Đao kiếm thần hoàng

Chương 186: Đinh Hạo và Quách Nộ


Kiếp trước Đinh Hạo chưa từng gặp tuyết lớn mênh mông như vậy, thấy hưng phấn hẳn ra. Đinh Hạo cười to, duỗi eo, nằm nghiêng trên da cừu rộng lớn, lấy một bình rượu mạnh ra khỏi trữ vật giới chỉ. Đinh Hạo tự rót tự uống, rất là thoải mái.

- Thế nhân cười ta quá điên khùng, ta cười thế nhân nhìn không thấu...

Đinh Hạo nhớ đến ba năm sau sẽ quyết đấu với Mục Thiên Dưỡng, nhớ lại hôm qua mọi người nhìn hắn như nhìn người sắp chết. Đinh Hạo không thấy sa sút mà cảm giác hưng phấn, sau ba năm hắn nhất định sẽ khiến mảnh đất này chấn động.

Bỗng sau lưng Đinh Hạo vang tiếng bước chân.

Một thanh âm thô to vang lên:

- Ủa? Rượu thơm quá!

Khóe môi Đinh Hạo cong lên ném bình rượu trong tay đi.

Đinh Hạo từ thanh âm nghe ra người đến là ai.

- Ha ha ha ha ha ha! Đa tạ.

Người ở phía sau đón lấy bình rượu uống hớp lớn, hét to quá đã. Mặt dất khẽ run, một thân hình khổng lồ xuất hiện bên cạnh Đinh Hạo.

Nam nhân đưa trả bình rượu, xấu hổ nói:

- A! Đinh huynh đệ, thực xin lỗi, cái bình nhỏ quá, ta lỡ uống hết...

Người nói chuyện chính là ban ngày hét to ủng hộ Đinh Hạo, nam nhân trung niên tóc dài màu đỏ to lớn.

Nam nhân trung niên tóc đỏ lưng cõng thanh trường đao đỏ rực khổng lồ, nặng cỡ năm trăm cân.

Đây là một nam nhân điển hình nhanh mồm tâm ngay thẳng, hôm nay chỉ có một mình nam nhân trung niên này dám đắc tội đệ tử Thanh Bình học viện, hoan hô cho Đinh Hạo. Điều này chứng minh một vấn đề, nam nhân trung niên là đáng kết bằng hữu.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Không sao.

Đinh Hạo duỗi tay ra, lại một bình rượu ngon xuất hiện, tùy tay ném nam nhân trung niên tóc đỏ.

Lần này đi du lịch Đinh Hạo tới khu thương mại mua nhiều rượu ngon, rượu có tên là Xích Diễm Nhưỡng, một loại rượu thuốc khá nổi tiếng trong Vấn Kiếm tông. Vị thuần hậu, quan trọng nhất là có thể tẩm bổ cơ thể, một trong tài nguyên phụ trợ tu luyện cần có của rất nhiều người tu luyện pháp quyết thân pháp. Đinh Hạo tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân, loại rượu mạnh này phụ trợ cho hắn nên có mua một ít.

Một bình Xích Diễm Nhưỡng có giá trên một ngàn kim, khá xa xỉ.

Nam nhân trung niên vạm vỡ này là tên mê rượu, nhận lấy bình rượu, mở nắp ra ngửi ngửi, vẻ mặt say mê thèm muốn nhễu nước miếng.

Nhưng nam nhân trung niên tóc đỏ đóng nắp bình lại, lắc đầu, nói:

- Chắc giá rượu này không nhỏ, ngươi và ta không quen, ta đã uống một bình của ngươi, không thể uống nữa. Nếu uống thì có bán lão Quách ta cũng không đáng giá bình rượu này.

Đinh Hạo không nhận lấy, cười to bảo:

- Gặp nhau cần gì so đo quen hay không? Chỉ bằng một câu hoan hô hôm nay của ngươi đã đáng giá một bình rượu.

Nam nhân trung niên tóc đỏ vẫn ngần ngừ:

- Nhưng mà...

Đinh Hạo nhíu mày nói:

- Vốn tưởng ngươi là một nam nhân hào sảng ai ngờ gà mẹ như vậy? Giống như đàn bà, làm ta thất vọng quá. Chỉ là một bình rượu, ta mời ngươi uống cần gì so đo cái khác? Không lẽ ta bỏ dược trong rượu hại ngươi sao?

Đinh Hạo nói mấy lời này hào khí ngút trời.

Trong lời nói của Đinh Hạo có chút khích tướng. Từ khi Đinh Hạo đến thế giới này, tiếp xúc người trong xóm nghèo hoặc sư huynh đệ đồng nhân, hiếm khi đi ra ngoài gặp một người hợp tính, Đinh Hạo muốn kết giao bằng hữu.

Nam nhân trung niên tóc đỏ đúng là nam nhân tính tình táo bạo, bị Đinh Hạo khích liền không do dự nữa.

