Đạo chu

Chương 339: Hàn Phi thành tư khấu


Vài ngày sau, Hàn Phi được như mong ước. Quân lương không những được tìm về mà còn tăng lên ba mươi vạn lượng vàng. Điều này làm cho Hàn Vương vô cùng vui mừng. Mặc dù Cơ Vô Dạ vì việc này vô cùng tức giận nhưng Hàn Vương cũng không vì thế mà đem vàng trả lại cho Cơ Vô Dạ. Hàn Vương chỉ đối với Cơ Vô Dạ khen thưởng một phen lại thưởng cho vài tỳ nữ cùng tơ lụa kết thúc mọi việc.

Tối ngay khi Hàn Phi trở thành tư khấu, Long Ngạo Thiên bị Hàn Phi kéo theo tới Tử Lan hiên chúc mừng vì Hàn Phi trở thành Tư Khấu. Mọi người tụ tập với nhau trong một gian phòng. Ở nơi này bao gồm có năm người tất cả Hàn Phi, Long Ngạo Thiên, Vệ Trang, Tử Nữ và Trương Lương.

Trương Lương cầm trong tay một cuốn giấy sau đó đối với Hàn Phi cúc cung thật sâu: “Chúc mừng Hàn huynh có được chức tư khấu theo như ý nguyện.” Hàn Phi vội vã tiến tới cầm lấy cuốn giấy vàng được Hàn Vương An đích thân đóng dấu. Nụ cười vui vẻ xuất hiện trên mặt Hàn Phi và hắn đã cúi đầu thật sâu trước Trương Lương. Điều đó làm Trương Lương sợ hãi lùi về phía sau hai bước, cánh tay đưa lên: “Huynh trưởng lâm nguy xuất thủ phá được tử cực của vụ nghi án.” Đôi mắt Trương Lương hơi lâm vào suy tư và nụ cười rất nhẹ trên môi: “Còn dũng cảm cướp từ tay Cơ Vô Dạ ba mươi vạn lượng hoàng kim. Không những giải được mối lo cho tổ phụ mà còn làm tổ phụ được khen ngợi và trọng thưởng trước mặt quân thượng, phải là Tử Phòng tạ ơn mới đúng.”

Khi Trương Lương vừa đưa tay lên muốn cung kính chắp tay hành lễ với Hàn Phi thì Hàn Phi đã đi tới dùng tay gạt nhẹ cánh tay Trương Lượng. Hàn Phi mở miệng với giọng nói nhẹ nhàng và khuyên nhủ: “Tử Phòng tự biện như thần, suy nghĩ thấu đáo. Trước thì dùng diệu kế dụ rắn ra khỏi ổ sau thì hoà giải điều đình để đề phòng Cơ Vô Dạ chó dùng dứt dậu. Thế nên chúng ta mới có hết màn kịch hay này tới màn kịch hay khác.”

Trương Lương nghe được những điều này thì hơi cảm động. Hắn thấy được Hàn Phi không những đối với mình chân thành mà còn đối với hai người khác cũng khá là chân thành. Hàn Phi chắp tay đối với Long Ngạo Thiên nói: “Nếu không có Long huynh, Phi khó mà phá án hơn nữa muốn đoạt được ba mươi vạn quân hưởng từ Cơ Vô Dạ e rằng khó hơn lên trời.” Sau đó hắn quay ra đối với Vệ Trang lại một cái cung kính thật sâu: “Vệ Trang huynh, nếu không có kinh thiên tuyệt sát của truyền nhân Quỷ cốc tử thì dù có biết được nơi cất giấu quân hưởng thì cũng chỉ xa ngoài tầm với nhìn được mà không có được.”

Mái tóc màu trắng Vệ Trang nhẹ nhàng bay trong gió. Không biết tại sao dáng vẻ của Vệ Trang làm cho Long Ngạo Thiên ghét cay ghét đắng. Hắn nghe được Vệ Trang nói: “Ngươi đã có được đại quyền pháp hình, toại theo ý nguyện. Hà tất phải ở đó hư tình giả ý. Đó chỉ là trò chơi quyền lực giữa những quý tộc hoàng thất các ngươi thôi. Ta không có hứng thú!”

Cạch! Chiếc cốc bị Vệ Trang đặt lên bàn phát ra âm thanh nho nhỏ. Cùng lúc đó, Vệ Trang cũng đã chống dậy thận thể mình. Hắn muốn rời đi vài bước thì đã bị Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài: “Trang bức như gió, thường bạn thân ta. Câu này chính là chỉ huynh đó, Bức huynh ạ!” Nghe được những lời này thì Vệ Trang thoáng dừng bước lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên một cái sau đó muốn xoay người rời đi.

