Đạo mộ bút ký

Quyển 8 - Chương 15

Tiểu Hoa lập tức hô lên:” cầm xẻng tới đây!”. Rầm một tiếng, mấy thủ hạ liền rút từ trong balo ra vài cái xẻng lao tới. Động tác vô cùng nhanh nhẹn, rõ ràng là họ đã được Phan Tử huấn luyện vô cùng tốt.

Những người đó vừa tới gần quan sát liền hiểu ngay ra đã có chuyện gì xảy ra, tôi đeo mặt nạ nên thân phận có hạn, không tiện động thủ mà chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn. Dưới sự chỉ huy của Tiểu Hoa, mọi người lập tức dùng xẻng và búa phá khe đá ra.

Rất nhanh sau đó tôi liền phát hiện, tuy rằng màu sắc đá trong khe nứt này nhìn qua thì giống nhau nhưng độ cứng lại kém hơn nhiều, cạy vài cái đã thấy một mảng đá lớn xung quanh miệng khe rời ra. Người xung quanh liền lấy tay di chuyển hết số đá vụn sang một bên, vài phút sau khe đá này liền rộng như lúc tôi từ trong đó chui ra. Nhưng về sau muốn phá rộng thêm nữa thì lại rất khó khăn.

Tôi thầm kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt kia giống như là một thủ đoạn nhằm che giấu, nhìn qua sẽ nghĩ là nham thạch từ trong đùn ra lấp kín khe đá này. Nhưng kỳ thực thì đó cơ bản không phải là đá, mà là một chất mềm hơn đá. Nhưng chất đó nhìn hoàn toàn giống với đá, ngay cả đường vân bên trên dường như cũng cùng một dạng.

Tôi không có thời gian để cân nhắc, người ta kéo Bàn Tử từ bên trong ra, theo đó là một thứ mùi cực kỳ khó ngửi xộc tới, lúc kéo Bàn Tử anh ta không nhúc nhích gì nữa, cỏ vẻ như đã hoàn toàn bất tỉnh.

Bàn Tử so với lần trước tôi gặp đã gầy đi ít nhất một vòng, nhìn qua thậm chí còn có chút đáy thắt lưng ong ( nguyên tác là eo ót ). Cả người anh ta bị màu xanh thẫm của bùn bao phủ, đồng tử mở lớn, giống như một xác chết vậy. Tôi bước lên bắt xem mạch còn không, may mắn là sức đập vẫn rất mạnh.

Người xung quanh luống cuống đưa Bàn Tử tới chỗ không khí lưu thông tốt ở bên hồ. Bàn Tử tương đối nặng, có những người nhỏ con không đủ sức thỉnh thoảng còn làm tuột tay, khiến cho Bàn Tử lại bị hất năn ra đất, chứng kiến cảnh đó người ngoài không khỏi sốt ruột.

Mãi tới khi đến bên hồ, người ta bật một ngọn đèn măng-sông lên tôi mới có thể thấy rõ ràng bộ dạng chật vật của Bàn Tử. Bản thân Bàn Tử bình thường đã không được hấp dẫn, dù có cố gắng nghiêm chỉnh nhất thì vẫn rất lôi thôi. Nhưng giờ nhìn tới, nói đơn giản là như một bánh tông được đào ra trong quan tài, quần áo trên người đều nát vụn thành từng mảnh. Toàn thân đầy bùn nước, Tiểu Hoa đi tới bên hồ lấy nước dội qua người Bàn Tử, lúc nước trôi đi liền để lộ ra những vết lở loét kích thước như quả trứng chim đầy trên da.

“Cái quái! Đây là heo tai xanh à!” có một thủ hạ nhẹ giọng thốt lên.

“Hắn chưa chết nhưng sao lại chẳng động đậy gì thế vậy?”có người định chộp lấy mặt Bàn Tử liền bị tôi giữ lại. Tiểu Hoa vội gọi người tới kiểm tra vết thương cho Bàn Tử.

Tôi thấy Ách Tỷ kia đi tới, cô ấy chỉ nhìn liếc qua tôi rồi cúi người xem tình trạng Bàn Tử. Tôi cũng không đoái hoài tới cô ấy có nghi ngờ gì không, vẫn bất chấp mà đứng bên cạnh quan sát. Trong lớp mặt nạ, gân trên đầu tôi đã nổi căng lên, may mà không ai phát hiện ra.

Ách Tỷ cắt hết quần áo Bàn Tử ra, sau đó kéo chúng xuống một nửa người, liền lúc đó chúng tôi chứng kiến một cảnh vô cùng kinh hãi: tất cả da bụng Bàn Tử đều bị khắc vô số vết cào rất sâu.

