, "Mấy ngày trước khi biết tin mình không phải nữ nhi của phụ thân và mẫu thân, ta đã mời mẫu thân tới xác nhận, sau đó cảm thấy không có mặt mũi nhận của hồi môn mẫu thân nên đã trả lại toàn bộ cho mẫu thân..." Dung Hoa thở dài, "Hiện tại phải làm sao đây? Sớm biết thế này ta đã trì hoãn một chút."

Đúng là quá vô sỉ, của hồi môn của nữ tử chính là tài sản riêng, nếu muốn đòi cũng phải là Nhan thị hoặc người Nhan gia, từ lúc nào tới lượt Diệp gia bọn họ làm chủ?

"Đều trả cho Nhị phu nhân?" Lý ma ma kinh ngạc.

"Đúng vậy, ta với phụ thân mẫu thân không chút huyết thống, ân dưỡng dục của họ Dung Hoa cả đời không thể báo đáp, sao còn mặt dày nhận của hồi môn của mẫu thân?" Dung Hoa khẽ cười, "Ngày đó mẫu thân không muốn nhận, nói tuy không phải mẫu nữ thân sinh, nhưng đây là của hồi môn bà ấy cố ý để lại cho ta, là ta khăng khăng không chịu, bà ấy mới bất đắc dĩ nhận về."

Ý trong câu này rất rõ ràng, của hồi môn là do Nhan thị để lại cho nàng, là của nàng!

Cùng thứ nữ Diệp Di Nguyệt và nhi tử trên danh nghĩa Diệp Cẩm Cần không chút quan hệ!

Diệp lão phu nhân vẫn còn không biết xấu hổ kêu người tới đòi sao?

Gương mặt già nua của Lý ma ma đỏ lên, nụ cười trên gương mặt cứng lại vài phần: "Nhị phu nhân thiện tâm, cho dù tái giá cũng nhớ thương Ngũ tiểu thư người."

"Chi bằng ta phái người qua chỗ mẫu thân đòi lại, sau đó đưa qua cho lão phu nhân được không? Hay là nói với mẫu thân một tiếng, để mẫu thân trực tiếp mang qua đó?"

"Khụ." Lý ma ma ho nhẹ một tiếng, không ngừng xua tay, "Không cần, không cần, Diệp gia không hơn thua chút đồ như vậy, nói tới cùng Lục tiểu thư và Nhị thiếu gia cũng không phải thân sinh của Nhị phu nhân." Tới Tây Ninh Hầu phủ đòi Nhan thị trả của hồi môn, mặt mũi Diệp gia còn nữa sao? Về sau còn dám ra ngoài gặp ai khác? "Có điều căn nhà này..."

Lý ma ma đổi đề tài, lại đưa mắt nhìn bốn phía.

Căn nhà này? Dung Hoa nhướng mày: "Lão phu nhân cho rằng căn nhà này là của bà ấy mua cho ta?" Từ khi nào nhà nàng tự mua lại biến thành của Diệp gia vậy?

"Ngũ cô nương, lão phu nhân nói Diệp gia nuôi người mười mấy năm là đã tận tình tận nghĩa, sau này cầu là cầu, đường là đường." Lý ma ma nói.

Dung Hoa mỉm cười: "Được Kính Huệ công chúa và Chiêu Vương điện hạ quan tâm, ta ở Lâu Ngoại Lâu kiếm được chút bạc, cho nên căn nhà này là tự ta mua." Nàng quay đầu phân phó Túy Đồng, "Ngươi đi mang sổ sách của chúng ta tới đây."

"Vâng." Túy Đồng gật đầu.

Dung Hoa lại nhìn Lý ma ma: "Nếu lão phu nhân không tin có thể đi hỏi bên Lâu Ngoại Lâu, cũng có thể đi hỏi công chúa và Vương gia, căn nhà này là do ta lấy dùng bạc của mình để mua, cho nên không chút quan hệ với Diệp gia."

"Ngũ tiểu thư..." Lý ma ma dừng một chút, sau đó ánh mắt lại sáng ngời, cười nói, "Danh nghĩa không phải cũng sinh bạc sao? Bạc này còn không phải nhờ Diệp gia?"

Một cô nương như nàng có vài phần tư sắc, được Kính Huệ công chúa và Chiêu Vương điện hạ quan tâm nên có chỗ đứng ở Lâu Ngoại Lâu? Tiền bạc của nàng từ đâu mà ra? Lấy tiền của Diệp gia đổ vào Lâu Ngoại Lâu, vậy đó cũng là của Diệp gia!

