Đao kiếm thần hoàng

Chương 1509: Chỉ là trò hề


Bọn họ sợ uy hiếp của Mông Kỳ, không dám không đi, cũng muốn nhìn xem Đinh Hạo tọa trấn thiên hạ sáu mơi năm ở trước mặt tiên nhân có thể chống đỡ được bao lâu. Mặc dù có rất nhiều người cực kỳ tin tưởng Đinh Hạo, nhưng bọn họ cũng cho rằng hắn thua chắc.

Vì Đinh Hạo chưa thành tiên.

Tiên và không phải tiên là lạch trời lớn.

Thời gian trôi qua mỗi ngày.

Bên ngoài Vấn Kiếm sơn mạch ẩn hiện nhiều bóng người, dao động huyền lực cường đại thường truyền ra. Trong thời gian ngắn vô số cường giả thần cảnh xuất hiện tại đây, hầu như tụ tập chín mươi phần trăm tồn tại đỉnh cao toàn thế giới thiên đạo.

Ngày xưa các tông môn từng có quan hệ không tệ với Vấn Kiếm tông lúc này đứng sang một bên, vài tông môn còn phát động lực lượng phong tỏa sơn môn Vấn Kiếm tông, sợ đệ tử Vấn Kiếm tông và Đinh Hạo bỏ chạy, khi đó Mông Kỳ tức giận lại trách phạt.

Thời gian trôi qua từng giây.

Cường giả vây quanh Vấn Kiếm sơn mạch càng lúc càng đông.

Khiến người thấy lạ là dường như Vấn Kiếm tông không có phản ứng gì lớn với tai nạn sắp đến. Mọi người thấy đệ tử Vấn Kiếm tông như ngày thường đi quanh sơn môn, trận pháp phòng hộ sơn môn cũng không mở ra. Các cao tầng Vấn Kiếm tông không đáp lại tuyên bố giết chóc của Mông Kỳ.

Là nhận mệnh?

Hay không sợ?

Không ai biết.

Ước hẹn mười ngày chớp mắt đã qua.

Ngày thứ mười mặt trời mới mọc, phía xa tiên quang lượn lờ, trống trận ầm ầm. Đại quân mấy ngàn vũ nhân tộc tinh nhuệ mở đường trong không trung. Xe chiến nghiền hư không gầm rống chạy tới, mười sáu con giao long kéo xe, như chúa tể tuần tra thiên hạ.

Mông Kỳ mặc trường bào đỏ rực đứng trên xe chiến chậm rãi đến.

Khí thế Mông Kỳ dâng trào, kiêu ngạo nhìn bốn phía, đứng trên không trung.

Mông Kỳ cười to bảo:

- Đinh Hạo, đã đến giờ, đi ra chịu chết đi.

Thanh âm vang vọng trong thiên địa giống như lôi kiếp.

sơn môn Vấn Kiếm tông yên tĩnh.

- Ta nghĩ tình ngươi là một thế hệ thiên kiêu nên cho ngươi cái chết vinh quang chút. Nếu ngươi tự sát có lẽ ta sẽ tha mạng cho đệ tử dưới tiên thiên cảnh của Vấn Kiếm tông, hậu nhân của ngươi cũng không chết.

Mông Kỳ nhìn xuống Vấn Kiếm sơn mạch, cực kỳ đắc ý nói:

- Đinh Hạo, tự ngươi quyết định đi!

Thanh âm qua tiên quang truyền khắp bát quang tứ phương.

Mấy chục giây qua đi, sơn môn Vấn Kiếm tông vẫn tĩnh lặng không ai đáp.

Mông Kỳ nét mặt sa sầm nói:

- Thì ra thiên kiêu thế hệ ngày xưa là hạng người ham sống sợ chết. Đinh Hạo, ngươi làm rùa đen rút đầu sao? Đừng trách ta hủy sơn môn Vấn Kiếm tông!

Mông Kỳ dứt lời.

Trong sơn môn Vấn Kiếm tông rốt cuộc có người đi ra đáp lại.

Vô số người trợn to mắt, người đi ra vẫn là Nhậm Ngã Hành mập trong lần trước Nguyên Dưỡng Hạo giết đến sơn môn Vấn Kiếm tông. Tên mập trắng trẻo đứng trong không trung, ho khan tằng hắng.

Nhậm Ngã Hành lớn tiếng nói:

- Sư tôn của ta bảo nghĩ tình ngươi không dễ thành tiên nên không so đo với ngươi, hãy mau trở về, đừng tự lầm.

Mông Kỳ ngẩn ra, sau đó cười phá lên.

- Tốt, rất tốt. Đinh Hạo, nếu ngươi còn chưa biết sức mình thì ta giết đệ tử của ngươi trước, sau đó giết môn nhân Vấn Kiếm tông để xem ngươi có chịu ra không?

Mông Kỳ giơ tay chộp hướng Nhậm Ngã Hành.

Trong phút chốc hư không vặn vẹo.

Trong sơn môn Vấn Kiếm tông phát ra thanh âm sang sảng

- Tiên nhân là vô địch thiên hạ sao?

