Đao kiếm thần hoàng

Chương 580: Chỉ mành treo chuông


Nhiều năm như vậy chịu sự ốm đau dằn vặt của cửu âm tuyệt mạch, đã sớm luyện ra thần kinh vô cùng bền bỉ.

Trước đây không lâu, Kỷ Anh Khởi còn tận mắt nhìn thấy người ca ca duy nhất luôn cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau chết thảm ở ngay trước mắt. Đối với nàng mà nói, hình như trên thế giới này đã không có thứ gì, có thể hủy diệt tinh thần nàng.

Đây cũng chính là nữ tôn Ngọc Châu tương lai được vô số hậu thế Nhân tộc tán dương. Vị nữ tôn không gì làm không được, có thể không biến sắc trước núi băng đè ép, mấy lần cứu vớt cục diện nguy vong tới nơi.

Bởi vì không ai biết được, trước lúc quật khởi, nàng đã từng trải qua những chuyện gì.

Đi qua các đoạn tây du Cổ Lộ ở đây, đối với Kỷ Anh Khởi không hề biết võ đạo mà nói, cũng là một lần lột xác sống lại vô cùng quan trọng.

Đoạn Cổ Lộ này giống như thế giới núi thây biển máu cũng không tính là quá dài.

Tiếp tục đi khoảng chừng một ngày sau, Đinh Hạo liền đi tới điểm cuối của đoạn Cổ Lộ núi thây biển máu.

Ở chỗ này, Đinh Hạo cuối cùng đã đuổi kịp đám người Yêu tộc và Nhân tộc Tống Khuyết, Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng đi phía trước.

Có khoảng chừng hơn một trăm người dừng lại ở điểm cuối của đoạn Cổ Lộ này.

Bọn họ thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Có người trên thân mang theo thương, cũng có người thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi.

Nhân tộc và Yêu tộc hai đại trận doanh ngăn ra. Bầu không khí trong đó cũng chưa tính là hữu hảo, nhưng không đến mức giương cung bạt kiếm. So với số lượng mấy nghìn người khi mới vừa bước vào tây du Cổ Lộ, sau khi trải qua thời gian dài mạo hiểm như vậy, những người còn lại đều là cường giả có thiên phú rất trác tuyệt của hai tộc. Về phần những người và yêu không xuất hiện, hiển nhiên đều đã bỏ mạng ở trong Cổ Lộ.

Có mười phần hai tộc tinh anh đã vĩnh viễn ngủ say ở trong Cổ Lộ này.

Những người này ở tại chỗ này, thật ra cũng không phải vì đợi Đinh Hạo, mà bởi vì không có tấm bia đá địa đồ thứ mười, không cách nào mở ra cánh cửa vòng xoáy màu tím đi thông tới đoạn tây du Cổ Lộ thứ mười. Cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này.

Mỗi lần, khi có người thám hiểm mới xuất hiện, đều sẽ khiến trận doanh của Nhân tộc và Yêu tộc quan tâm trước tiên.

Đinh Hạo xuất hiện, tự nhiên khiến cho vô số ánh mắt quan tâm.

- Hắc? Đinh huynh đệ, ngươi cuối cùng đã đuổi kịp!

Tống Khuyết mập mạp là người đầu tiên cười lớn ra đón.

- Sau thời gian dài như vậy cũng không thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không có hứng thú gì đối với di chỉ thần bí... A? Vị tiểu cô nương mỹ lệ này là? Lại là một đệ muội sao?

- Tên mập chết bầm!

Sắc mặt Đinh Hạo tối sầm, nghênh đón Tống Khuyết bằng một cái ôm chặt. Lâm Thiên Vũ và Vương Lăng Hạc đều đi ra. Trong đám người còn có Diệt Tuyệt Kiếm Tông Bạch Tuyền Thủy.

Trên mặt phần lớn cường giả thiên tài Nhân tộc đều lộ vẻ vui mừng.

Dọc đường đi tới đây, tuy rằng phần lớn thời gian Nhân tộc và Yêu tộc đều bình an vô sự, nhưng cũng tránh không được chuyện ngầm tranh đấu. Dựa vào ưu thế số lượng, cùng với ưu thế về phương diện số lượng chí cường giả, Yêu tộc vẫn luôn chiếm thượng phong. Phần lớn cơ duyên và thần tài bảo dược đều bị Yêu tộc cướp đi. Nhân tộc rơi vào hạ phong.

Nếu không có Tống Khuyết và đám người Bạch Tuyền Thủy chống đỡ, nói không chừng Nhân tộc đã sớm bị Yêu tộc nuốt mất.

Rất nhiều Nhân tộc thiên tài đều đang lo lắng. Thoáng cái đến cuối đoạn Cổ Lộ, Yêu tộc đột nhiên trở mặt. Như vậy nói không chừng tất cả trận doạn của Nhân tộc có khả năng sẽ diệt vong.

