Đao kiếm thần hoàng

Chương 130: Manh nha, tình yêu nẩy mầm


Đinh Hạo mỉm cười, lại trở về thiếu niên ôn nhuận như ngọc.

Lúc này nhiều người bắt đầu hiểu câu thiền ngoài miệng của Đinh Hạo 'đối với bằng hữu thì ấm áp như mùa xuân, đối với kẻ địch thì phải lạnh lẽo như gió thu thổi lá rụng' có ý nghĩa gì.

Các thiếu niên thấy kiêu ngạo thì là một thành viên của Thanh Sam Đông Viện.

Chuyện hôm nay chứng minh Đinh Hạo sẽ như đại ca bảo vệ bọn họ.

Đinh Hạo kế hoạch, mỉm cười nói:

- Tiểu Thất, chút nữa ngươi thống kê danh sách đệ tử ký danh bản viện bị Thiên Lý Lâu khi dễ cướp giật, cứ tính bồi thường tổng thất gấp bốn lần phát kim phiếu. Huynh đệ bị thương mỗi người tám ngàn, Thiên Dực và tiểu Phàm mỗi người năm vạn. Còn lại tạm cất, ngươi quen khu thương mại, lát nữa vất vả một chuyến mua dược nối xương, trị thương tốt nhất. Chúng ta cần trị khỏi thân thể Thiên Dực và tiểu Phàm với tốc độ nhanh nhất.

Vương Tiểu Thất ưỡn ngực bảo đảm:

- Đinh sư huynh cứ yên tâm, ta bảo đảm hoàn thành công việc!

Vương Tiểu Thất chợt nghĩ đến điều gì, rũ mi mắt nói:

- Đinh sư huynh, thật xin lỗi. Mới đầu ta không nên nghi ngờ thực lực của Đinh sư huynh, không nên tự quyết định. Đinh sư huynh sẽ không trách ta đi?

Đinh Hạo đấm vai Vương Tiểu Thất, cười nói:

- Nghĩ tình ngươi có lòng tốt nên ta tha thứ cho ngươi lần này.

Vương Tiểu Thất khoa trương nhảy cẫng lên:

- Ôi chao, đa tạ Đinh sư huynh!

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện xung quanh cười to.

Hôm nay ra một hơi thật sung sướng, sau này còn ai dám khi dễ các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện?

Chính lúc này...

- Đinh Hạo.

Một thanh âm trong trẻo êm tai vang lên.

Mọi người ngoái đầu nhìn lại, một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng đẹp như tiên giáng trời cười gọi tên Đinh Hạo.

Chính là đệ nhất mỹ nữ được công nhận trong các đệ tử ký danh năm viện bắn, trung, tây, nam, đông, Lý Y Nhược.

Lý Y Nhược cười tủm tỉm nhìn Đinh Hạo, rõ ràng là đến tìm hắn.

Vương Tiểu Thất khoa trương la lên:

- Ôi chao, có giai nhân đến tìm!

Vương Tiểu Thất nháy mắt với các huynh đệ:

- Mọi người đi mau, đừng phá hỏng chuyện tốt của Đinh sư huynh!

- Oa, Đinh sư huynh thật lợi hại, âm thầm quen đệ nhất mỹ nữ!

- Tim ta nát rồi, không ngờ Lý tiên ữn có người trong lòng.

- Thôi đi, nát tim cái gì, không lẽ ngươi muốn giành với Đinh sư huynh?

- Cũng đúng, nếu Lý tiên nữ chọn Đinh sư huynh thì ta còn chấp nhận được, nếu là người khác chắc chắn ta sẽ quyết đấu sinh tử!

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trêu đùa cười giỡn nâng thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực đi vòng qua một bên, chủ động nhường không gian cho Đinh Hạo, Lý Y Nhược.

Nói thật là trong các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện có nhiều người hâm mộ Lý Y Nhược.

Nhưng từ tận đáy lòng bọn họ chúc phúc Đinh Hạo, họ cảm thấy chỉ thiên tài như hắn mới xứng đôi thiếu nữ Lý Y Nhược xinh đẹp vô song.

Rất nhanh, trên đường nhỏ giữa rừng chỉ còn Đinh Hạo, Lý Y Nhược.