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý ma ma liền nhảy nhót.

Lâu Ngoại Lâu sao? Nghe nói chủ ở đó ngày ngày hốt bạc.

Nếu lão phu nhân biết chắc chắn sẽ cao hứng.

Thật không ngờ Ngũ cô nương lại vì Diệp gia mà làm chuyện tốt như vậy?

Nụ cười trên gương mặt Lý ma ma càng sâu thêm vài phần.

"Ma ma nói đùa, tiền tiêu mỗi tháng của ta ở Diệp phủ ít hay nhiều ma ma rõ nhất, số tiền đó như trứng chọi đá, khó khăn túng thiếu, nào có dư thừa để đầu tư vào Lâu Ngoại Lâu?" Dung Hoa khẽ cười.

"Không có bạc, vậy..."

Chẳng lẽ công chúa và Vương gia cho không nàng?

Dựa vào cái gì?

"Bản thân chẳng qua là biết nấu vài món nên đem công thức giao cho Vương gia và công chúa thôi." Dung Hoa cười duỗi tay gãi đầu.

Lý ma ma xấu mặt: "Thật không ngờ sau khi Ngũ tiểu thư rời khỏi Diệp gia liền xảo trá như thế."

"Ma ma quá khen, một cô nương như ta ở bên ngoài sinh sống cũng không dễ dàng gì, đương nhiên phải đề phòng mọi chuyện."

Thấy Túy Đồng cầm sổ sách tới, Dung Hoa liền bảo nàng đưa cho Lý ma ma: "Ngày đó xuất phủ ta mang theo cái gì đều ghi trong đây, ma ma cứ mang về cho lão phu nhân xem, nếu lão phu nhân muốn ta đưa đồ về thì chỉ cần phái người tới nói một tiếng, ta lập tức sai người thu dọn." Đồ nàng mang theo, thứ có giá trị nhất chính là sách của Diệp Thế Hiên, khi đó nàng mang một phần, phần còn lại để cho Diệp Cẩm Cần.

Sắc mặt Lý ma ma trầm xuống, ngượng ngùng nói: "Ngũ tiểu thư suy xét thật chu đáo." Dừng một chút, bà ta tiếp tục, "Đúng rồi, còn đồ của Nhị lão gia để lại?"

"Phụ thân để lại cho ta một phong thơ và cây trâm làm lễ vật cập kê, nếu tổ mẫu muốn nhìn, ta sẽ phái người đưa qua." Dung Hoa cười cười, bưng ly trà phân phó Thạch ma ma, "Ma ma, bà tiễn Lý ma ma đi."

Sự tình chưa giải quyết, trong lòng Lý ma ma vô cùng không thoải mái. Bà ta đứng lên, uốn gối cáo từ.

Tiễn Lý ma ma đi xong, Thạch ma ma phỉ nhổ: "Đúng là không biết xấu hổ."

"Được rồi, ma ma không cần để trong lòng." Dung Hoa cười nói, "Trên khế đất nhà cửa viết tên ta, chẳng lẽ bọn họ còn tới cưỡng đoạt?"

Thạch ma ma nhìn tiểu thư được mình hầu hạ từ lúc nhỏ, hốc mắt liền đỏ lên: "Của hồi môn của phu nhân bọn họ cũng mặt dày tới đòi, chuyện cưỡng đoạt nhà cửa nói không chừng cũng có thể làm ra!"

Ở độ tuổi này, tiểu thư nên được phụ mẫu che chở, sau đó vui vẻ chờ ngày xuất giá. Khó khăn lắm mới có người dưỡng phụ như lão gia, nhưng lão gia lại bỏ tiểu thư mà rời khỏi nhân gian sớm, nếu lão gia còn, tiểu thư nào phải cực khổ như vậy?

Dung Hoa cười một tiếng, vừa định mở miệng thì nghe từ xa truyền tới tiếng vang lớn, nàng cả kinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài: "Đây là tiếng động gì?" Hình như là nhà nàng, hoặc có lẽ là Đổng gia.

Đám người Thạch ma ma và Lê Hoa đều hoảng sợ.

Túy Đồng và Lưu Tô nhìn nhau, Lưu Tô xoay người chuẩn bị ra ngoài.

"Qua đó xem." Dung Hoa đứng lên.

"Tiểu thư..." Thạch ma ma lo lắng, "Vẫn là để Lưu Tô đi trước đi."

"Không sao, trong nhà của mình thì có thể xảy ra chuyện gì?" Dung Hoa cười lắc đầu, nâng bước rời đi.

