Đạo chu

Chương 342: Hồng Du bị giết


Theo một tiếng thét vang kêu lên, Long Ngạo Thiên nghe được âm thanh này đúng là phát ra từ phòng Lộng Ngọc. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên có chút lo lắng, hắn trực tiếp vọt thẳng vào bên trong phòng. Lúc này hắn vọt vào bên trong nhìn thấy cảnh tượng trước mắt xuất hiện.

Một người nam nhân lớn tuổi có khuôn mặt gầy gò và khuôn mặt xấu xí xuất hiện trước mặt Long Ngạo Thiên. Người thiếu nữ mặc áo vàng đã ngã xuống phía dưới mặt đất. Long Ngạo Thiên biết người này là ai, nàng chính là Hồng Du, thị nữ thân cận bên cạnh Lộng Ngọc. Long Ngạo Thiên đối với nàng có chút đánh giá là ngực khá lớn nên hắn cũng không quên Hồng Du mặc dù tư sắc nàng không tính là tuyệt sắc.

Người nam nhân này mặc áo choàng màu đen gần như che kín toàn thân. Hắn đang cầm trong tay một thanh kiếm đang nhỏ giọt ra máu tưới. Con mắt hắn hơi hẹp dài và âm u. Cằm có một chỏm râu bạc trắng.Điều chú ý là hắn có một nửa khuôn mặt được che bằng mặt nạ sắt. Mặt nạ này có cái mũi dài như mỏ chim.

Vừa thấy đến sự xuất hiện Long Ngạo Thiên, hắn lập tức xoay người bỏ chạy. Tuy nhiên Long Ngạo Thiên há làm cho hắn bọ chạy dễ dàng như vậy. Bàn tay trực tiếp đẩy ra, một tiếng rồng ngâm phát ra mãnh liệt: “Ngâm!” Âm thanh rồng phát ra rống cao chấn kinh cả Tử Lan hiên.

Phanh! Nó hung hăng đụng lên người nam nhân làm cho hắn cảm giác được miệng ngọt ngọt.

Phốc! Một ngụm máu tươi trực tiếp phọt thẳng từ miệng người nam nhân. Toàn thân xương cốt hắn phát ra tiếng răng rắc như đang vỡ vụn. Đặc biệt cảm giác lúc này hắn giống như bị một người dùng búa tạ nện thẳng vào lưng vô cùng đau đớn. Thân thể hắn bắn thẳng ra bên ngoài.

Phanh! Uy thế chưởng lực chưa giảm đánh thẳng vào đem cửa sổ gỗ đem cửa sổ gỗ đánh nát tan. Bụi gỗ bắn tung toé khắp nơi. Người nam nhân cũng theo đó trực tiếp bắn ra bên ngoài. Thân hình hắn rơi phịch xuống mặt đất tạo ra một tiếng vang nhỏ.

Cú đánh quá mạnh làm cho cả người nam nhân cảm giác choáng váng. Kèm theo đó tinh thần bị chấn mạnh mẽ khiến cho hắn trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê. Lúc này toàn thân xương cốt hắn đã dập nát. Dù hắn không chết cũng bị biến thành phế nhân.

Thân mình Long Ngạo Thiên cũng vọt ra phía ngoài cửa. Lúc này, Long Ngạo Thiên nhìn xuống phía dưới, người nam nhân đeo mặt nạ chim đã ngã vật xuống mặt đất. Chiếc mặt nạ của hắn đã rơi ra bên ngoài để lộ ra khuôn mặt có hình dáng xấu xí vô cùng.

Quay đầu lại, Long Ngạo Thiên thấy được Hồng Du ngã xuống phía dưới mặt đất. Máu từ cổ Hồng Du đang dàn dụa chảy ra bên ngoài. Ngay lập tức Long Ngạo Thiên vọt thẳng về phía Hồng Du với tốc độ cực nhanh. Quỳ một gối bên cạnh thiếu nữ, Long Ngạo Thiên nhìn về phía ngực khá lớn của nàng rồi nói với lời khó hiểu: “ngực lớn như vậy đúng là hiếm thấy mà. Người như vậy thì không nên chết. Ngực lớn hơn nữa cặp mông cũng không tệ chút nào hẳn có thể sinh ra những đứa bé khoẻ mạnh. Chết thì đáng tiếc với xã hội lắm!”

