Đào hôn 100 ngày

Chương 1: Con người lật lọng



“Alô…?”

“Tiểu Kiều.”

“Ừm…” Cung Tiểu Kiều mơ màng trả lời.

“Anh nhớ em.”

“Hả…!?” Cung Tiểu Kiều kinh ngạc, cô không nghe lầm chứ?

“Anh muốn gặp em.”

“Hả…?” Cung Tiểu Kiều bừng tỉnh: “Ngay bây giờ!?”

“Ừm.”

“Trời ơi, mấy giờ rồi? Để xem… Ba giờ sáng?! Anh làm ơn đừng kiếm truyện hành hạ người khác được không?” Cung Tiểu Kiều cảm thấy quái lạ, hay là Cố Hành Thâm uống lộn thuốc gì rồi? Lại còn nói nhớ cô?

“Trong vòng mười phút, hoặc là em đến đây, hoặc là anh đi đón em.”

“Cố Hành Thâm! Coi như anh giỏi!”

Cung Tiểu Kiều nằm trên giường nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu nhưng cũng không kiềm được sự tức giận, cô ngửa mặt gào lên bức bối rồi đành phải ngồi dậy rời khỏi giường thay quần áo.

Tên quái quỷ này! Nửa đêm nửa hôm tự nhiên còn làm phiền cô. 

Cung Tiểu Kiều hùng hổ chạy đến căn hộ chung cư, vừa đi vừa lấy chìa khoá chuẩn bị mở cửa thì lại bị vấp chân trượt ngã.

“Ôi… đau quá… gì thế này…”

Cung Tiểu Kiều lấy đèn pin soi mới nhận ra vật vừa làm cô vấp ngã chính Cố Hành Thâm, kẻ hơn nửa đêm còn gọi cô đến đây. 

“Hoá ra không phải là cái gì…” Cung Tiểu Kiều lầm bầm đứng lên, tức giận đá vào người anh: “Này! Cố Hành Thâm anh làm trò quỷ gì vậy hả, nửa đêm không vào nhà mà nằm trước cửa làm gì?”

Nếu lúc này Cố Hành Thâm tỉnh táo thì cô có mười lá gan cũng không dám đụng đến một cọng tóc của anh, bất quá thì bây giờ anh chỉ là con ma men thôi mà. Đúng vậy, có ân báo ân, có thù phải thù!

Cung Tiểu Kiều đang hăng hái muốn đá thêm vài cước cho hả cơn giận thì đột nhiên Cố Hành Thâm mở to mắt, ánh mắt thanh tỉnh không có vẻ gì là đang say. Cung Tiểu Kiều giật mình vội vàng rút chân lại: “A ha ha, anh tỉnh rồi… này sao không vào nhà mà ngủ? Trời lạnh vậy không cẩn thận là bị cảm đó!”

“Quên chìa khoá.” Cố Hành Thâm thản nhiên trả lời.

“Quên chìa khoá? Vậy nên anh nói nhớ em, muốn gặp em, hại em nửa đêm trèo cửa sổ chạy đến đây xém chút bị chó cắn!” Cung Tiểu Kiều bực tức nói.

“Là em chưa tỉnh ngủ nên nghe lầm.”

“Em… em nghe lầm?” Cung Tiểu Kiều bực bội, cô rõ ràng đang bị người này đùa giỡn mà.

“Đỡ anh.” Cố Hành Thâm lấy tay vuốt vuốt thái dương. 

Khỉ thật, tên này nói chuyện cứ như đúng rồi, muốn cô làm gì thì cứ tự nhiên sai bảo sao?

Cung Tiểu Kiều tức giận, nguýt một cái: “Chìa khoá đây, anh cầm đi. Em về!”

Kết quả vừa mới quay người đã nghe tiếng rên rỉ khổ sở, Cố Hành Thâm cong chân lên mệt mỏi dựa vào tường, lông mày nhíu chặt, có vẻ trông rất khó chịu. 

Thật tức chết mà, nằm đó ngủ luôn cho xong chuyện không được sao?

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Cung Tiểu Kiều vẫn cúi người xuống đỡ anh dìu vào nhà. Đến khi kéo được anh vào giường ngủ thì cô cũng muốn kiệt sức, đang định đứng dậy lấy một thau nước nhưng lại bị anh bất ngờ ôm lấy cô, xoay người một phát cô đã nằm gọn dưới cơ thể của anh. 

Hai tay cô chống trước ngực của anh nhưng cả người không thể động đậy: “Cố Hành Thâm, anh say xỉn đến điên rồi hả!?”

Cố Hành Thâm nhắm mắt lại giống như đang thiếp ngủ, thần sắc nhu hoà khác hẳn với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, hàng mi dài như mảnh cắt hoàn hảo, dù không muốn thừa nhận nhưng người đàn ông trước mặt thật sự… đẹp trai.

Chỉ là ngược lại với gương mặt tưởng như vô tội thì bàn tay của anh đang để ở vị trí rất đáng ăn tát. 

“Buông em ra!”

“Buông ra, buông ra!”

“Anh không buông em cắn đó!”

“Em cắn thật đó!”

“Nói thật nhé, em từng bị chó cắn rồi!”

Không đợi Cung Tiểu Kiều kịp hả miệng ra cắn thì Cố Hành Thâm đã một tay ôm lấy gáy cô và hôn thật sâu.



Sáng ngày hôm sau. 

