Đao kiếm thần hoàng

Chương 591: Tranh cãi


Đây chính là thủ pháp thu đan Thư Vân Phúc Thiền Quyên. Trong nháy mắt, hơn mười đốm sáng màu xanh giống như lưu quang vừa phóng ra, đã bị Đinh Hạo chụp tới, nắm ở trong tay trái.

Ngón tay phải xoa một cái, mười mấy phù văn chữ Hán hạ xuống, phong ấn tất cả mười hai viên đan dược màu xanh này.

Đan dược có linh. Nhất là đan dược cao giai, chính là hội tụ kết tinh của vô số thần dược chế luyện thành. Bản thân luyện đan chính là một quá trình sáng tạo. Thần đan sư chân chính luyện chế ra thần đan, ngay cả tinh linh có linh hồn có ý thức, trong nháy mắt từ thành đan sẽ chủ động chạy trốn. Nếu như không phong ấn, rất nhanh sẽ chạy thoát.

Bàn tay Đinh Hạo mở ra.

Mười hai viên lớn chừng trái nhãn, trong suốt rực rỡ, đan dược hình tròn giống như chim trả, thu liễm quang hoa, lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay Đinh Hạo, tản ra một thần tính.

- Đây là... Đan dược thất giai sao? Ngươi đã trở thành một thần đan sư?

Lý Lan kinh ngạc kêu lên.

Có thể chế luyện lục giai đan dược, đã vượt qua cấp bậc đan dược sư bình thường, có thể trở thành thần đan sư.

Phóng tầm mắt nhìn khắp Tuyết Châu, chỉ có đan vương Tuyết Châu Trần Nam Triều mới miễn cưỡng có thể đạt tới nửa thần đan sư, lại để vô số tông môn Tuyết Châu đối xử khách khí, không dám tiếp đón chậm trễ. Không ngờ hôm nay Đinh Hạo lại có thể vượt qua Trần Nam Triều có danh hiệu đan vương kia...

Biểu hiện của Lý Lan có chút thất thố.

Tuy đã sớm biết Đinh Hạo biết luyện đan, nhưng trăm triệu lần Lý Lan lại không thể ngờ được, trên phương diện đan dược, Đinh Hạo đạt tới trình độ như vậy.

Đinh Hạo cười hắc hắc. Tâm tình hắn rất tốt, đang muốn nói vài câu huyền bí.

Đúng lúc này…

- Đinh huynh đệ, đã thỏa thuận xong với mấy lão yêu. Hiện tại có thể mở ra đoạn Cổ Lộ tiếp theo...

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tống Khuyết.

Lý Lan nhíu mày, mặc áo khoác vào trước.

...

...

Bóng đêm đỏ như máu. Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh. Trên sơn môn Vấn Kiếm Tông đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày.

Trải qua thời gian dài như vậy, đây là một buổi tối hiếm có không phải chiến đấu. Rất nhiều đệ tử Vấn Kiếm Tông đều ở đây tận dụng thời gian chữa thương, vận chuyển huyền khí, khôi phục thực lực.

Ở vào khu vực cầu thang tầng thứ ba, phía trước lều lớn cao tầng của tông môn chỉ huy tạm thời, chí ít có năm sáu chục cường giả cao tầng Vấn Kiếm Tông đang tập trung.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào lều lớn.

Trong lều lớn, chỉ có ba người. Ba người quyết định vận mạng của Vấn Kiếm Tông.

Mọi người đang lo lắng chính là, trong đó mơ hồ vẫn truyền đến những tiếng tranh cãi. Trong đó, giọng nói của Đường Phật Lệ đứng đầu Vấn Hình Đường là lớn nhất, dường như cực kỳ phẫn nộ, lớn tiếng cải vã gì đó. Thỉnh thoảng chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý cũng sẽ phản bác vài câu. Khí Thanh Sam từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng.

Đáng tiếc bản thân lều lớn có tăng cường trận pháp minh văn, ngăn cản phần lớn lực lượng và âm thanh khí tức. Mọi người bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ nhận ra được, ba người này đang tranh cãi. Nhưng bọn họ không biết, ba vị đứng đầu này rốt cuộc đang tranh cãi vì cái gì.

Đại khái sau một canh giờ, Đường Phật Lệ đứng đầu Vấn Hình Đường nổi giận đùng đùng từ bên trong đi ra. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn mọi người, bay lên trời, biến mất về phía Vấn Hình Đường.

Sau một lúc lâu, chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý cũng chậm rãi từ trong lều lớn đi ra.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của hắn. Tất cả mọi người rất lo lắng.

