Đao kiếm thần hoàng

Chương 1392: Cái nắp, giẻ rách, xương cốt


- Có lẽ là thứ phỏng chế, bảo tồn đến bây giờ đã là kỳ tích.

Đao Tổ tiếp tục bảo:

- Chàng tria thợ săn này rất may mắn, tuy là đồ bắt chước nhưng có thể thu vào con mèo ngốc ít nhất dễ dàng trấn áp cường giả thần cảnh thượng, trung giai.

Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ suy đoán, cho rằng chỉ thiếu niên thợ săn Trương Phàm dùng được. Bởi vì lúc trước Cuồng Đao Trương Phàm phát hiện cái bình gốm đen, có lẽ vô tình xúc phát thần văn trên bình, trở thành chủ nhân của nó.

Đinh Hạo trả lại bình gốm đen cho Cuồng Đao Trương Phàm, kêu gã thử xem có thả đại ma vương Tà Nguyệt ra được không.

Vẻ mặt Cuồng Đao Trương Phàm ngượng ngùng nhận cái bình, ngậm nghĩ, chĩa miệng bình xuống đất. Vèo một tiếng, đại ma vương Tà Nguyệt bị đổ ra khỏi bình.

Vù vù vù vù vù!

Đại ma vương Tà Nguyệt kinh hoàng nhảy lên vai Đinh Hạo, lông trắng xù lên như gặp đại địch.

Đại ma vương Tà Nguyệt nhìn bốn phía hỏi:

- Meo bà nội nó, vừa rồi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Phương Thiên Dực buồn cười kể lại chuyện vừa xảy ra, cười to.

- Meo?

Đại ma vương Tà Nguyệt nổi giận nhìn chằm chằm vào Cuồng Đao Trương Phàm, bất mãn nói:

- Lúc trước cảm thấy ngươi là người tốt, thành thật, chân chất, không có ấn tượng nhiều với ngươi, ai ngờ ngươi gian xảo như vậy. Có phải ngươi luôn ghi hận meo không, dám ám toán ta?

Cuồng Đao Trương Phàm liên tục xua tay:

- Không phải không phải, ta cũng không biết...

Đại ma vương Tà Nguyệt nhìn bình gốm đen, vuốt chống cằm nọng, tròng mắt xoay tròn.

Đại ma vương Tà Nguyệt cười gian nói:

- Ngươi bồi thường meo như thế nào? Vậy đi, tuy meo đã hung tàn không còn nhân tính nhưng chúng ta là bằng hữu, ta chịu thiệt một chút, cho ta cái bình chơi thử?

Con mèo mập tham cái bình gốm đen.

Đại ma vương Tà Nguyệt thầm nghĩ:

- Meo bà nọi nó, cái bình này lợi hại như vậy sau này gặp cường giả meo không đánh lại, kêu tên hắn một cái là có thể tử từ hành hạ. Rồng, phượng hoàng ngon lành nữa, thu vào trong đun là sẽ có một nồi món thập cẩm, nhất định rất ngon.

Cuồng Đao Trương Phàm đúng là người thành thật đưa bình gốm tới ngay.

Cuồng Đao Trương Phàm hoàn toàn không có khái niệm bảo bối lợi hại, hoặc gã cảm thấy đồ vật nằm trong tay hắn hoặc vào tay Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, đại ma vương Tà Nguyệt đều không có gì khác biệt.

- Meo, rộng rãi như vậy?

Đại ma vương Tà Nguyệt da mặt dày thấy vậy cũng xấu hổ, cười nịnh nói:

- Meo chơi mấy ngày, chỉ mấy ngày là trả lại ngươi.

Mặt Đinh Hạo đen như lọ nồi, không biết nên nói gì với mèo mập.

Đinh Hạo không ngăn cản, vì hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ đã nói bình gốm đen thuộc về Cuồng Đao Trương Phàm, có bị đại ma vương Tà Nguyệt lừa lấy đi cũng không dùng được.

* * *

Qua sóng gió bình gốm đen, đám người Đinh Hạo hưng phấn lên.

Trong di tích thành thị viễn cổ hoang tàn này quả nhiên có một số cơ duyên nghịch thiên. Đinh Hạo đổi lại thái độ hờ hững, tìm tòi khắp nơi. Hễ thấy thạch điện chưa hoàn toàn sập là đám người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, đại ma vương Tà Nguyệt sẽ chui vào tìm kiếm.

Rất nhanh đại ma vương Tà Nguyệt mất hứng thú với bình gốm đen.

Bởi vì đại ma vương Tà Nguyệt phát hiện hoàn toàn không thể khống chế thứ này, chỉ khi nó nằm trong tay Cuồng Đao Trương Phàm mới phát huy ra uy lực đáng sợ. Thiếu niên thợ săn chĩa miệng bình hướng kẻ địch, kêu tên, đối phương đáp lại là sẽ bị thu vào bình ngay.