Đám người Túy Đồng và Thạch ma ma cũng vội đi theo.

Ngoài sân có cây cổ thụ lớn, cho nên tuy không xây hành lang gấp khúc nhưng chỗ này cũng không bị ánh mặt trời chiếu tới. Còn chưa tới nơi, Đổng Ngọc Lan đã tươi cười đi tới: "Dung Hoa muội muội."

"Đổng tỷ tỷ." Dung Hoa mỉm cười, hỏi, "Tỷ cũng nghe tiếng động vừa rồi nên tới đây sao?"

Đổng Ngọc Lan tỏ vẻ thần bí: "Đi, ta dẫn muội đi xem." Nói xong, nàng liền dẫn đường.

Âm thanh kia vô cùng rõ ràng, tới nơi, Dung Hoa nhìn chằm chằm vách tường bị phá: "Đây là..." Sau đó thấy Đổng phu nhân, nàng vội hành lễ, "Phu nhân."

"Mau đứng lên, đứa nhỏ này sao vẫn còn khách khí như vậy?" Đổng phu nhân vội duỗi tay đỡ nàng đứng dậy, "Hài tử, chuyện lớn như thế sao không nói với chúng ta? Ta chính là sợ con không đồng ý nên mới sai người gỡ vách tường, xây cửa ánh trăng trước, miễn cho nha đầu này suốt ngày phải leo leo bò bò." Đổng phu nhân trừng mắt nhìn Đổng Ngọc Lan.

Dung Hoa mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Hiện tại tin tức nàng không phải nữ nhi Diệp gia đã truyền ra ngoài, nhưng Đổng phu nhân vẫn một mực quan tâm, yêu thương nàng. Đáy mắt Dung Hoa hàm chứa cảm kích.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết thì khó.

"Trời nóng như vậy, cứ để bọn họ ở đây làm đi." Dung Hoa kéo tay Đổng phu nhân, mời bà và Đổng Ngọc Lan vào đại sảnh.

"Ha ha ha, ta thích nha đầu con như vậy." Đổng phu nhân tươi cười sảng khoái.

Vào đại sảnh, Đổng phu nhân liền cười vỗ tay Dung Hoa: "Nha đầu, về sau con chính là cô nương Đổng gia ta, một cô nương ngoan ngoãn thế này, Diệp gia đúng là không có mắt! Con cũng đừng đau lòng." Bà đã gặp qua cảnh chém giết trên sa trường, cũng từng gặp qua cảnh thi thể chồng chất như núi, không có gì tốt hơn tồn tại, tiền tài danh dự tất cả đều là vật ngoài thân. Nha đầu này cuộc sống quá bấp bênh, người Diệp gia lại không thương, vậy để Đổng gia bọn họ yêu nàng. Cô nương đáng yêu như vậy, bà thật sự rất thích. Đổng phu nhân lại cười nói, "Lát nữa chúng ta chọn ngày tốt mở yến hội, nhận con làm nghĩa nữ."

"Ừ, về sau con sẽ có thêm muội muội." Đổng Ngọc Lan cao hứng.

"Đa tạ phu nhân." Dung Hoa cảm kích, nhưng lại lắc đầu, "Có điều, chuyện này... Con lo vì quan hệ với Vương gia, tới lúc đó Hoàng Thượng sẽ nghi kỵ Đổng đại nhân." Đổng đại nhân là tâm phúc của Chính Đức Đế, trong tay nắm binh quyền, chưởng quản an nguy của kinh thành. Vì quan hệ của mình và Chu Hành, nói không chừng Chính Đức Đế sẽ sinh nghi.

Đổng phu nhân không ngờ nàng có thể nghĩ tới chuyện triều chính, liền cười nói: "Đó là chuyện triều đình, không liên quan tới nội quyến chúng ta, con không cần lo lắng, lão nhân nhà ta cũng nói Đổng gia sau này là nhà của con."

"Có thể được phu nhân và đại nhân yêu thích, lại được nhận sự chiếu cố của hai người, Dung Hoa vô cùng cảm kích, nhưng Dung Hoa không thể ích kỷ gây phiền toái cho đại nhân." Dung Hoa cười nói. Chính Đức Đế để ý Chu Hành như vậy, tới lúc đó không chừng sẽ cho rằng Chu Hành đứng phía sau bày mưu.