Cung Tiểu Kiều khổ sở gắt gao nhìn gương mặt vô tội của Cố Hành Thâm – người cả đêm đã ôm chặt cô khiến cô không sao thoát thân được, thật là muốn cào nát gương mặt đẹp trai này. Anh thì ngủ ngon rồi, chỉ đáng thương cho cô cả đêm mất ngủ, à mà không, là do cô tỉnh giấc sớm một chút thôi. 

Tầm nửa tiếng sau, hàng mi của Cố Hành Thâm khẽ run rẩy như là sắp thức giấc. 

Cung Tiểu Kiều lập tức trừng mắt chăm chú, chỉ chờ đợi anh tỉnh giấc là trừng mắt cho chết anh. 

Cố Hành Thâm khẽ động đậy, thậm chí còn cọ xát qua lại trước ngực của cô, cuối cùng mới tỉnh dậy. 

Cung Tiểu Kiều nghiêm mặt: “Cố Hành Thâm, anh có nhớ đêm qua xảy ra chuyện gì không?”

“Ừm, chuyện gì?” Cố Hành Thâm vuốt tóc, thần thái thoải mái, bộ dạng lười biếng, giống như ngủ rất ngon.

“Phát rồ làm chuyện trời đất không dung!” Cung Tiểu Kiều tức giận nắm chặt nắm tay lại.

“Em nhân lúc anh uống say rồi lợi dụng anh, đúng là phát rồ.” Cố Hành Thâm ung dung nói. 

“Anh… anh… anh đổi trắng thay đen lật lọng vừa thôi! Rõ ràng là anh…”

“Anh thế nào?”

“Anh…!” Cung Tiểu Kiều muốn nói nhưng lại im bặt, nhớ lại chuyện hôm qua anh làm với cô mà đỏ mặt xấu hổ, cuối cùng vùng chạy ra bên ngoài: “Em về trường đây!”

Trước khi ra khỏi cửa, cô bực bội quay lại nói thêm một câu: “Lần sau còn uống rượu nữa thì em ném anh ra ngoài đó!”

Tối qua xảy ra chuyện gì, đương nhiên anh biết. Anh và cô biết nhau từ nhỏ, cô bé này luôn xem anh như anh trai, thậm chí gần như xem anh là chú, tối qua có lẽ anh đã làm cô sợ rồi. Anh nhìn cô trưởng thành ngày một xinh đẹp, đàn ông bên cạnh ngày càng nhiều, không hiểu vì sao càng lúc anh càng cảm thấy bực bội, chỉ cảm thấy phải làm điều gì đó mới có thể bình tĩnh lại. 



“Này này, tối qua người gọi cậu là Cố Hành Thâm à?” Cung Tiểu Kiều vừa lẻn về ký túc xá thì Lãnh Tĩnh liền chạy đến tò mò hỏi.

“Ngoài anh ta ra còn ai nữa! Đi ra ngoài quên chìa khoá rồi nửa đêm lôi tôi dậy đến mở cửa.”

Lãnh Tĩnh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cung Tiểu Kiều: “Ôi cô bé đáng thương bị ăn hiếp, à đúng rồi, cậu có bị chó rượt không?”

“Không sao, tôi làm thân với nó lâu rồi.”

Chú chó ở khu ký túc xá này không hề làm khó hay bắt nạt cô, trái lại người bắt nạt cô, khiến cô khó xử là Cố Hành Thâm.

“Ừm, mà này, cậu đi cả đêm đến sáng mới về, không xảy ra chuyện gì chứ?” Ánh mắt Lãnh Tĩnh loé lên. 

Cung Tiểu Kiều trả lời đường hoàng: “Có thể xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm chạy tới chạy lui, mệt quá nên nằm ngủ luôn ở căn hộ đó.”

Lúc này Diệp Mộng Thấm bước đến, hỏi: “Tiểu Kiều này, gần đây quán bar Charm thiếu người nên họ có tìm tôi, mà tôi bận quá không có thời gian, cậu làm không?”

Căn phòng mà Cung Tiểu Kiều đang ở trong ký túc xá là phòng cho sáu người, cô ở cùng bạn học. Trong đó có Diệp Mộng Thấm là hoa khôi của khoa nghệ thuật diễn xuất, cũng là người tình trong mộng của rất nhiều nam sinh trong trường. 

“Hở… quán bar Charm?” Cung Tiểu Kiều tức khắc bị lay động. 

Charm là quán bar lớn nhất thành phố An Lạc này, thậm chí là lớn nhất cả nước, đây là một nơi xa xỉ, thường ngày chỉ là ca múa biểu diễn, định kỳ sẽ có những vở kịch lớn, các đoàn nghệ thuật đến nơi này đều có danh tiếng và trình độ cao. Ừm, quả là cơ hội tốt để rèn luyện. 

Từ nhỏ Cung Tiểu Kiều đã yêu thích nghệ thuật và diễn xuất, cho nên bất kỳ điều gì có thể giúp cô tập luyện thì cô đều muốn thử sức. 

“Hay quá, còn mọi người thì sao? Mọi người có đi không?” Cung Tiểu Kiều nhìn quanh hỏi. 

Vừa dứt lời thì mọi người trong phòng đều nhìn cô với vẻ giận hờn: “Cậu tưởng ai cũng giống cậu sao, bình thường cậu học hành lúc nào cũng chăm chỉ giỏi giang cho nên đâu cần phải nhọc sức ôn tập trước kỳ thi!”

Cung Tiểu Kiều méo mặt cười gượng.

Thì ra sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, cô lại quên mất. Mà nhìn cô giống như sinh viên cần mẫn chăm chỉ sao? Thật ra chỉ là những lúc cô không vui thì cô đành lấy sách ra đọc và làm bài thi thử cho quên sầu thôi…

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status