Nam nhân trung niên tóc đỏ cười to bảo:

- Tốt, nếu Đinh huynh đệ hiếu khách như vậy thì lão Quách ta không từ chối!

Nam nhân trung niên tóc đỏ nói rồi ngửa đầu uống cạn bình Xích Diễm Nhưỡng.

Uống hết rồi nam nhân trung niên tóc đỏ cười to, rầm một tiếng cắm trường đao to xuống đất. Nam nhân trung niên tóc đỏ cởi áo trên lộ ra cơ bắp rắn chắc như sắt, từng khối cơ như đao công điêu khắc ra. Nam nhân trung niên tóc đỏ xoay người nhảy vào sông nước trong, bọt nước bắn tung, thân hình gã nhanh nhẹn bơi bắt sáu, bảy con cá trắng dài một thước xách lên bờ.

Thật là nam nhân!

Đinh Hạo thầm khen.

Nam nhân trung niên tóc đỏ cao hai thước ba, bốn, như thần khổng lồ. Trong đêm tuyết lạnh lẽo này nam nhân trung niên tóc đỏ lõa nửa người trên, giọt nước chảy từ cơ bắp xuống, người bốc sương mù. Tay nam nhân trung niên tóc đỏ cầm cá trắng to như quái vật, nhìn từ xa trông đầy ma tính, khiến người khen.

- Ha ha ha ha ha ha! Uống rượu của ngươi rồi ta mời ngươi ăn cá.

Nam nhân trung niên tóc đỏ cười to ném cá trắng lên mộttảng đá bằng phẳng, tùy tay rút một con dao nhỏ lóe ánh bạc, cực kỳ quen tay cạo sạch sáu, bảy con cá trắng. Nam nhân trung niên tóc đỏ rắc gia vị không biết là gì lên, dùng khúc gỗ dâm xuyên cá gác trên đống lửa nướng.

Đinh Hạo lại lấy hai bình Xích Diễm Nhưỡng ra, một bình ném cho nam nhân trung niên tóc đỏ, một bình hắn tự rót tự uống, mỉm cười không nói.

- Meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lười biếng ngáp, ánh mắt khinh thường liếc nam nhân trung niên tóc đỏ, cuộn người trong áo da cừu thoải mái ngủ, hiển niên tay nghề của gã không bằng Đinh Hạo nên mèo con màu trắng tai gập đáng yêu không thèm.

Rất nhanh nam nhân trung niên tóc đỏ nướng xong hai con cá to.

Nam nhân trung niên tóc đỏ đưa cho Đinh Hạo một con.

Đinh Hạo không khách sáo, nhận lấy, ăn từ từ.

Nam nhân trung niên tóc đỏ thế mớ yên lòng, cầm con cá khác nhai ngồm ngoàm.

Chờ Đinh Hạo ăn nửa con cá ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt nam nhân trung niên tóc đỏ xếp năm khúc xương cá ngay ngắn. Nam nhân trung niên tóc đỏ ăn hết số cá, có vẻ còn chưa no.

Nam nhân trung niên tóc đỏ nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Đinh Hạo, cười hì hì giải thích rằng:

- Ta ăn cơm khá nhiều.

Đinh Hạo buồn cười, lại là một diệu nhân, thế giới này vô cùng kỳ diệu.

Nam nhân trung niên tó đỏ đứng dậy hoạt động thân thể, nói:

- Ta tên là Quách Nộ.

- Ta đến từ Thung Lũng thôn, là võ giả thủ hộ duy nhất ở đó. Ta biết ngươi tên Đinh Hạo, dám khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng, ghê gớm thật. Ha ha ha ha ha ha! Rượu của ngươi men say thật nồng, ta thây người nóng hổi rồi. Hộc hộc, không được, ta phải hoạt động chút.

Quách Nộ nói rồi rút trường đao to cắm dưới đất lên, múa đao to như cầm cọng cỏ.

Đinh Hạo mỉm cười.

Quách Nộ uống ba, bốn bình Xích Diễm Nhưỡng, trong người tích tụ dược tính lớn tất nhiên cần hoạt động để hóa giải, hấp thu dược lực thành lực lượng của mình.

Đinh Hạo quan sát kỹ thực lực, chiêu pháp của nam nhân trung niên tóc đỏ Quách Nộ.

tu vi huyền khí của Quách Nộ chắc đã đột phá Võ Đồ cảnh, cỡ võ sĩ cảnh, cao hơn Đinh Hạo bốn, năm tiểu cảnh giới.

Nhưng Quách Nộ trời ính thần lực, lực lượng cơ thể ít nhất bốn, năm ngàn cân. Quách Nộ múa trường đao to màu đỏ nặng bốn, năm trăm cân không chút phí sức. Đao chiêu chắc là Quách Nộ dựa vào lĩnh ngộ và tự mình nghiên cứu ra, không có kỹ pháp gì. Đinh Hạo thấy sơ hở chồng chất nhưng khá thực dụng, dư sức đối phó với yêu ma cảnh giới yếu hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status