"Hiện tại khách khí thật đấy, khi trước còn kêu thẩm thẩm." Thấy nàng kiên trì, Đổng phu nhân cũng không tiếp tục khuyên, chỉ cười nói, "Nếu con đã nói thế thì theo ý con, có điều con phải nhớ Đổng gia là nhà của con, có chuyện gì phải nói với thẩm thẩm và thế thúc, biết không?"

Hai mắt Dung Hoa đỏ ửng, gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi."

"Thông cửa qua lại sẽ tiện một chút, lão Nhị nhà ta con cứ coi như huynh trưởng, có chuyện gì cứ nhờ vả nó, không cần kiêng kị. Đổng gia vốn là nhà võ tướng, không nhiều quy củ." Đổng phu nhân thân thiết nói.

Dung Hoa không ngừng gật đầu, ngồi thêm một lát liền đứng dậy cáo từ. Đổng Ngọc Lan cười hì hì giữ nàng lại nói chuyện.

.......................

Hồi phủ, Lý ma ma thêm mắm thêm muối vào lời của Dung Hoa rồi bẩm báo một lần, sau đó lại đưa sổ sách tới trước mặt Diệp lão phu nhân: "Đây là đồ nàng kêu lão nô mang về, nói để lão phu nhân xem, nếu lão phu nhân muốn, vậy nàng sẽ đi lấy đồ về."

Diệp lão phu nhân đập bàn một cái, cũng không xem quyển sổ kia viết gì, cả giận mắng: "Đồ vô lương tâm, đúng là nuôi ra kẻ vô lương tâm! Nàng ta dám tự mình trả đồ cho Nhan thị, sao nàng ta dám chứ? Ai cho nàng ta làm như vậy?"

Nha đầu kia không nói một tiếng đã trả của hồi môn cho Nhan thị, đúng là cả gan làm loạn!

"Đúng vậy!" Lý ma ma hùa theo, "Nàng ta còn nói nếu lão phu nhân khăng khăng đòi lại, vậy nàng ta sẽ đi nói chuyện với Tây Ninh Hầu và Nhan thị!"

Diệp lão phu nhân tức giận tới sắc mặt cũng trầm xuống.

Nha đầu chết tiệt kia nếu qua Tây Ninh Hầu phủ, người đời không phải sẽ nói bà ham của hồi môn của con dâu sao?

Tới lúc đó cái mặt già này biết giấu ở đâu?

Nha đầu chết tiệt, lúc trước biết thế đã không giao đồ cho nàng!

Tính ra đây đều do mẫu nữ Kỷ thị và Diệp Di Châu, nếu không phải bọn họ nháo nhào, của hồi môn của Nhan thị sao có thể giao cho nha đầu chết tiệt kia?

Diệp lão phu nhân bất lực xua tay: "Nếu đã vào tay Nhân thị, chúng ta không cần phải đi đòi nữa."

Bà không gánh nổi chuyện xấu này, Diệp gia cũng thế.

Diệp lão phu nhân lúc này mới để ý tới quyển sổ kia, bà ta đọc qua một lần, sau đó dùng sức xé nát: "Nha đầu chết tiệt kia rõ ràng cố ý!"

Mang theo cái gì? Lần đó lúc rời đi, mỗi người chỉ mang theo y phục của mình! Mấy thứ này có giá trị gì chứ? Toàn là đồ cũ.

Diệp lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi: "Nha đầu chết tiệt kia khẳng định đã sớm đưa ra quyết định, từ lúc dọn ra ngoài đã không có ý định trở về! Đồ không có lương tâm, thế mà dám tính kế lên Nguyệt nha đầu của ta!" Hiện tại, hai đứa cháu gái đều ở trong cung.

"Khó trách lúc Ngũ tiểu thư rời đi không hề mang theo trang sức." Lý ma ma tiếp lời, "Không chừng nàng ta sớm đã hoài nghi thân thế của mình, nàng ta nói Nhị lão gia không để lại gì cả, vậy bức thư kia lão phu nhân có muốn..."

"Thôi, đọc thư xong cũng thế." Chuyện cho dưỡng nữ không rõ lai lịch làm đích nữ cũng chỉ có ông ấy có thể làm ra, bức thư kia có xem hay không cũng vậy, "Đồ vật lão Nhị để lại phải tính cho rõ ràng."

Lý ma ma liền gật đầu.

"Bà nói căn nhà kia là tự nàng ta mua?" Diệp lão phu nhân nhíu mày, "Còn cả cổ phần của Lâu Ngoại Lâu?"

"Vâng, Ngũ tiểu thư nói với lão nô như thế." Lý ma ma gật đầu, "Nói là Kính Huệ công chúa và Vương gia quan tâm."