“Vệ Trang huynh xin dừng bước, còn có một chuyện cần thỉnh giáo!” Hàn Phi đột nhiên mở miệng khiến cho Vệ Trang dừng bước lại. Âm thanh Hàn Phi từ phía sau lưng rơi thẳng vào trong tai Vệ Trang làm cho Vệ Trang lập tức lâm vào suy ngẫm: “Huynh đánh giá thế nào về con người Cơ Vô Dạ!?”

“Hắn có thể sống đến lúc này còn nắm trong tay quyền lớn...” Vệ Trang khẽ liếc về phía sau rồi mở miệng với giọng nho nhỏ nhưng đầy châm chọc như muốn xuyên qua trái tim Hàn Phi: “Có thể thấy rõ sự vô dụng bất tài của phụ vương ngươi...”

Vậy mà Hàn Phi lập tức quay người nhìn thẳng về phía Vệ Trang với ánh mắt sáng ngời: “Ta muốn nhờ huynh giúp thêm ta một chuyện!”

Vệ Trang không quay đầu nhìn về phía Hàn Phi mà lẳng lặng đứng đó: “Chuyện gì?”

Đôi mắt Hàn Phi trở nên sắc bén vô cùng: “Không trừ Cơ Vô Dạ, Hàn quốc tất vong!”

Lời này lập tức gợi cho Vệ Trang kinh ngạc, đầu Vệ Trang theo đó từ từ quay lại nhìn về phía Hàn Phi: “Ngươi muốn ta giúp người giết chết Cơ Vô Dạ!”

Hàn Phi không có trả lời ngày mà lẳng lặng đi vài bước, dáng vẻ Hàn Phi muốn bắt đầu tỏ ra cao thâm đây mà. Long Ngạo Thiên chỉ có thể đưa tay che mặt của mình: “Ta đã nắm giữ trong tay hình pháp thì ắt phải hiểu giết người là phạm pháp. Và dĩ nhiên không cho người khác làm như vậy. Chuyện này thực chất là giúp bản thân huynh!”

“Giúp bản thân ta!” Con mắt Vệ Trang hơi đảo, dáng vẻ hơi kinh ngạc hỏi lại.

Đôi mắt Hàn Phi trở nên đen nhánh và sắc bén nhìn chừng chừng về phía Vệ Trang: “Là vì ta muốn cho Vệ Trang huynh và Long huynh thay thế Cơ Vô Dạ chấp chưởng quân đội Hàn quốc.” Ngay cả Long Ngạo Thiên cũng kinh ngạc nhìn về phía Hàn Phi khi nghe được những lời này.

Khác hẳn với Long Ngạo Thiên, Vệ Trang lại dùng ánh mắt vài phần hài hước và coi thường đối với Hàn Phi: “Sau đó thì sao? Giúp sức cho trò chơi quyền lực của ngươi?”

“Bất kế có muốn hay không?” Bản thân Hàn Phi xoay người một cái, ánh mắt như muốn nhìn về phía xa xăm: “Chúng ta cũng đã bị cuốn thân vào lốc xoáy quyền lực mang tên thiên hạ này rồi. Chuyện này đã không thể thay đổi nhưng chúng ta có thể cùng nhau gây dựng một nước Hàn hoàn toàn mới. ”

Vệ Trang đã bị Hàn Phi gợi lên hứng thú. Hắn quay đầu nhẹ nhẹ nhìn Hàn Phi và giọng nói cũng nhẹ hơn: “So với Hàn quốc bây giờ thì có gì khác.”

“Trước hết...” Nụ cười tự tin trên mặt Hàn Phi làm cho hắn trở nên hấp dẫn hơn. Khi bước vài bước, Hàn Phi mới nói tiếp: “Sẽ không còn những kẻ khác như Cơ Vô Dạ. Thứ hai sẽ không có người giống như An Bình Quân và Long Tuyền Quân.”

Đầu Vệ Trang vì thế cúi xuống nhưng hắn lại vẫn nói: “Nghe ra, dường như chẳng có sức cuốn hút nào với ta cả.”