Tuy rằng vừa nhìn thì ai cũng nghĩ  là cào bất quy tắc, nhưng tôi có thể nhìn ra thực chất những vết cào này có một quy luật rõ ràng. Ách Tỷ dùng khăn lông ướt cẩn thận lau hết những máu khô trên đó để xem có vết thương nào trí mạng không. Tôi nhìn sau mỗi lần lau lại phát hiện những nét cào rất có chủ ý, từng nét từng nét để lại trên bụng anh ta tạo thành hình dung về một kiểu hoa văn cúng tế.

“Đây có phải là chữ không?” có người hỏi:” trên bụng tên mập này viết cái quỷ gì vậy.” Ách Tỷ tiếp tục kiểm tra những nét cào trên bụng Bàn Tử, quần áo trên người anh ấy hoàn toàn không thể dùng được nữa nên cô ấy dùng kéo mà cắt hết ra, tôi phát hiện quả nhiên là bên dưới bụng vẫn còn rất nhiều nét vẽ khác nữa. Toàn bộ hoa văn lộ ra đại khái là có chỗ rất giống với những ký tự.

Cách để khắc những hoa văn này lên da cần phải sử dụng một dụng cụ gì đó đủ sắc bén mới có thể tạo thành.

Tôi cầm tay Bàn Tử lên, quả nhiên thấy trên đầu mỗi ngón tay của anh ấy, móng đều đã được mài sắc thành hình tam giác.

Xem ra, những dấu vết này là do chính Bàn Tử tự mình khắc lên, tuy rằng thần trí anh ấy đã mơ hồ, nhưng phải tới mức dùng móng tay mà cào lên bụng thành những đường nét như vậy, chuyện hẳn là cũng không bình thường, anh ấy muốn diễn đạt điều gì vậy?

Những nét khắc đầu tiên đã chuẩn bị đóng vảy, rõ ràng cả quá trình cào cấu này diễn ra rất dài, nét khắc đầu tiên có khi phải hình thành từ ít nhất bảy ngày trước, những nét mới nhất giờ vẫn còn đọng máu.

Tôi nghĩ thế rồi nói với Tiểu Hoa:” chúng ta thử xem xem có thể hiểu ra đây là viết về cái gì không, đặt hắn sang một bên đi.”

Nói xong mọi người lui về sau vài bước, bắt đầu đi vòng quanh Bàn Tử để thay đổi hướng nhìn, tôi đứng trên đầu, nhưng nhìn vẫn chẳng ra

“Lộn trong áo hắn ra xem, trong có còn cái gì không.” Tôi bắt đầu phân phó những người kia. Có khi nào trong y phục của anh ấy có thứ gì gợi ý được cũng nên.

Mấy trợ thủ vội vàng lùng sục, đem bới trong đống quần áo cắt nát ra vừa rồi, lúc này Ách Tỷ mới lên tiếng:” muốn tìm thì đi ra xa mà tìm, đừng ở đây mà cản trở.”

Tôi giờ mới ý thức được rằng tình hình Bàn Tử còn chưa biết thế nào, lập tức phất tay ra hiệu cho mọi người thoái lui, Tiểu Hoa và mang theo người rời đi.

Tôi lo lắng cho Bàn Tử, lát sau liền gằn giọng xuống hỏi Ách Tỷ:” hắn có nguy hiểm gì không?”

Ách Tỷ đè cổ Bàn Tử, không đáp lời tôi, tôi nghĩ cô ấy đang bắt mạch cho anh, không dám hỏi lại, chỉ biết đợi tới khi cô ấy buông tay ra đáp:

“Anh cuối cùng cũng chịu nói chuyện với em rồi sao?”

Ơ thế quái nào, đầu tôi ong một tiếng, lời này đáp làm sao đây, trong lòng vẫn đang lo cho Bàn Tử, không thể một cước xoay người bỏ chạy được.

Trong đầu bỗng lóe sáng, với tính cách Chú Ba thì chú sẽ đáp lời này thế nào đây. Tôi biết cái bộ dạng chú lúc ăn chơi chác táng, nhưng chỉ có điều không biết đối với cô này chú có tình cảm gì, cũng chẳng rõ là chú lúc ở một mình với vợ sẽ ra sao nữa.

Tôi làm thinh nửa buổi không đáp, cô ấy lại vén mí mắt Bàn Tử lên, không thèm nhìn về phía tôi, nhưng miệng vẫn nói:” trong thời gian qua anh làm gì em mặc kệ, chỉ có người ngu mới đi tin nhà anh, nhưng em tin anh làm gì cũng có lý do, giờ anh trở lại rồi, vì sao lại không tới tìm em ngay.”

“Vương Bát Khâu và lão Lục…” tôi đáp qua loa lấy lệ.

“Bọn họ muốn phản anh cũng đâu phải chỉ ngày một ngày hai.” Ách Tỷ nói, “em không thể cùng anh gánh vác sao? Trừ tên Phan điên kia ra, ai anh cũng không tin phải không?”