"Nha đầu chết tiệt!" Diệp lão phu nhân chán nản, "Để ta xem nàng ta có thể ngông cuồng tới khi nào!" Còn lấy Kính Huệ công chúa và Vương gia ra trấn áp mình sao?

"Có cần phái người đi nói với Kính Huệ công chúa một câu không, tới lúc đó công chúa chắc chắn sẽ nhìn nàng ta bằng con mắt khác. Nàng ta hiện tại không phải nữ nhi của Diệp gia, công chúa còn có thể yêu thích hay sao?" Lý ma ma hỏi.

"Tâm tư của công chúa ai hiểu được?" Diệp lão phu nhân nói, "Có điều phái người qua bái phỏng cũng có thể, miễn cho công chúa bị nàng ta lừa bịp, còn bên Vương gia nữa, kêu lão Đại đi nói chuyện với ngài ấy, miễn cho ngài ấy bị gương mặt hồ ly tinh của nha đầu kia mê hoặc. Chuẩn bị một phần lễ vật, trước cho người qua phủ thăm hỏi. Mấy năm nay Kính Huệ công chúa không gặp người ngoài, còn về phần Vương gia..."

Hi vọng Vương gia đã quên chuyện Kỷ thị mạo phạm.

Diệp lão phu nhân lại nhịn không được mà mắng: "Nuôi nàng ta mười mấy năm, nếu nàng ta biết cảm ơn thì nên giao ra cổ phần của Lâu Ngoại Lâu."

Trong phủ mấy năm nay cũng không có nguồn thu lớn.

Ba tôn tử muốn cưới vợ phải cần sinh lễ, hai cháu gái trong cung cần chút bạc, sinh hoạt trong phủ cũng tốn không ít chi phí.

"Vâng, lão phu nhân và Đại lão gia nuôi nàng ta nhiều năm như vậy, nàng ta nên biết báo đáp." Lý ma ma phụ họa.

Ánh mắt Diệp lão phu nhân trầm xuống, nha đầu chết tiệt kia nếu biết cảm ơn thì sớm đã giao ra đồ của Diệp gia! Của hồi môn của Nhan thị bọn họ không thể đi đòi, có điều cổ phần bên Lâu Ngoại Lâu, nàng còn muốn ôm trong người sao? Trực tiếp đi đòi, hơn nữa còn có Kính Huệ công chúa và Vương gia ra mặt, nàng chỉ có thể chủ động đưa về.

Nghĩ nghĩ, Diệp lão phu nhân liền phân phó Hỉ Châu một bên: "Gọi Ngọc di nương tới đây."

"Vâng." Hỉ Châu uốn gối, vội đi mời Ngọc di nương.

Lý ma ma vội thu dọn tàn cuộc dưới đất, lần nữa dâng trà cho Diệp lão phu nhân.

Ngọc di nương rất nhanh liền tới, uốn gối hành lễ: "Lão phu nhân."

"Đứng lên đi." Diệp lão phu nhân liếc nhìn ghế con bên cạnh, "Ngồi xuống rồi nói."

"Tạ lão phu nhân."

"Cần Nhi tuy đã qua Nhị phòng nhưng dù sao cũng do ngươi sinh ra, nó đã tới tuổi thành thân, ta cũng đã tìm được cô nương cho nó." Diệp lão phu nhân ung dung nói.

"Vất vả lão phu nhân." Trong lòng Ngọc di nương căng thẳng nhưng trên mặt vẫn mang vẻ cảm kích, "Không biết lão phu nhân đã nhìn trúng khuê tú nhà ai?"

"Việc này ngươi không cần xen vào, hiện tại còn chưa quyết định, tới lúc đó nếu không thành lại hỏng khuê danh của cô nương nhà người ta." Diệp lão phu nhân xua tay.

"Vâng, lão phu nhân suy xét chu đáo." Ngọc di nương thở phào nhẹ nhõm. Thời điểm nhi tử rời kinh, hắn cố ý dặn dò hôn sự tạm thời không vội. Lão phu nhân và lão gia một lòng muốn dùng hôn nhân để củng cố Diệp gia, nhân phẩm không màng tới, nhưng bản thân lại thương nhi tử như vậy, đương nhiên hi vọng có thể tìm được cô nương vừa có nhân phẩm vừa thuộc dòng dõi thế gia.

"Thành thân là đại sự, tình hình của Diệp gia ngươi cũng biết, hiện tại Cần Nhi là hài tử của lão Nhị, sính lễ không thể keo kiệt, Nhị phòng lại không có chủ mẫu, của hồi môn của Nhan thị lại... Đều do nàng ta..."