“Một Hàn quốc mới...” Hàn Phi quay người nhìn về phía Vệ Trang nói: “Sẽ không làm một hòn đá kê chân giống như Vệ Trang huynh đã nói. Cũng sẽ không làm một nước nhỏ yếu chỉ vì đoạt một chút lợi nhỏ mà phải sống thoi thóp trong sáu nước. Hàn quốc phải trở thành một đất nước đứng đầu trong thất quốc này. Thiên hạ của thất quốc, ta muốn chín chín phần.” Bàn tay Hàn Phi đưa lên năm ngón sau đó nhìn về phía trước rồi nắm chặt lại.

“Ái chà...” Long Ngạo Thiên lúc này bất chợt nhảy ra phá đám. Hắn chống một tay ở trên bàn, cằm tựa vào nắm đấm ngồi ở đó dùng đôi mắt cá chết quan sát bốn người: “Hàn huynh, ngươi càng ngày càng giống bức huynh rồi đấy. Ước mơ này không tồi giống hệt như ước mơ của ta.” Nói đến đây năm ngón tay Long Ngạo Thiên chìa ra năm ngón sau đó nắm chặt lại, vẻ mặt cực kỳ chính phái giống hệt Hàn Phi: “Thiên hạ của thất quốc...” Nghe được những lời này mọi người nhìn về phía Long Ngạo Thiên nghe được Long Ngạo Thiên tiếp theo nói làm cho bọn họ cứng người lại: “mỹ nữ ta muốn chín chín!”

“Long huynh...” Hàn Phi nghe được những lời này thì toàn bộ khí thế tụt thẳng xuống. Hắn đưa tay sờ trán của mình và đầu cúi hơi thấp lắc lắc đầu. Đến cuối cùng tất cả đều hoá thành một tiếng thở ra thật dài: “Hà...”

“Thiên Địa giáo sẽ không tham gia vào mấy việc như vậy!?” Đột nhiên Long Ngạo Thiên phất tay ra một cái xoay người rời đi. Ánh mắt hắn đi qua đoàn người đồng thời liếc nhìn về phía Hàn Phi một chút. Sau đó hắn nhún nhún vai và thở ra một hơi dài: “Đặc biệt, ta sẽ không tham gia vào một tổ chức đã biết trước là sẽ thất bại. Thiên Địa giáo tham gia bất cứ kế hoạch nào thì ít nhất phải có năm thành trở nên. Đáng tiếc, xin lỗi Hàn huynh!” Vừa nói hắn trực tiếp xoay người rời đi để lại đám người Hàn Phi ở phía đó.

“Xem ra...” Hai tay Vệ Trang trong lúc này ôm lấy ngực của mình. Hắn dùng ánh măt cười nhạo đối với Hàn Phi nói: “Mặc dù lời của ngươi nói ra có chút thú vị nhưng dường như có kẻ không bị lời của ngươi đả động.”

“...” Hàn Phi nghe thấy thế thì khuôn mặt có chút khổ sở. Hắn quay ra nhìn về phía Trương Lương một chút. Lúc này, Trương Lương hiểu ý gật đầu sau đó chắp tay một cái. Thân mình Trương Lương nhanh chóng rời đi. Giống như Trương Lương nhận mệnh lệnh gì đó từ Hàn Phi.

Tử Nữ trong lúc này lên tiếng với giọng nhè nhẹ: “Công tử, xem ra ngươi không đủ thuyết phục lực. Long tiên sinh kia thân với công tử như vậy, ta cứ nghĩ người sẽ tham gia đầu tiên vào trong tổ chức công tử là Long tiên sinh kia. Xem ra lần này công tử thất bại rồi!”

“Tử Nữ cô nương lại chê cười ta rồi!” Hàn Phi nghe thấy thế cười khổ một tiếng: “Long huynh thường thường thần bí. Nhiều lúc, Phi cũng không biết Long huynh suy nghĩ gì. Nhưng ta tin tưởng vào đôi mắt của mình. Long huynh nhất định sẽ tham gia tổ chức của chúng ta.”

“Vậy...” Từ Nữ chống eo hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Phi và cười nhẹ: “Chúc công tử thành công!” Vừa nói đến đây nàng suy ngẫm thế nào lại nói tiếp: “Ta cũng rất tò mò công tử sẽ lấy phương thức nào để thuyết phục Long tiên sinh. Long tiên sinh đều không theo thông thường, cửu công tử...” nàng lúc này cười với nụ cười càng sâu và lặp lại câu nói: “ta rất chờ mong công tử sẽ thuyết phục Long tiên sinh!”

Hai tay Hàn Phi cũng vì thế chắp tay lại đối với Tử Nữ và cúc cung với nàng: “Mượng cát ngôn của Tử Nữ cô nương!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status