Hiện tại thì tốt rồi, Đinh Hạo đã xuất hiện. Trận doạn của Nhân tộc lại có thêm một chí cường giả. Bốn chữ Đao Cuồng Kiếm Si này chính là uy danh do hắn dùng một đao một kiếm đánh ra được từ trong máu và lửa.

Nhất là trận đánh ở Thiên Hương Các, Đinh Hạo đánh ra chiến tích nghịch thiên, gần như khiến toàn bộ Yêu tộc trong chiến trường Bách Thánh phải khiếp sợ. Lực uy hiếp của bốn từ Đao Cuồng Kiếm Si này, đối với Yêu tộc, thậm chí còn trên cả hai đại chí cường giả Nhân tộc là Tống Khuyết và Bạch Tuyền Thủy.

Phía xa, cảnh tượng phản ứng của Yêu tộc lại hoàn toàn khác hẳn

- Hắc hắc, không ngờ tiểu tử này lại có thể không chết...

Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng ở phía xa cười thâm trầm.

Đám người Hùng Bi Yêu Hoàng, Mịch La Chu Hoàng cố ý tụt lại phía sau, đi làm cái gì, trong lòng hắn hiểu rất rõ.

Hắn vốn cho rằng mấy người này khổ tâm chuẩn bị một phen, đánh lén xuất kỳ bất ý, nhất định có thể diệt trừ tai hoạ ngầm này. Không ngờ c tiểu tử Nhân tộc này lại có thể sống sót, đi đến nơi này. Như vậy nói rõ mấy vị chí cường giả Yêu tộc kia chỉ sợ đã bỏ mình.

Trong lòng hắn, kiêng kỵ đối với Đinh Hạo lại tăng thêm vài phần.

- Tuy rằng hắn chỉ là một phàm thể, không có huyết mạch truyền thừa, nhưng ta rất muốn nếm thử mùi vị máu của hắn...

Trong đôi mắt của chí cường giả Yêu tộc Ngân Nguyệt Cổ lóe lên tinh quang. Các chí cường giả Yêu tộc khác đều biểu hiện ra sự thù địch.

Cuộc chiến chinh phạt giữa Nhân tộc và Yêu tộc đã tồn tại ngàn vạn năm. Sự thù hận trong đó từ lâu đã khó có thể hóa giải được. Nhân tộc xuất hiện một thiên tài kinh thế tuyệt luân, đối với Yêu tộc mà nói chính là một uy hiếp cực lớn. Đây là điều bọn họ không muốn thấy. Nếu như có khả năng, tất nhiên bọn họ muốn tiêu diệt uy hiếp tiềm ẩn này từ trong trứng nước.

Dưới ánh mắt chăm chú của cường giả Yêu tộc, Đinh Hạo tiến vào trong trận doanh của Nhân tộc.

- Đúng không vậy?

Khi tiến vào trận doanh, trong nháy mắt Đinh Hạo kinh ngạc phát hiện, chiếc nhẫn ngân sắc trên ngón tay, lại có thể phát ra từng ngân quang lấp lánh.

Điều này nói rõ...

Một sự mừng như điên trong nháy mắt bao phủ toàn thân Đinh Hạo. Có đệ tử Vấn Kiếm Tông cũng đi đến nơi này? Rốt cuộc là ai vậy?

...

...

Ầm ầm ầm!

Kiếm khí không gì sánh kịp, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, điên cuồng xông tới đánh vào dãy núi Vấn Kiếm.

Từng tầng trận pháp minh văn giống như tờ giấy bị phá hủy. Mây hỏa diễm phóng lên cao.

- Lui, mau lui lại!

Vương Tuyệt Phong đứng ở trước một đạo quan ải Tam Thủy cuối cùng, vừa vội vừa giận lớn tiếng quát.

Đáng tiếc. Từng kiếm quang giống như muốn hủy diệt tất cả, từ trong không trung trút xuống, trong nháy mắt che khuất phần lớn không gian trước mắt. Vương Tuyệt Phong tận mắt nhìn thấy, từng đệ tử Vấn Kiếm Tông thua lui lại, bị kiếm quang này che phủ, hóa thành từng mảng huyết vụ...

Vèo!

Một đạo kiếm quang bắn về phía hắn.

Vương Tuyệt Phong thôi động công thể, toàn lực đỡ đòn.

Ầm!

Hắn trực tiếp bị đánh bay. Trường kiếm trong tay hắn khó có thể chị đoực lực lượng cường đại đó, nổ tung trở thành từng mảnh nhỏ bắn ra.

- Phụt!

Vương Tuyệt Phong há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo muốn ngã, không còn sức tái chiến.

Trong bầu trời, mấy thân hình giống như Ma thần, thực lực thật sự quá cường đại, hắn căn bản không có khả năng chống đỡ.

Ầm ầm ầm!

Từng kiếm quang vô tình chiếu nghiêng xuống.

- Vương sư huynh, đi mau...

Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status