Nghe vậy, sắc mặt Ngọc di nương trầm xuống.

Của hồi môn của Đại phu nhân đương nhiên sẽ để lại cho nhi nữ của mình.

Còn Nhị phòng...

Tiền tài Nhị lão gia để lại sớm đã cho vào quỹ công.

Bản thân xuất thân nha đầu, bà lấy đâu tiền bạc mà tích cóp?

Nhi tử đón dâu, tới lúc đó sinh lễ không đủ, hắn cũng mất mặt. Cũng may nhi tử biết tranh đua, có tiền đồ, lão gia sẽ không mặc kệ.

Diệp lão phu nhân nhìn nàng, uống ngụm trà, nói: "Cũng may Ngũ nha đầu có năng lực, nàng ta nắm giữ một phần danh nghĩa của Lâu Ngoại Lâu, hôm qua tuy ta đã ở trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương nói từ nay về sau nàng ta và Diệp gia không còn quan hệ nhưng đồ của Diệp gia đương nhiên phải đòi về, nàng ta chiếm vị trí đích nữ của Nhị phòng mười mấy năm, cổ phần trong tay nàng ta nếu có thể lấy về thì đưa cho Cần Nhi giữ, dù sao cũng gọi ta một tiếng tổ mẫu mười mấy năm, ta không đành lòng, cho nên ngươi phái người qua đó, dùng danh nghĩa của Cần Nhi lấy đồ về đi!"

Lâu Ngoại Lâu? Trong lòng vô cùng phức tạp, Ngọc di nương vội đứng lên quỳ xuống: "Lão phu nhân thứ tội."

Lão phu nhân muốn mình đi cướp đồ của người khác sao?

Nói là lấy về cho Cần Nhi, tới lúc đó không phải do lão nhân gia cầm trong tay à?

Nhi tử từng nói phải giúp đỡ Ngũ cô nương, hiện tại người làm mẫu thân sao có thể đi đòi?

Không phải chỉ là sính lễ thôi sao? Nếu tích góp thêm mấy năm thì chắc chắn sẽ có đôi chút, hơn nữa nhi tử là thiếu gia có tiền đồ nhất, lão gia sao có thể mặc kệ?

"Ngươi có ý gì? Ngỗ nghịch ý ta?" Diệp lão phu nhân giận tím mặt.

"Tiện thiếp không dám." Ngọc di nương run sợ, vội nói, "Đây là sản nghiệp Ngũ tiểu thư tích cóp, nếu tiện thiếp lấy danh nghĩa của Nhị thiếu gia đi đòi, tới lúc đó người ngoài không phải sẽ nói Nhị thiếu gia không đúng sao?"

Nói tới đây, nước mặt Ngọc di nương rơi xuống: "Nếu để ngự sử biết được, vậy... Con đường làm quan của Nhị thiếu gia sẽ bị ảnh hưởng, tiện thiếp không thể mạo hiểm như vậy?"

Diệp lão phu nhân giật mình, mặt mũi trắng bệch, phiền chán phất tay: "Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi." Đương nhiên con đường làm quan của tôn tử quan trọng!

Nếu Nguyệt nha đầu ở đây thì tốt rồi, tới lúc đó nếu truyền ra ngoài, cùng lắm chỉ nói tỷ muội hai người cãi nhau, đáng tiếc nàng ta hiện tại thân ở trong cung!

Chính nha đầu kia hại Nguyệt nha đầu, nếu người ở trong cung là nàng, đồ trong tay nàng không phải đều thuộc Diệp gia sao?

Diệp lão phu nhân nhìn thân ảnh Ngọc di nương biến mất trước mặt mình, lập tức cảm thấy thái dương đau như xuyên tim.

......................

Hạ triều, Thành Quốc Công đuổi theo An Quốc công và Định Quốc Công, mời hai người cùng uống rượu.

An Quốc Công và Định Quốc Công gật đầu, tỏ vẻ khi nào rảnh sẽ đi.

Thành Quốc Công chắp tay nói: "Lâm mỗ ở Thái Bạch Lâu chờ hai vị."

An Quốc Công và Định Quốc Công đồng ý, ôm quyền đi trước một bước.

Trước khi lên xe ngựa, hai người liếc nhìn nhau, gật đầu một cái rồi tách ra.

Thành Quốc Công phái người tới Thái Bạch Lâu đặt một nhã gian, sau đó mới lên xe ngựa tới nha môn Lễ Bộ.

