Đạo chu

Chương 286: Mei trong mộng


Thanh kiếm katana từ từ được rút ra khói vỏ. Âm thanh ma sát thanh katana va chạm vào vỏ kiếm làm cho âm thanh nhè nhẹ vang lên. Ánh sáng loé lên bởi sự sáng bóng cũng như lưỡi kiếm sắc nhọn. Đột nhiên điều bất ngờ xảy ra.

Một cánh tay nhỏ bé đưa lên chạm vào đầu chuôi kiếm, đem động tác Uchiha Sasuke đang rút kiếm ra ngăn chặn lại. Uchiha Sasuke thực sự có chút bất ngờ nhìn sang bên. Từ đối phương tiếu cận hắn vậy mà không làm cho hắn chút phát giác nào. Song đối phương cũng không tạo nên sát khí nên đó có lẽ là lý do Sasuke cũng không cảm nhận được đối phương.

Một cậu nhóc tầm dưới sáu tuổi xuất hiện trước mặt Uchiha Sasuke. Ánh mắt cậu nhóc mang theo vài phần lo lắng nhìn về phía Sasuke. Giọng nói mang theo chút chất vấn và hỏi han: “Sasuke, lúc này cậu muốn làm gì?”

“Naruto...” Đôi mắt Sasuke lập tức hơi nhăn hàng lông mày lại. Khi nhìn thấy cậu nhóc, Sasuke cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Chỉ có Naruto mới có bản lĩnh tiếp cận Sasuke mà làm cho hắn không phát hiện được. Hơi dừng lại một chút, Sasuke liếc mắt nhìn về phía sau hỏi: “Bây giờ, cậu muốn ngăn chặn tôi báo thù sao?” Rõ ràng được rằng Uchiha Sasuke đã cảm nhận được có người đang tới.

“Không, tôi không có ý này...” Hai vai cậu nhóc nhún nhún. Giọng nói cậu nhóc mang theo dò hỏi: “Bây giờ còn quá sớm để trả mối thù này. Tôi biết rằng ở trong đó chính là kẻ thù của cậu. Kẻ mà đã ra tay trực tiếp cũng như gián tiếp thúc đẩy sự diệt tộc gia tộc Uchiha. Song bây giờ cũng không phải lúc cậu nên ra tay!”

“Vậy đến khí nào mới là lúc tôi trả thù!?” Giọng nói Sasuke có mang theo vài phần lạnh lẽo vang lên. Bàn tay đang thả lỏng Sasuke hơi nắm chặt lại. Âm thanh từ miệng hắn cũng trở nên lạnh lẽo hơn hẳn: “Vì trong đó là cha mẹ cậu sao?” Một đôi mắt với một Mangeyou Sharingan vĩnh cửu và một con mắt Rinnegan nhìn chừng chừng về phía cậu nhóc.

“Cậu nói cái gì vậy!?” Cậu nhóc nghiêng đấu nhìn về phía toà nhà ở phía xa, giọng nói cậu nhóc mang theo vài phần chán ghét: “Đối với tôi, họ chẳng là gì cả. Cơ thể này không có bất cứ liên quan huyết thống gì với họ. Chỉ là tôi nghĩ rằng cậu trực tiếp như vậy không khỏi quá dễ dãi với họ. Bất kể thế nào đây là làng Sương Mù, cậu tấn công sứ đoàn làng Lá sẽ mang cả rắc rối cho tất cả mọi người. Việc này sẽ làm cho làng Sương Mù và Mei, cô ấy gặp khó khăn.”

Đối với sự giải thích của cậu nhóc Dan, Uchiha Sasuke chỉ phát ra một tiếng: “Hừ...” Khá lành lạnh. Đặc biệt tiếng hừ này có vài phần coi thường và châm chọc.

Tiếng hừ phát ra rơi vào tai cậu nhóc làm cậu ẩn ẩn cảm nhận được mùi vị trong tiếng nói của Sasuke. Thế nhưng vẻ mặt cậu nhóc vẫn khá là bình đạm nói: “Cậu thực sự muốn ra tay, tôi sẽ không ngăn cản. Song cậu có nghĩ đến không đó là tia chớp vàng Lá. Nếu họ muốn rời đi, cậu ngăn cản được sao? Hơn nữa, cậu ra tay với họ nhất định sẽ để làng Lá cảnh giác. Đến lúc đó, chúng ta muốn trả thù e rằng sẽ khá phiền phực. Dù cho hiện giờ thực lực chúng ta không e ngại họ nhưng nếu để đối phương chuẩn bị trước lúc đó chúng ta làm sao có thể cho họ cảm nhận được đau đớn nhất đây!?”