Lời nói từ miệng Long Ngạo Thiên quả thực có vài phần điên khùng. Bàn tay Long Ngạo Thiên đột nhiên sáng lên. Những hoa văn huyền ảo xoay xung quanh cánh tay hắn giống như những con nòng nọc có sinh mệnh. Nó tạo ra một khí tức kỳ quái khiến cho người không khỏi mê say.

Khi lòng bàn tay áp vào trên cổ Hồng Du thì một chuyện kỳ tích xảy ra. Máu trào ra từ cổ Hồng Du bắt đầu dừng lại. Ngay sau đó vết cắt trên cổ của nàng nhanh chóng khôi phục bằng mặt thường có thể thấy được. Nếu như không phải trên cổ nàng vẫn còn vết máu thì e rằng khó mà biết được nàng vừa mới bị vết thương trí mạng ở cổ.

“Long tiên sinh!” Một âm thanh vang lên rơi vào trong tai Long Ngạo Thiên. Mặc dù không quay đầu nhìn lại Long Ngạo Thiên cũng biết rõ người này là ai. Hiện tại. Tử Nữ mặc một thân quần áo ngủ vọt thẳng tới gần Long Ngạo Thiên. Trong tay nàng cầm một cây kiếm khá đặc biệt. Nó có cấu tạo sắc bén như những cái xương cá bằng kim loại nối liền với nhau. Giọng nói nàng mang theo tức giận nhìn về phía Hồng Du: “Hồng Du, nàng bị người ám sát?”

“Tử Nữ tỷ tỷ...” Lộng Ngọc hiện tại cũng vọt ra khỏi phòng. Nàng mặc một thân quần áo ngủ khá đạm bạc. Song bộ quần áo này càng làm cho thân hình mảnh khảnh của Lộng Ngọc trở nên nổi bật hơn. Không thể không nói thân hình Lộng Ngọc quả thật rất mê người.

“Đừng hỏi nhiều, có người ám sát Hồng Du đã bị ta đánh ra bên ngoài!” Vừa nói thì Long Ngạo Thiên nhíu mày nhìn về phía bộ ngực cao ngất của Hồng Du khe lẩm bẩm: “Tim đã ngừng đập ư. Hy vọng còn kịp! Ngực bự thế này mà chết thì tiếc lắm...” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên trên cao. Từng tia chớp lượn lờ trong lòng bàn tay hắn.

Phanh! Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên vỗ mạnh lên ngực của Hồng Du. Một cảm giác đê mêm mềm mại từ ngực Hồng Du truyền tới làm cho Long Ngạo Thiên thích ý không thôi. Đã lâu lắm rồi hắn chưa có cảm giác được bóp một bộ ngực nào lớn như thế này.

Đột nhiên thân thể Hồng Du lập tức co giật một cái. Ngay sau đó bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên sau đó lại một lần nữa chạm vào ngực của Hồng Du. Khi hắn vỗ mạnh vào gò bồng cao ngất bên trái của Hồng Du thì thân thể Hồng Du lập tức co giật một vái. Đến lần thứ ba thì trái tim Hồng Du bắt đầu trở nên đập.

“Khụ, khụ...” Đột nhiên thân hình Hồng Du cũng theo đó hộc ra một ngụm máu đỏ tơi. Mặc dù phun ra một ngụm máu đỏ tươi nhưng Hồng Du dường như vẫn còn chưa tỉnh lại. Máu từ cổ họng nàng đã phun ra khiến cho nàng có thể bắt đầu thở nhè nhẹ. Đôi mi mắt như muốn run run mở ra nhưng sau đó nó lại nhắm lại.

“Hô...” Long Ngạo Thiên mở miệng thở ra một hơi dài rồi nhìn về phía xung quanh. Không biết bao giờ mà xung quanh đã đầy người. Ánh sáng của những cây đèn tập trung vào nơi này. Những thiếu nữ xinh đẹp bắt đầu bàn tán xì xào nho nhỏ.

