Đạo chu

Chương 348: Ảo thuật!?


Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang phía Hồng Liên. Thấy một con mắt nàng đang mở to hết sức liếc mắt nhìn về phía hắn. Giọng nói nàng mang theo giọng điệu chất vấn giống như đang chất vấn một tội phạm: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy hả?”

“Hồng Liên công chúa, ngươi đừng hồ nháo nữa được không?” Long Ngạo Thiên đưa lên tay sờ trán của mình trong khi đầu cúi xuống thở ra một hơi dài: “Ta đang xem điệu múa của những Triệu vũ công, chẳng lẽ điều này cũng không được sao?”

“Không được!” Hồng Liên vậy mà cho Long Ngạo Thiên một câu trả lời làm cho Long Ngạo Thiên trợn tròn mắt nhìn về phía nàng. Đang ngồi ở nơi đó, Hồng Liên vậy mà chống eo chu mỏ đối với Long Ngạo Thiên: “Những vũ cơ đó có xinh đẹp lắm hay không?” Trong lòng nàng thầm mắng: “Đáng chết, đều là một đám hồ ly tinh. Nơi nơi đều là hồ ly tinh...”

Long Ngạo Thiên chớp chớp đôi mắt của mình, vẻ mặt hắn có vài phần ngu ngu nhìn về phía Hồng Liên công chúa. Dáng vẻ ngu ngơ của Long Ngạo Thiên làm cho mấy người ở đây vừa buồn cười lại vừa thương cảm. Đặc biệt mấy vị phi tần đi cùng với Hồ mỹ nhân đều dùng tay che miệng khẽ cười. Hàn Phi thấy vội lên tiếng nói: “Hồng Liên, muội đừng đùa giỡn nữa!”

“Muội không có!” Hồng Liên lập tức bĩu môi đáp trả.

“Long tiên sinh...” Lúc này nói chuyện vậy mà là Tứ công tử Hàn Vũ. Long Ngạo Thiên nghe được có người gọi tên mình lập tức quay ra thấy được nụ cười thân thiện của Hàn Vũ. Hàn Vũ đảo ánh mắt về phía dưới đám người vũ cơ Triệu quốc: “Dường như Long tiên sinh rất có hứng thú với vũ cơ Triệu quốc. Không biết vị vũ cơ nào lọt vào mắt xanh của Long tiên sinh?”

“Tứ ca...” Hàn Phi nghe được điều này thì có chút lo lắng. Không biết Hàn Phi lo lắng Hàn Vũ sẽ vì thế mà dùng vũ lực phạm pháp còn là Hàn Vũ muốn mời chào Long Ngạo Thiên.

“Ê...” Bàn tay Hàn Vũ gạt ra, hắn mở miệng nói: “Chỉ là một vũ cơ nho nhỏ của Triệu quốc mà thôi! Nếu Long tiên sinh muốn, ta nhất định sẽ để nàng đêm nay bồi Long tiên sinh!”

“Cảm ta Tứ công tử hậu đãi!” Long Ngạo Thiên cười chắp tay với Hàn Vũ. Dáng vẻ Long Ngạo Thiên mang theo đầy tự tin, hắn nhún nhún vai cười nói: “Từ trước đên nay, tại hạ nếu như có người yêu thích nhất định sẽ theo đuổi các nàng. Đạt được trái tim các nàng rồi mới đoạt đến thân thể các nàng như vậy mới có thú. Dưa xanh cường hái không ngọt!”

“Dưa xanh cường hái không ngọt!” Nghe được những lời này thì Hàn Vũ lập tức lắm lại. Hắn âm thầm gật đầu vài cái sau đó đưa tay lên mở miệng nói: “Long tiên sinh thực là người tài. Câu nói này thực sự có ý vị.” Hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Phi cười nói: “lão Cửu ta có vài phần ghen tị với đệ rồi đấy!”

“Tứ ca... huynh nói đùa bỡn đệ rồi!” Hàn Phi cười đối với Hàn Vũ: “Long huynh nhưng là huynh đệ của ta mà không phải môn khách.” Huynh đệ, từ này Hàn Phi nói rật nặng vào. Huynh đệ tất nhiên là có hoạn cùng chịu có phúc cùng hưởng. So sánh với môn khách thì huynh đệ thân cận và tin tưởng hơn nhiều.