Dường như Uchiha Sasuke lúc này đang phân vân do dự. Bàn tay hắn đưa lên cầm vào chuôi kiếm nhưng sau đó lại buông lỏng. Ngay lập tức hắn xoay người rời đi, ánh mắt mang theo lành lạnh: “Một tháng sau, tôi sẽ chờ cậu ở Hoả quốc. Đến lúc đó, hy vọng cậu sẽ không làm cho tôi thật vọng.”

Chờ đợi nhiều ngày như vậy, Uchiha Sasuke hiển nhiên vẫn chờ đợi được một tháng. Trong một tháng này, hắn muốn đem toàn bộ thù hận đè ép đến mức cao nhất sau đó đem nó toàn bộ bộc lộ phát ra đối với làng Lá. Hơn nữa, Sasuke cũng phải đảm bảo đối mặt với anh trai mình Uchiha Itachi. Hắn cần phải có sự chuẩn bị.

“Sẽ không!” Cậu nhóc Dan mỉm cười nói. Đôi mắt hắn nhìn thẳng về phía Uchiha Sasuke xoay người rời đi. Bóng hình Sasuke lẳng lặng tiến vào trong màn sương màu trắng sau đó biến mất trước mặt cậu nhóc. Lúc này thì cậu nhóc mới thở phào ra một hơi: “Đội trưởng Ao, các vị rình xem đã đủ rồi sao?”

“Phù...” Trên trán người nam nhân trung tuổi đột nhiên theo đó thở ra một hơi dài. Từ trong bóng đêm lục tục đi ra một đám ninja làng Sương Mù đeo mặt nạ. Tất cả đều mồ hôi nhễ nhại, vừa rồi Sasuke toả ra uy áp trực tiếp nhắm vào họ. Đặc biệt cái loại sức mạnh từ Rinnegan này làm cho họ toát cả mồ hôi hột.

Ao nhìn về phía phương xa nơi mà Uchiha Sasuke đã rời đi. Hiện giờ Ao nghe được câu có câu chăng. Nội dung không quá nhiều. Tuy nhiên Ao hoàn toàn có thể biết được Sasuke muốn gì. Sự kiên diệt tộc Uchiha mặc dù làng Lá tuyên bố do một mình tay Uchiha Itachi tiêu diệt. Thế nhưng Ao tuyệt đối không tin một người có thể làm việc này. Cả gia tộc lại bị diệt tộc mà không có một người sống sót. Không có vấn đề gì trong này, Ao tuyệt đối không tin. Bây giờ xem ra Ao đã xác định được.

“Thật là phiền phức đây....” Bộ dạng bé nhỏ của cậu nhóc khi ôm tay và dùng ngón tay gõ gõ trán của mình làm cho mấy ninja ANBU làng Sương Mù muốn bật cười. Cậu nhóc mở miệng nói chuyện trong khi hai vai nhún nhún: “Yên tâm đi, hiện giờ cậu ấy sẽ không ra tay đâu. Nếu ra tay có lẽ khi mà đoàn đặc sứ làng Lá rời đi làng Sương Mù. Cơ bản là trong địa phận lãnh thổ Thuỷ quốc có lẽ không vấn đề gì.”

“Xem ra tuổi trẻ thực dễ hành động nông nổi!” Ao mở miệng nói với cái giọng dạy dỗ: “Đúng là tuổi trẻ mà. Tôi có thể hiểu được cảm xúc cậu nhóc đó lúc này. E rằng chúng ta phải trông coi đặc sứ làng Lá chặt một chút. Đảm bảo mọi việc vẫn ổn khi họ ở làng Sương Mù.”

“Hà...” Cậu nhóc đột nhiên thở ra một hơi thật dài. Hắn nhìn về phía Ao rồi mở miệng nói: “Đội trưởng Ao, nhờ đội trưởng chuyển lời đến Mei, không ngài Mizukage đệ ngũ. Tôi sẽ đến Phong quốc một thời gian. Nơi đó hẳn đang gặp phiền phức, rắc rối khá lớn.” Hai vai cậu nhóc nhún nhún cười nói: “Dù sao thì ngài Naruto muốn biến nơi đó thành một nơi dân chủ hoà ái và thân thiên. Tôi không muốn ước mơ ngài ấy gặp phải vấn đề. Với lại tôi là người của ngài ấy mà không phải ninja làng Sương Mù.” Nói xong hắn xoay người nhìn về phía xa.