Trong thời khắc phong vân lay động này, ba người đứng đầu ngàn vạn không thể tách ra.

Bằng không thế cục của Vấn Kiếm Tông càng họa vô đơn chí.

Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của mọi người, bộ dạng Lý Kiếm Ý cực kỳ mệt mỏi, khẽ mỉm cười một cái, nói:

- Mọi người tản đi. Tận dụng thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị chiến đấu. Nói không chừng ngày mai còn có một trận chiến nữa. Ta và Đường sư đệ chẳng qua có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi. Không có chuyện gì đâu.

Lúc này mọi người mới nửa ngờ nửa tin rời đi. Chờ tới khi tất cả mọi người tản đi, Lý Kiếm Ý mới ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng tròn huyết sắc. Hắn khẽ lắc đầu, bộ dạng không còn hứng thú, xoay người đi từng bước về phía dốc đá ngoài xa. bước chân thong thả, dường như đang suy tư điều gì.

Gió núi thổi mạnh, khẽ lay động trường bào của hắn.

Giờ phút này, vị võ đạo tông sư có trọng trách nặng nề nhất Tuyết Châu, bóng lưng gầy dưới ánh trăng soi sáng có vẻ có chút cô tịch hiu quạnh, giống như là một vị lão nhân bình thường, hắn chìm vào sự suy ngẫm, bộ dạng nặng nề, có chút bất lực.

Từ phía sau lưng truyền đến những tiếng bước chân.

- Nàng... đã tới.

Giọng nói của Lý Kiếm Ý có phần xúc động. Mặc dù không quay đầu lại, nhưng hắn lại biết được người tới là ai.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi và Đường sư huynh...

Phong chủ Thủy Kiếm Phong La Lan, mắc chiếc váy màu xanh da trời bằng lụa mỏng, cao quý xuất trần, giống như Huyền Nữ trên cửu thiên, trên khuôn mặt lộ vẻ phong hoa tuyệt đại, mang theo một chút lo lắng, chậm rãi tới gần.

Khóe miệng Lý Kiếm Ý hiện lên một nụ cười khổ:

- Không có gì, chỉ là... phương pháp có chút khác nhau mà thôi.

La Lan nhẹ nhàng đi tới.

Nàng không hỏi tiếp điều gì, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lý Kiếm Ý, vai sóng vai cùng nhau, nhìn mặt đất trải dài phía dưới. Gió núi thổi mái tóc dài của nàng theo gió tung bay. Nhìn hai người giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

La Lan thở dài một cái có chút ít lo lắng nói:

- Thật ra từng ấy năm, khoảng cách giữa các ngươi vẫn chưa hoàn toàn hóa giải sao? Lần trước lợi dụng Đinh Hạo độ kiếp, kẻ phản bội ở trong nội bộ bày bố cục diện tru diệt tông môn, nhìn như liên thủ hợp tác, trên thực tế là suy nghĩ cho lợi ích của Vấn Kiếm Tông đang vị vây khốn? Ai, chiếc gương đã vỡ, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu, đâu dễ dàng như vậy...

Lý Kiếm Ý từ chối cho ý kiến.

Hắn quay đầu nhìn nữ tử đứng bên cạnh mình. Ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh, ôn hòa trước đó chưa từng thấy. Hắn mỉm cười nói:

- Đã nhiều năm như vậy, tiểu sư muội vẫn băng tuyết thông minh như vậy.

La Lan mỉm cười, trên mặt hiện ra một sự ngọt ngào hiếm thấy. Nhưng điều này chỉ vừa lóe lên đã biến mất.

Lý Kiếm Ý chậm rãi vươn tay ra. Sau khi dừng lại trên không trung một lát, giống như vừa hạ quyết tâm, ngón tay khẽ cầm mấy lọn tóc đen dài đang bay loạn của La Lan, vén ra sau tai hộ vị mỹ nhân này. Hắn khẽ nói:

- Nếu như ngày mai ta thật sự khó thoát khỏi đại nạn, A Lan, nàng có nguyện ý tha thứ cho sự kiên trì của ta trong những năm qua hay không?

La Lan khe khẽ thở dài:

- Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì.

- Nàng còn oán hận ta sao?

Trên mặt Lý Kiếm Ý lộ vẻ cay đắng mỉm cười:

- Đúng vậy, ta không phải là một người cha tốt. Ta quá ích kỷ...

- Ngươi thật sự không phải là một người cha tốt. Ngươi vì Vấn Kiếm Tông, hy sinh con của chúng ta.

La Lan lẳng lặng nói:

- Chỉ có điều, khắp Tuyết Châu không có bất kỳ một người đứng đầu tông môn nào lại cống hiến tất cả cho tông môn như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status