“Hai vị công tử...” Hồ mỹ nhân mở miệng nói. Mọi người thấy được khuôn mặt giả vờ u buồn đến thương tâm của nàng. Bàn tay nàng nâng lên che miệng của mình: “Hai vị công tử đã quên mục đích chính hôm nay chúng ta là gì sao?”

Hai người Hàn Vũ và Hàn Phi lập tức nhìn về phía nhau. Cả hai không hẹn mà cùng đối với Hồ mỹ nhân xin lỗi: “Đã làm Hồ mỹ nhân mất hứng rồi!” Lúc này hai người lập tức ngồi giữ vững im lặng đối với phía dưới bắt đầu quan khán. Lúc này, tiếng ồn cũng đã hoàn toàn hết. Nếu có chỉ là âm thanh trên vũ đài của đoàn diễn kịch Triệu quốc.

Đoàn ca kịch Triệu quốc đem sự tích Tương Vương gặp Thần Nữ quả thực kéo dài khá lâu. Không biết như thế nào mà vũ kịch kéo dài đển cả canh giờ. Long Ngạo Thiên bắt đầu ở một bên chống cằm, một bên ngáp ngáp bắt đầu ngủ. Hắn đã không chịu nổi đoạn múa này rồi. Chỉ chữa múa đến một nửa thì Long Ngạo Thiên đã tựa vào vài Hồng Liên bắt đầu ngủ lúc nào không hay.

“Long huynh, long huynh...” Thấy bộ dạng này của Long Ngạo Thiên, Trương Lương vội vã nhắc nhở. Long Ngạo Thiên hồn nhiên không hay bắt đầu nhắm mắt ngủ. Mấy vị mỹ nhân cùng phi tần trong cung thấy vậy thì che miệng cười. Khuôn mặt Hồng Liên thì đỏ ửng lên.

“...” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên rụi rụi mắt của mình, hắn nhẹ giọng nói: “Trương đệ, đệ có chuyện gì vậy? Kịch diễn xong rồi hả!” Con mắt nhìn thẳng về phía dưới, ánh sáng lập loè và đoàn ca vũ của Triệu quốc vẫn tiếp tục diễn Tương Vương và thần nữ: “Vẫn chưa kết thúc mà!”

“Khụ, khụ...” Hàn Phi ở bên liên tục ho khan vài tiếng. Sau đó Long Ngạo Thiên mới ngồi ổn định lại một chố.

Hai chân khoanh lại, Long Ngạo Thiên mở miệng thở ra một hơi: “Đúng là tra tấn mà! Ta thực sự không quen với ca kịch này. Thực sự làm người...” Hắn quay ra thấy được Hồ mỹ nhân đang dùng ngón tay nho nhỏ lau đi đôi mắt ướt át của mình. Mặt Long Ngạo Thiên vì thế co giật liên hồi, khoé miệng co quắp: “Có cần đến mức như vậy không?” giọng nói khá nhỏ đủ để một vài người ở đây nghe thấy.

Mấy người thiếu nữ đồng thời có cả đám người Hàn Phi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Bàn tay Long Ngạo Thiên vì thế chặp lại đặt ở trước miệng của mình sau đó ho khan vài tiếng. Ánh mắt theo đó chính trực nhìn về phía đám vũ cơ Triệu quốc nói: “Thật xinh đẹp... ừm... múa Triệu quốc thật xinh đẹp. Quả là độc bộ thất quốc. Hơn nữa nội dung quá tuyệt vời... ân... ừ... chính là như vậy!?”

Mặt dày vô sỉ từ miệng Long Ngạo Thiên nói ra làm cho Trương Lương và Hàn Phi đều vì thế mà che mặt. Họ không nghĩ tới Long Ngạo Thiên lại vô sỉ như vậy. Càng làm cho họ buồn bực hơn là Long Ngạo Thiên rõ ràng sắc sắc nhìn những vũ cơ Triệu quốc lại nói cái gì múa xinh đẹp và nội dung vớ vẩn gì đó.

“Ừm...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài. Đến cuối cùng thì đoàn múa Triệu quốc cũng kết thúc. Long Ngạo Thiên đứng dậy vươn vai một cái. Bàn tay hắn tựa lên lan can nhìn về phía đoàn vũ Triệu quốc bắt đầu rời đài và thu thập. Đột nhiên theo đó khoé miệng Long Ngạo Thiên theo đó nhếch lên.