“Long tiên sinh...” Tử Nữ đứng bên cửa sổ quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên hỏi: “Hồng Du thế nào!?” Bản thân nàng cũng không cho rằng Long Ngạo Thiên có thể cứu sống Hồng Du. Trong ánh sáng lờ mờ nàng quan sát rõ ràng hình như vết thương ở cổ Hồng Du. Một sát thủ khi tấn công vào cổ họng cũng là vết thương trí mạng. Cơ bản là sẽ không có người nào cứu sống được. Ngay cả Y gia cũng bó tay chịu chết nói chi đến Long Ngạo Thiên.

“Hê...” Vậy mà Long Ngạo Thiên lại chống hai tay một cách oai phong nhàn nhàn cười nói: “Tử Nữ cô nương, tại hạ không làm Tử Nữ cô nương thất vọng đâu.” Vừa nói hắn đánh ánh mắt nhìn về phía những người thiếu nữ nói: “Nếu như để một tỷ muội nào trong Tử Lan hiên chết, tại hạ sẽ đau lòng đến chết mất thôi. Thế nên, tại hạ không thể để các vị mỹ nhân ở đây buồn lòng được. Các vị mỹ nhân nói có đúng không?”

Lời Long Ngạo Thiên làm cho tất cả bọn họ ở đây đều thở ra một hơi. Ánh mắt những nữ nhân lại một lần nữa thay đổi khi nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Quả thực Long Ngạo Thiên rất có hấp dẫn. Người của Thiên Địa gia, giàu có, biết yêu thương nữ nhân lại thêm tính cách vui vẻ quả thực là người tình trong mộng của các nàng.

“Long tiên sinh quả thực là tình thánh. Thật biết lấy lòng các nữ nhân!” Tử Nữ trong lúc này cũng cảm giác được lòng mình nhẹ hơn một chút song nàng cũng không quên mở miệng châm chọc Long Ngạo Thiên. Đến lúc này nàng quay ra nhìn về phía những thiếu nữ nói: “Không có việc gì rồi, mọi người tản đi.”

Đối với các nữ nhân này quả thực đêm nay làm cho càng nàng cảm giác trái tim có chút sợ hãi. Xem ra đêm nay là một đêm khó ngủ với các nàng. Long Ngạo Thiên thấy được một người thiếu nữ tiến tới chăm sóc Hồng Du thì cũng chắp tay đối với Tử Nữ nói: “Tử Nữ cô nương, ta cũng đi nghỉ sớm đây. Hung phạm cùng với việc còn lại ở đây phải để Tử Nữ cô nương lo lắng rồi!”

“Hôm nay đã tạ Long tiên sinh đã ra tay trượng nghĩa!” Tử Nữ nhẹ giọng nói chuyện.

“Nga” Long Ngạo Thiên mở miệng cười cùng với trêu chọc: “Vậy có phần thưởng hay không? Tỷ như lấy thân báo đáp hay đại loại một nụ hôn chẳng hạn!” Hai bàn tay Long Ngạo Thiên phẩy phẩy về phía mình: “Ta những không ngại chút nào!”

“Điều đó, Long tiên sinh phải hỏi Lộng Ngọc muội muội!” Vậy mà Tử Nữ nói làm cho Long Ngạo Thiên kinh ngạc: “Hồng Du là thị nữ của Lông Ngọc muội muội, không phải của ta!”

“Tỷ tỷ...” Lông Ngọc đỏ mặt khẽ nói nhỏ.

Hai tay Long Ngạo Thiên kẹp lại khi hắn xoay người rời đi: “Ta vẫn là rời đi thôi! Nữ nhân gì đó, các nàng giữ lời hứa và trả ơn mới là lạ. Soái thì lấy thân báo đáp mà xấu trai thì nguyện kiếp sau báo đáp. Hài... xem ra mình vẫn chưa đủ soái a!” Lời này làm cho hai người nữ nhân nhìn nhau mỉm cười. Họ cười và nhìn Long Ngạo Thiên cho đến khi hắn tiến vào và đem cửa phòng đóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status