“Từ từ, chờ chút...” Ao muốn vươn tay ra níu kéo cậu nhóc và nói gì đó thì cơ thể cậu nhóc đã lấp loé lôi điện. Thân hình hoá thành dạng quỷ, hai cánh xuất hiện sau lưng cậu nhóc. Mặt đất lập tức hơi xuất hiện vết rạn, thân hình cậu nhóc bắn vọt lên bầu trời sau đó biến mất với tốc độ cực nhanh. Cánh tay Ao vừa muốn vươn ra thì trực tiếp sờ vào không khí. Ao chỉ có thể thở ra một hơi dài: “Hà...” Trên trán hắn lại xuất hiện hạt mồ hôi to như hạt đỗ: “Thật không làm người hết lo!”

“Đứng đó làm gì!?” Thấy đám người ANBU nhìn về phía mình, Ao tức giận quát lớn: “Còn không mau đi làm nhiệm vụ của mình đi!” Đám người lập tức vâng một cái sau đó rời đi, Ao chỉ có tự trách với mình: “Thật là tuổi trẻ bây giờ ấy mà...”

Nằm ở trên giường, người thiếu nữ xinh đẹp nắm giữ cả làng Sương Mù đang rơi vào giấc mộng. Ở trong mộng nàng chứng kiến được cảnh tượng vô cùng kỳ quái. Giấc mơ này, nàng chỉ giống như một người đang quan sát mọi thứ mà không thể can thiệp vào giấc mơ. Bản thân nàng biết được mình rời vào ảo thuật nhưng lại không có cách nào phá giải. Đồng lực đối phương vượt xa qua nàng mặc dù Mei đã mở ra Mangekyou Sharingan.

“Đây là...” Mei nhìn về phía Naruto thấy được Naruto mở ra một cuốn giấy với một đám ký tực loằng ngoằng. Sau đó Naruto kết ấn và vỗ tay lên mặt đất, cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện trong mắt Mei. Hình ảnh tử thần hư ảo hiện lên sau lưng Naruto sau đó cánh tay tử thần thọc vào cơ thể Naruto và tiến tới cuộn giấy đem một linh hồn lôi ra.

Chừa dừng lại ở đây, Naruto bắt đầu điều khiển tử thần đem linh hồn của mình trực tiếp lôi kéo ra khỏi cơ thể. Ngay sau đó tử thần linh hồn vươn tay ra trực tiếp chém đứt linh hồn Naruto làm cho Naruto trực tiếp rên rỉ một chút. Mei thấy vậy hoảng hốt sợ hãi hô lên: “Không...”

Linh hồn Naruto thiếu đi một nửa. Một nửa linh hồn Naruto trở lại cơ thể mình. Một nữa linh hồn tiến vào trong cơ thể phôi thai. Sau khi kết thúc công việc, Naruto nở một nụ cười hài lòng. Hắn suy yếu đến mức trực tiếp muốn ngất đi nhưng cảnh sắc đã chuyển đổi.

Cảnh phôi thai dần dần trưởng thành sau đó trở thành một thằng nhóc nhỏ bé. Thằng nhóc này không ai khác đúng là thằng nhóc Dan lúc nào cũng đi bên cạnh Naruto. Nàng biết rõ nó và cũng khá thích thằng nhóc này. Không nghĩ tới thân phận thằng nhóc không đơn giản.

Kế tới chính là hình ảnh trận chiến ở Vũ quốc. Trong đó có thấy cảnh Naruto bị chết như thế nào. Thân thể Naruto bị hút khô hoá thành một ông lão và chết bị đâm xuyên, cảnh tượng vô cùng ghê rợn. Song Mei không quan tâm mà quan tâm hình ảnh hư ảo từ ông lão rời đi. Đó chính là linh hồn Naruto.

Linh hồn Naruto lập tức vọt thẳng vào trong cơ thể cậu nhóc Dan. Sau đó cậu nhóc ông đầu thống khổ rên lên. Hình ảnh đến đây kết thúc.

“A...” Mei giật mình tỉnh dậy. Nàng lúc này bàng hoàng thở ra một hơi thật dài. Những hơi thở gấp rút từ miệng nàng phát ra. Ánh sáng buổi sớm đập vào mắt của nàng. Lúc này ở ngoài trời đã sáng và nàng đã ngủ được một giấc thật dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status