Là giọng của Đinh Hạo, uy nghiêm trang trọng. Đối với các cường giả thì thanh âm này rất quen thuộc, cùng với thanh âm là một đao một kiếm.

Đao là viêm đao vàng.

Kiếm là băng kiếm bạc.

Một đao một kiếm từ từ bay đến, không huyễn lệ, xa xa tỏa định Mông Kỳ.

Người ta không cảm giác được gì nhưng Mông Kỳ biến sắc mặt, cảm giác nguy hiểm vô cùng bao phủ gã. Như có lưỡi hái tử thần gác trên cổ Mông Kỳ, nhẹ kéo một cái là sẽ gặt sinh mạng.

Mông Kỳ hét to:

- Ta chính là tiên, ngươi muốn bại ta? Ngu xuẩn!

Mông Kỳ bỏ Nhậm Ngã Hành, người phát ra tiên quang, ánh sáng hư không vặn vẹo, pháp tắc hỗn loạn. Đối với cường giả thần cảnh thì biến đổi này là trí mạng, khi pháp tắc hỗn loạn tương đương với bỏ đi đa số thần thông của cường giả thần cảnh.

Mười hai đôi cánh chim màu vàng giương ra sau lưng Mông Kỳ che đậy nửa bầu trời, cánh nhẹ vỗ, mưa tên tiên đạo bay hướng đao kiếm.

Mông Kỳ cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Dưới tiên đạo đều là con kiến, nhận mệnh đi!

Nhưng giây sau nụ cười đông trên mặt Mông Kỳ.

Bởi vì một kiếm một đao không có chút lực lượng tiên đạo nhưng phát ra ánh sáng như nước biển nhấn chìm mưa tên tiên đạo đầy trời. Mông Kỳ chưa kịp phản ứng lại thì vèo vèo hai tiếng, gã thấy đau đớn.

Lông chim vàng bay tung tóe.

Mông Kỳ kinh khủng gầm rống, vì mười hai đôi cánh của gã bị đao vàng kiếm bạc chặt đứt máu nhuộm khung trời. Dù là ánh sáng tiên đạo hộ thể cũng không cách nào ngăn cản đao kiếm vàng bạc giết tới.

Cánh là nguồn lực lượng của vũ nhân tộc, lần này thực lực Mông Kỳ sụt giảm.

- Sao có thể như vậy?

Mông Kỳ ngơ ngác, đao vàng kiếm bạc làm gã cảm giác cái bóng chết chóc. Lực lượng bị đánh bại, trước đôi bịnh khí này Mông Kỳ như con gà không có chút sức chống cự.

Cùng lúc đó.

Trong hư không bốn phương vang tiếng hút không khí lạnh.

Các cường giả thấy cảnh tượng này trợn to muốn rớt tòng mắt. Đây là hình ảnh nghịch thiên! Mông Kỳ thành công độ kiếp lên tiên giai vậy mà bị đánh bại trong chớp mắt?

Nhiều cường giả dụi mắt không dám tin điều trông thấy.

Đặc biệt là đông đúc cường giả vũ nhân tộc, bao gồm đại đế vũ nhân tộc hóa đá trong không trung. Bọn họ như vị vua quân lâm thiên hạ đến Vấn Kiếm tông, giờ như gà mắc nước, tên hề.

Bọn họ không thể tin, tại sao tiên nhân sẽ thua?

đao vàng kiếm bạc lơ lửng hai bên người Mông Kỳ, đao kiếm khẽ rung phát ra khí thế cực kỳ sắc bén hoàn toàn áp chế gã.

Giọng Đinh Hạo lại phát ra từ sơn môn Vấn Kiếm tông:

- Phế cánh của ngươi, để ngươi sống, đi đi.

Thanh âm giống nhau, nếu nói lần đầu tiên vang lên mọi người thấy bình thường thì lần này lòng bọn họ rung động, nghe vào tai như mệnh lệnh quân vương, cổ họng khô khốc.

- Ngay cả tiên nhân cũng thua... Đinh Hạo đã thành tiên sao?

- Đúng vậy! Không có hơi thở tiên đạo. Chưa thành tiên sao đánh bại Mông Kỳ thê thảm vậy?

- Trời, Đinh Hạo sắp sáng tạo thần thoại mới?

Bốn phía xôn xao, không hiểu nổi.

- Không, ta không cam tâm! Ta chính là tiên nhân, làm sao thua được? Ta là đệ nhất nhân vạn cổ, vị tiên giai thứ nhất. Đinh Hạo, rốt cuộc sao ngươi làm được?

Mông Kỳ như phát điên, niềm tin vỡ vụn.

Giờ phút này, Mông Kỳ như tên hề ướt như chuột lột.

Kinh nghiệm thành tiên của Mông Kỳ vĩnh viễn là trò cười.

Mông Kỳ mãi mãi sống trong sỉ nhục.

Mông Kỳ không nghĩ ra tại sao lại như vậy?

Đinh Hạo không nói nhiều, chỉ thốt một chữ:

- Cút!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status