Gió nhẹ thổi, ánh nắng vụn vỡ xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất lắc lư theo gió.

- Đinh Hạo, ngươi về rồi?

Bị các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trêu ghẹo làm mặt hạt tiêu nhỏ Lý Y Nhược đỏ hồng, hiếm khi lộ vẻ xấu hổ. Lý Y Nhược vốn có nhiều chuyện muốn nói nhưng lúc này không biết nói sao.

Đinh Hạo cười gật đầu, nói:

- Ừm! Hôm nay mới trở về tông môn.

Qua nhiều chuyện trong rèn luyện, Đinh Hạo đã thay đổi cách nhìn về Lý Y Nhược rất nhiều. Tuy bình thường Lý Y Nhược điêu ngoa, đanh đá một chút, có bệnh công chúa nhưng trái phải rõ ràng biểu hiện kiên cường, can đảm hơn nhiều nam nhân. Lý Y Nhược có nguyên tắc, điểm giới hạn mặt trái phải của mình, là võ giả hợp cách.

Lý Y Nhược từ từ bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói:

- Thời gian dài như vậy... Ngươi có sao không? Ta và biểu ca, Tiêu đại ca từng đi khu rèn luyện tìm ngươi mấy lần tiếc rằng không thấy. Sau này không hiểu sao tông môn cũng không phái cường giả đi khu rèn luyện tìm kiếm nữa, mọi người cho rằng ngươi đã...

Đinh Hạo cười nói:

- Không sao, sau này ta thoát khỏi cao thủ Thanh Bình học viện truy tung nhưng tiếc là bị lạc trong rừng.

- Lạc đường?

Lý Y Nhược mở to đôi mắt đẹp, cười khúc khích.

Đinh Hạo và Lý Y Nhược nói cười kề vai đi trên đường nhỏ dưới bóng cây.

Tuy Đinh Hạo không mê mẩn sắc đẹp của Lý Y Nhược như nhiều đệ tử ký danh nhưng không bài xích vật đẹp, huống chi qua rèn luyện khó khăn quan hệ của hai người dịu đi nhiều.

Đinh Hạo ngẫm nghĩ, kể lại kỹ càng chuyện trong rừng.

- Ngươi ôm chuyện giết Mục Thiên Phong và những đệ tử Thanh Bình học viện vào người mình?

Lý Y Nhược rung động, hiểu lầm điều gì khó nén ngọt ngào, cúi đầu nói:

- Thật ra Đinh sư huynh không cần làm vậy.

Đinh Hạo không phát hiện hạt tiêu nhỏ khác lạ, mỉm cười nói:

- Chuyện đã xảy ra rồi, trong tình huống đó dù có lôi nàng và huynh đệ Tà Dương vào cũng vô ích, để ta gánh vác cũng tốt.

- Đa tạ ngươi, Đinh sư huynh.

Lý Y Nhược càng cúi thấp đầu, bất giác gần sát một chút, vai chạm vào cánh tay Đinh Hạo.

Mùi thơm thân thể và tóc xử nữ chui vào chóp mũi Đinh Hạo.

Được một mỹ thiếu nữ vưu vật dựa vai, dù Đinh Hạo có định lực kinh người cũng kiềm không được đỏ mặt.

- Ủa? Tiểu muội, Đinh sư huynh, thì ra các ngươi ở đây?

Một thanh âm quen thuộc từ bên cạnh vang lên.

Đinh Hạo ngẩng đầu thấy Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương từ xa vội vã chạy lại.

- Vừa nghe nói Đinh huynh trở về ta và Tà Dương chạy đến ngay. Ngươi có sao không? Sau này xảy ra chuyện gì?

Vết sẹo trên mặt Tiêu Thừa Tuyên vẫn còn nhưng gã không quan tâm, thoải mái la hét:

- Ủa? Không ngờ hạt tiêu nhỏ cũng ở, còn chạy tới trước chúng ta. Mấy ngày nay nàng luôn nhắc Đinh huynh, nghe nói nằm ơ cũng gọi tên Đinh Hạo, ha ha, lần này nàng yên lòng rồi đi?

Mặt Lý Y Nhược đỏ rực tức giận giậm chân, quát:

- Họ Tiêu, ngươi nói nhảm cái gì, có bao giờ ta nằm mơ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status