“Lúc đó anh không muốn để em phải tham gia vào.” Tôi chân bắt đầu run, không ngờ chỉ là một người phụ nữ mà cũng khiến tôi chịu áp lực lớn tới vậy, tay lập tức rút ra một điếu thuốc. Còn chưa kịp hút thì cô ấy lại xoay người, giật điếu thuốc của tôi rồi dụi tắt nó trên tảng đá.

“Nếu đã phải phẫu thuật vòm họng, đừng có hút thuốc nhiều như vậy”

Tôi cười gượng một tiếng, đây không phải là nhân tình, đây chính xác là chính cung nương nương kiểu mẫu. Có điều ngược lại tôi thấy rằng thế cũng rất tốt, Chú Ba mà còn sống, chú chắc chắn cần một người chăm sóc. Chỉ tiếc là giờ chú sinh tử thế nào chưa biết được.

“Anh còn không chịu giải thích cho em nữa ư.” Tay cô ấy vuốt dọc xương sườn Bàn Tử.

“Chuyện này có chút phức tạp…” tôi tính xem nên nói thế nào cho phải, nếu tôi nói thật cho cô ấy, cháu xem như cũng là cháu dì, dì có thể đồng ý đừng về phe cháu không? Khó nói lắm, tôi cảm thấy ngay cả việc cô ấy tin tưởng chuyện này cũng khó nữa là, những chuyện tôi và Chú Ba trải qua mấy năm gần đây, dù sao cũng không phải chuyện người thường có thể lý giải nổi, nếu cô ấy cho rằng đây là một âm mưu, chúng tôi lại càng thêm phiền toái.

“Anh cảm thấy em…”

Nói chưa xong thì không biết là cô ấy ấn vào chỗ nào trên người Bàn Tử, đột nhiên Bàn Tử liền chộp lấy tay cô ấy. Ách Tỷ bị giật mình hoảng sợ, hét lên một tiếng thất thanh.

Khí lực Bàn Tử rõ ràng rất lớn, Ách Tỷ càng giãy càng không ra, chợt nghe Bàn Tử dường như bắt đầu nói sảng.

Thanh âm Bàn Tử phát ra vô cùng mơ hồ, tôi bước lên đè lấy tay anh ấy, kéo tay Ách Tỷ ra rồi cúi người ghé tai nghe xem anh nói gì. Nghe một lúc mới có thể hiểu được bập bõm, một luồng khí khô nóng khiến cho tóc gáy tôi dựng đứng lên.

Người xung quanh nghe thấy có động bên này, tưởng là có chuyện liền chạy tới vây quanh bọn tôi.

“Hắn nói gì vậy?” Tiểu Hoa cầm túi thuốc bước tới hỏi.

Tôi nói:” hắn nói là bọn họ còn sống, nhưng tình hình nguy cấp, bảo chúng ta phải lập tức xuống cứu bọn họ.”

“Bọn họ còn sống, theo bản đồ chuẩn bị cứu người!”

Thực ra Bàn Tử nói ra tám từ này, anh ấy lại càng không ngừng lặp đi lặp lại, gần như nghe không ra điều gì. Phải là người đã quen nghe thanh âm của anh ta mới tài năng hiểu được. May mà tôi chính là người như thế.

Trong giây lát, người tôi bỗng như cảm thấy rã rời.

Thật là, Bàn Tử này đem thân mình ra làm giấy, là anh ấy muốn bảo tin ra ngoài.

Tôi không biết miêu tả cảm xúc bây giờ của mình là vui mừng, là lo lắng, là mừng như điên hay là một cảm xúc khác nữa. Trước đây tình hình của mọi người bên dưới kia vẫn khiến tôi vô cùng bất an, chỉ biết cố gắng không nghĩ tới, vì tôi thực sự không biết được tình huống bên dưới đó như thế nào. Giờ có thể buông xuống được, nhưng cũng chẳng biết dùng từ nào để diễn tả tâm tình của mình nữa.

Bàn Tử vẫn còn chưa dừng nói, cả người bắt đầu rơi vào trạng thái co giật điên cuồng, tôi chỉ biết cúi mình nói vào tai anh ấy, bằng giọng của mình thật khẽ rằng:

“Tôi là Thiên Chân, tôi nghe thấy rồi.”

Nói mấy lần, bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi liền từ từ buông lỏng xuống, cả người cũng tê liệt đi, toàn thân lại trở lại tình trạng hôn mê sâu.

“Bản đồ gì?” Tiểu Hoa nhìn lên bụng Bàn Tử, “vậy là trên bụng hắn là bàn đồ sao?”

Tôi gật đầu, hiện giờ đã hiểu rõ nó là cái gì:

“Mau tìm người vẽ lại hết những hoa văn này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status