Chờ tới buổi chiều, sau khi hạ nha môn, Thành Quốc Công lập tức chạy tới Thái Bạch Lâu.

Thái Bạch Lâu là sản nghiệp của Bạch gia, hơn nữa nhã gian này là chỗ an tĩnh nhất, cho nên Thành Quốc Công không cần lo tai vách mạch rừng.

Ông ta gọi đồ ăn, phân phó: "Đi chuẩn bị trước, chờ người đông đủ thì mang lên, còn nữa, hôm nay chuẩn bị hai cây đàn Trúc Diệp Thanh thượng đẳng."

"Vâng, Quốc Công gia." Tiểu nhị cung kính gật đầu, lui xuống.

Thành Quốc Công bưng ly trà chậm rãi uống.

"Đi xem hai vị Quốc Công gia tới chưa, nếu còn chưa tới thì phái người dò hỏi." Thành Quốc Công ra lệnh.

Người hầu ra ngoài, rất nhanh liền trở lại: "Hai vị Quốc Công gia đều chưa tới, thuộc hạ đã phái người đi mời."

Thành Quốc Công xua tay, tỏ vẻ đã biết.

Chỉ một lúc, người được phái đi dẫn người hầu của An Quốc Công và Định Quốc Công tới, nói là đụng trên đường.

Hai người hành lễ với Thành Quốc Công, tỏ vẻ xin lỗi, nói gần đây An Quốc Công và Định Quốc Công bận việc ở nha môn nên không thể tới được.

"Công vụ quan trọng." Thành Quốc Công xua tay, phân phó người thưởng cho bọn họ.

Hai người nhận thưởng xong liền cao hứng lui xuống.

Đám người vừa đi, sắc mặt Thành Quốc Công liền trở nên âm trầm.

Người hầu vội khuyên: "Quốc Công gia, có cần tiểu nhân phái người đi xem bọn họ có phải thật sự có việc hay không?"

"Không cần." Thành Quốc Công lắc đầu, "Thế gian này thứ khó nắm bắt nhất chính là nhân tâm, tối qua xảy ra chuyện như vậy, Tam cô nương của An Quốc Công phủ sắp vào Thất hoàng tử phủ làm trắc phi, mà Định Quốc Công lại là cữu cữu ruột của Tứ hoàng tử, có lẽ hai người không muốn gặp mặt nên từ chối không thôi." Cũng tại ông mời quá đường đột.

Người hầu gật đầu: "Vâng."

Thành Quốc Công đứng dậy: "Trở về."

Người hầu vội mở cửa.

Nhã gian này là căn phòng cuối cùng của dãy, Thành Quốc Công dẫn người đi về phía trước, vô tình nghe tiếng nói chuyện từ một nhã gian truyền ra.

Thành Quốc Công dừng bước.

"Dương gia này thuận lợi mọi bề, chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi."

"An Quốc Công suy nghĩ sâu xa, sự việc không gì thoát khỏi lòng bàn tay, hiện tại cho dù phạm tội, chỉ cần không phải mưu nghịch, có Tứ điện hạ và Thất điện hạ..."

Có người khụ một tiếng, cắt ngang: "Nào uống rượu, uống rượu..."

Sắc mặt Thành Quốc Công càng trầm xuống, nâng bước rời đi.

Vừa nghe tin Thành Quốc Công về phủ, Lâm phu nhân trực tiếp cầm canh tẩm bổ qua thư phòng.

"Thế nào rồi?" Cho hạ nhân lui xuống, Lâm phu nhân nôn nóng hỏi, "Hai vị Quốc Công gia nói thế nào?" Sáng nay trước khi Quốc Công gia xuất phủ có nói tối nay sẽ cùng Định Quốc Công và An Quốc Công uống rượu thương lượng.

Tối hôm qua, từ cung yến trở về, Quốc Công gia một đêm không ngủ, bà cũng tờ mờ sáng mới chìm vào giấc.

Tìm Định Quốc Công và An Quốc Công thương lượng, đương nhiên là vì chuyện nhà mình.

"Có lẽ vì chuyện tối qua, bọn họ không muốn tới." Thành Quốc Công mở miệng.

Lâm phu nhân liền tức tới hộc máu: "Tam cô nương Dương gia không phải là cô nương Nhị phòng sao? Có gì phải cố kỵ? Đích trưởng nữ Dương gia là chính phi của Tứ hoàng tử mà!" Chẳng lẽ An Quốc Công bỏ rơi đích nữ của mình, đi ủng hộ chất nữ của Nhị phòng?