Vụt! Thân ảnh Long Ngạo Thiên biến mất trên đài cao, thân ảnh hắn lúc này đã xuất hiện dưới đài. Hai tay chống eo của mình quét mắt nhìn về phía đoàn vũ cơ ở xung quanh nhẹ giọng nói: “Các vị xin chờ đã!”

Sự xuất hiện đột ngột Long Ngạo Thiên làm cho đám vũ cơ giật mình. Một người nữ nhân có chút lớn tuổi đóng làm thần nữ. Mặc dù như thế nhưng đổ tuổi của nàng chỉ dưới ba mươi. Độ tuổi này làm dáng vẻ xinh đẹp và thành thục của nàng quả thực vô cùng mê người. Thực sự thích hợp với đóng vai thần nữ. Nàng đứng ra đối với Long Ngạo Thiên mở miệng hỏi: “Vị tiên sinh này, không biết có chuyện gì không?”

“Ừm...” Long Ngạo Thiên một tay ôm ngực, một tay sờ cằm của mình sau đó mỉm cười nói: “Tại hạ cảm thấy Triệc quốc vũ cơ quả thực độc bộ thiên hạ. Múa quả thực rất đẹp nên muốn đến đây coi như chào hỏi quen biết. Vị tỷ tỷ xinh đẹp này không ngại tại hạ kết giao một chút chứ?”

“Vô Vọng...” Hồng Liên lúc này phụng phịu, hai tay chống eo của mình lên tiếng nói: “Hắn muốn làm cái gì vậy? Thật là một tên nam nhân thối!” Mọi người thấy điều này cũng có chút kỳ quái. Xem ra Long Ngạo Thiên giống như nhìn trúng vị vũ cơ nào đó. Hàn Phi chỉ dùng tay che mặt khi nhìn về phía Hồng Liên. Trong khi đó Hàn Vũ thì mỉm cười, ánh mắt nheo lại nhìn về phía đoàn vũ cơ này.

“Nè, nàng tên là gì?” Hơi nghiêng đầu, Long Ngạo Thiên mở miệng mỉm cười đối với người thiếu nữ có mái tóc màu trắng.

“Ta là Tuyết Nữ...” Vậy mà người thiếu nữ hơi khom người coi như chào hỏi đối với Long Ngạo Thiên: “Long tiên sinh, chào tiên sinh!”

“Tuyết nữ sao?” Long Ngạo Thiên đưa tay lên sờ cằm của mình. Hắn mỉm cười gật đầu một cái: “Cái tên đẹp này rất hợp với nàng. Vẻ đẹp nàng thành khiết như một bông hoa tuyết xinh đẹp vậy!” Đôi mắt chớp chớp vài cái nhìn về phía Tuyết Nữ với dáng vẻ ngây ngô kia: “Hôm nay nàng múa rất đẹp. Thực sự, thực sự rất đẹp!”

“Đa tạ tiên sinh khen ngợi!” Tuyết Nữ hơi nhăn mày nhưng bình tĩnh đáp trả Long Ngạo Thiên.

“Ta hy vọng có thể tặng Tuyết Nữ cô nương một vật gì đó?” Long Ngạo Thiên sờ cằm của mình sau đó mở miệng lẩm bẩm: “Xem nào, à phải rồi... nàng chờ một chút nhé!” Tuyết Nữ nghe thấy vậy đang muốn từ chối thì bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên sau đó nhẹ nhàng vươn tay.

Vù... Một cây nến lập tức bay vào trong tay Long Ngạo Thiên. sau đó một miếng gỗ lớn đang cháy dùng cho chiếc vạc đang dùng đốt lửa bay thẳng vào trong tay Long Ngạo Thiên. Một bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên hai vật ấy lơ lửng trong tay Long Ngạo Thiên. Một bàn tay khác thì đưa lên viết những ký từ cực kỳ khó hiểu nhưng cực kỳ huyễn lệ.

Một màn kinh ngạc xuất hiện trước mặt đám người. Những ký tự kỳ quái đặc biệt này phát ra ánh sáng xinh đẹp bảy màu. Chúng lập tức bao vây xung quanh khúc gỗ đang bốc cháy cùng với cây nến đang cháy kia. Điều kỳ diệu xảy ra, ánh sáng loé lên bao trùm hai vật này lại làm cho mọi người không biết được chuyện gì đang xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status