Đừng hỏi tại sao đại ma vương Tà Nguyệt biết rõ ràng như vậy, nói đến là thấy đắng lòng.

Bởi vì đại ma vương Tà Nguyệt có kinh nghiệm bị nhốtd trong bình gốm mấy chục lần.

Từng giây từng phút trôi qua.

Mười canh giờ trôi qua, gần tới lúc ước hẹn gặp mặt cùng đám người Đinh Hồng Lệ.

Nhóm Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, đại ma vương Tà Nguyệt ngừng tìm tòi, chạy hướng đông tường thành di tích thành thị viễn cổ.

Lúc trước đám người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, đại ma vương Tà Nguyệt sưu tầm có được một số thứ kỳ lạ.

Phương Thiên Dực phát hiện một thứ như cái nắp cỏ hoặc tấm thuẫn tròn nhỏ, mép đã mài mòn, bề mặt đầy vết sẹo, có dấu vết sửa chữa, không biết có lịch sử bao nhiêu năm.

Mới đầu phát hiện cái nắp bể thì Phương Thiên Dực không mấy chú ý, nhưng gã nhanh chóng phát hiện thứ này cứng rắn vô cùng, đập sao cũng không bể. Đinh Hạo thử đánh kiếm ý, đao ý cực độ nhưng không để lại chút dấu vết.

Phòng ngự tuyệt đối?

- Xem như một tấm thuẫn đi.

Phương Thiên Dực cất cái nắp bể.

Tạ Giải Ngữ thì phát hiện một tấm áo choàng thêu hoa màu xám.

Áo choàng rách rưới như nùi giẻ mục, không thể thấy rõ hoa văn, chắc là loài hoa bây giờ đã tuyệt chủng. Nhưng núi giè này có hiệu quả cực kỳ kinh người. Khi Tạ Giải Ngữ khoác lên, nàng hoàn toàn ẩn hình, dù là hơi thở, cơ thể đều biến mất. Rõ ràng Tạ Giải Ngữ đứng đó nhưng khi Đinh Hạo vươn tay thì như xuyên qua không khí.

Một áo choàng ẩn hình độn pháp?

Tạm thời có bấy nhiều, ngoài ra không được thu hoạch gì.

Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt rất buồn bực, hai người không tìm thấy thứ gì. Tuy di tích thành thị viễn cổ lớn nhưng trốn rỗng, ít có thứ nào tồn tại trừ kiến trúc sụp đổ.

- Meo, nhân sủng, có phải ngươi xui xẻo lây cho ta không?

Đại ma vương Tà Nguyệt bực mình nói:

- Tại sao ta không tìm thấy được thứ gì?

Đinh Hạo hậm hực nói:

- Có lẽ là ngươi xui xẻo lây cho ta!

Thế này không đúng, từ khi Đinh Hạo xuyên qua luôn rất may mắn, ngay cả Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn đều không sánh bằng, tại sao lần này hắn không có thu hoạch gì?

Tạ Giải Ngữ chợt phát hiện cái gì, chỉ hướng đằng trước nói:

- Chỗ đó có thứ gì lóe sáng!

Quả nhiên trong hạt cát góc tường phía trước có thứ gì phản chiếu ánh nắng rất bắt mắt.

- Ta... Ta... Ai dám cướp của meo thì đừng trách meo trở mặt!

Đại ma vương Tà Nguyệt như mũi tên rời dây cung xông lên ngay, biểu tình hưng phấn cười to. Đại ma vương Tà Nguyệt sốt ruột đào thứ chiếu sáng trong hạt cát ra, nhưng biểu tình hưng phấn đông trên mặt nó. Thứ lóe sáng là...

- Meo a a a, sao lại là một khúc xương?

Đại ma vương Tà Nguyệt cầm khúc xương cỡ nửa tấc, hơi nhỏ xinh, tức giận gầm rống. Đại ma vương Tà Nguyệt như bị tạt gáo nước lạnh, cực kỳ thất vọng. Tại sao không phải bảo bối gì mà là một khúc xương? Không biết là sinh vật gì chết để lại.

Đám người Đinh Hạo, Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Tạ Giải Ngữ cười phá lên.

Trong hành trình có đại ma vương Tà Nguyệt quậy phá làm không khí náo nhiệt lên.

- Cười cái gì? Đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi!

Đại ma vương Tà Nguyệt trừng đám người Đinh Hạo, quay đầu lại nói:

- Dù là một khúc xương cũng có tác dụng của nó, có thể dùng làm... Dùng làm... Hừ, dùng để mài răng!

Đại ma vương Tà Nguyệt nhe răng nanh nhỏ sáng lấp lánh cắn xương, tự an ủi.

Qua sóng gió nhỏ này không còn bao nhiêu thời gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status