Thật đúng là không thể tưởng tượng.

"Lòng người khó đoán." Thành Quốc Công nhìn Lâm phu nhân, "Nàng chọn ngày qua ngõ nhỏ chùa Bảo Thiền, đi tìm nha đầu kia đi, xem Diệp Thế Hiên rốt cuộc để lại cái gì!"

Trên mặt Lâm phu nhân hiện lên tia chán ghét: "Được, ngày mai thiếp tự mình đi một chuyến."

Thành Quốc Công dặn dò: "Chẳng qua là một tiểu nha đầu, hiện tại không cha không mẹ, không nhà để về, nàng dỗ nàng ta một chút là được."

Đây là muốn bà hạ mình lấy lòng nha đầu kia sao? Lâm phu nhân tuy khó chịu nhưng vẫn gật đầu: "Thiếp biết rồi." Dừng một chút, bà ta lại lo lắng hỏi, "Nếu Diệp Thế Hiên để lại đồ quan trọng, tới lúc đó Dương gia và Phương gia lại không hỗ trợ... Thái Hậu lại ở thâm cung, Quốc Công gia, chúng ta có phải nên... Sớm giải quyết không?"

Thành Quốc Công trầm tư, xua tay: "Nàng về trước đi."

Lâm phu nhân uốn gối lui ra ngoài.

Thành Quốc Công bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Chuyện năm đó Dương gia và Phương gia đều có phần, nhưng hôm nay hai nhà đều như mặt trời giữa trưa.

Phương gia là mẫu tộc của Hoàng Hậu.

Dương gia hiện tại có một cô nương gả cho Tứ hoàng tử, một cô nương trở thành Thất hoàng tử trắc phi.

Vị trí Thái tử không phải của Tứ hoàng tử thì chính là Thất hoàng tử!

Dương gia này cũng thật biết tính toán.

Tới lúc đó liệu bọn họ có đẩy Lâm gia ra làm kẻ chịu tội hay không?

Thành Quốc Công càng nghĩ càng tức giận.

Sớm biết như thế, năm xưa nên nhổ cỏ tận gốc!

Nghĩ nghĩ, ông ta uống một ngụm trà, tự trấn an chính mình: "Không sao đâu."

Dấu vết năm đó đã được xử lý sạch sẽ, cho dù Diệp Thế Hiên có để lại thứ gì thì sự việc cũng đã trôi qua nhiều năm, hiện tại có thể tra ra cái gì?

Nghĩ như vậy, Thành Quốc Công mới cảm thấy an lòng một chút, đứng dậy qua nội viện.

.................

Nghe Lâm Thắng bẩm báo xong, Chu Hành phân phó: "Phái người quan sát hướng đi của Thành Quốc Công và Lâm gia, ông ta khẳng định sẽ còn mời Định Quốc Công và An Quốc Công, nhất định phải ngăn lại."

Chỗ hổng nhất thiết phải mở từ Lâm gia.

"Vâng."

Chu Hành lại nói: "Ngươi đi truyền lời cho Hồ đại nhân, ngày mai có thể dâng tấu."

Lâm Thắng cúi đầu nhận lệnh.

...................

Sáng sớm hôm sau, ngự sử Hồ đại nhân dâng tấu khơi lại chuyện xưa, cái chết Diệp Thế Hiên năm đó là do có người mưu hại, không phải bất đắc kỳ tử.

Mệnh quan triều đình bị mưu hại, đương nhiên không thể bỏ qua.

Sáng sớm, Lâm phu nhân đã chuẩn bị lễ vật qua ngõ chùa Bảo Thiền.

Nghe tin Lâm phu nhân tới chơi, Dung Hoa trực tiếp đuổi người: "Túy Đồng, ra kêu bà ta trở về, cứ nói ta không gặp." Một Quốc Công phu nhân tự mình tới cửa, bản thân cho dù không gặp cũng sẽ không bị người ngoài nói gì, dù sao nàng và Lâm gia sớm đã có ân oán.

Dung Hoa gọi Túy Đồng lại: "Đúng rồi, nói bà ta biết, hôm nay sẽ có người dâng tấu với Hoàng Thượng, nói phụ thân ta chết oan." Chu Hành sớm đã đưa tin qua cho nàng.

Nghe Túy Đồng truyền lời, sắc mặt Lâm phu nhân ngồi trong xe ngựa trắng bệch.

Diệp Thế Hiên rốt cuộc đã để lại cho nha đầu này thứ gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status