Đạo mộ bút ký

Quyển 8 - Chương 49

“ Thần tiên trái cây là cái gì? Cùng một loại với bánh rán trái cây sao?” Tôi bỗng nhớ tới một quyển truyện tranh châm biếm, bên trong có rất nhiều loại trái cây, ăn vào còn có siêu năng lực, nghĩ tới đây, trong lòng tôi cảm thấy rất buồn cười.

Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử nói: “ Tôi đã từng nghe một nhóm chị gái nói qua. Người này là một tiểu thư cực kì ngang bướng, có một lần nàng đi vào nhà của một ông chủ ‘Tống ngoại mại’, thấy trong nhà lão bản kia lộ ra một cái hộp, ông chủ đó không cho đụng vào, liền nói đó là thần tiên trái cây. Nàng không hiểu, khách làng chơi liền hỏi nàng đã xem qua [ Sở Lưu Hương truyền kỳ ] chưa? bên trong có *vô Hoa hòa thượng* từ lúc sinh ra đã không hề chạm đất, chỉ ở trên giường, ngồi *tĩnh tọa* ở trên loan giá, tinh khiết giống như nước.

Người này phật tính cực cao, từ lúc sinh ra đã không dính dáng tới hồng trần. Có một số thứ cũng giống vậy, từ lúc bắt đầu chế tạo, chưa từng rơi xuống mặt đất, đều là được treo lên bảo vệ, loại hòm bảo vật này, đều gọi là thần tiên trái cây. Tôi chỉ là nghe nói qua, không nghĩ tới nơi này có nhiều như vậy.”

“ Con mẹ nó, anh nhìn vào bản phổ mà nói chuyện sao?” Tôi nói, “ Tôi cũng nghe nói qua một câu chuyện xưa. Trước kia bọn thái giám đều có một gian phòng bảo bối, sở hữu từ trên người bọn họ cắt xuống, tất cả đều đem để ở trong cái hòm, rồi treo vào phòng bảo bối, cũng tương tự như là tình huống này, có đủ loại hòm, thái giám có địa vị cao hơn còn có phòng bảo bối đặc biệt cho chính mình. Tôi thấy nơi này chính là phòng bảo bối đó.”

“ Cậu nói là, tầng thứ ba của Trương gia cổ lâu trên trần nhà thắt cổ mấy vạn “ con gà” sao? Thôi đi, chủ Trương gia tính thẩm mỹ thực sự rất phong nhã. Tuyệt đối không có khả năng!”

Nói xong Bàn Tử đem súng tự động ra, nói, “ Cậu tìm một cái đi, Bàn gia tôi sẽ thể hiện tay nghề, cho cậu biết cái gì là thiện xạ.”

Tôi nhìn anh ta ho khan, sắc mặt cũng nhanh trở nên xanh xao, nói: “ Mẹ nó, đừng có tranh luận nữa, tùy tiện bắn rơi cái nào xuống cũng được.”

Bàn Tử chỉ chỉ một cái ở phía xa: “ Chúng ta làm việc có phạm vi, nhìn chỗ kia đi, cái đó nhỏ nhất.”

Tôi cũng không nhìn rõ, liền thấy anh ta giơ súng bắn một phát, cái hòm treo phía xa trên trần nhà ứng theo tiếng súng rớt xuống dưới, rồi lăn vài cái trên mặt đất. Chúng tôi che miệng mũi lại, đợi cho bụi tản đi mới đi qua xem. Bàn Tử đến nhặt lên, đó là một cái hộp gỗ một mảnh, bên ngoài đã khá mục nát Bàn Tử dùng thiết thứ nạy ra, đem vật ở bên trong đổ lên mặt đất.

Đó là một bàn tay khô héo, có hai ngón tay đặc biệt dài, nhưng mà lại không phải giống như ngón tay của Muộn Du Bình. Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, cũng không có nói lời nào. Bàn Tử liền đứng lên, lập tức lại bắn rơi thêm vài cái xuống. Tôi mở hộp ra, phát hiện bên trong tất cả đều là những bàn tay khô quắc, có vài cái đã hoàn toàn rữa nát, gần như là đã thành xương trắng, nhưng đều có thể nhìn ra các ngón tay này có vấn đề. Hơn nữa, bắn xuống hộp cũ có hộp mới có, xem niên đại thì chênh lệch nhau rất xa.

“ ‘ Gà con’ của người Trương gia hình dáng rất là đặc biệt nha.” Bàn Tử trêu chọc tôi, “ Cậu nha vậy cái nào tốt đây?”

“ Cút xéo đồ con bê.” Tôi mắng, rồi nhìn trên đầu, “ Nơi này là một thủ mộ. Những….cái tay này tất nhiên đều là đặc trưng của người Trương gia, hơn nữa số lượng nhiều như vậy, niên đại lại khác nhau. Anh có biết trước kia có rất nhiều người Hoa ở hải ngoại sau khi chết muốn về nước lại, là làm sao trở về không?”

Tôi ngừng lại, liếc anh ta một cái tiếp tục nói, “ Thi thể quá nặng, cũng không có cách nào bảo quản, bọn họ cũng chỉ có thể mang về một bộ phận. Tôi cảm thấy những…..bàn tay này rất có thể chính là do thi thể những người đó đã bị hư hao, không thể *quy táng*. Cho nên chặt xuống một bàn tay, lấy hình thức này để đem về mai táng ở trong này.”

“ Vậy là làm như thế nào lại có nhiều như vậy?”

“ Chiến tranh.” Tôi nói, “ Nhiều người như vậy, khẳng định là vì rất nhiều người bắn giết nhau, hoặc là do chiến tranh. Đương nhiên không phải là đại chiến, nhưng mà từ xưa phần lớn những gia tộc trộm mộ đều có võ trang của chính mình, không chỉ trộm mộ mới có, rất nhiều tài phiệt địa phương đều có võ trang, những người này ở thời kì chiến tranh đều là ở tại nơi trang bị lực lượng vũ trang rất mạnh.”

“ Vậy cậu có nhớ những thi thể chúng ta vớt được dưới hồ không?” Bàn Tử hỏi, “ Những thi thể đó cũng không có tay đều bị chặt đứt.”

“ Những……bàn tay này rõ ràng đều có đặc trưng của người Trương gia, sở dĩ chặt đứt tay, ngoại trừ là do *quy táng*, nhất định còn có che giấu nguyên nhân thật sự.” Tôi nói, “ Xem ra, những thi thể chúng ta vớt được dưới hồ, cũng là người Trương gia.”

“ Là người Trương gia? ” Bàn Tử lầm bầm, “ Quá loạn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Những…..bàn tay này khơi lên lòng hiếu kì mãnh liệt trong tôi, tôi không thể đợi tiếp được liền đi theo dấu chân của bọn Muộn Du Bình tiến lên phía trước thăm dò, tìm được đoạn cầu thang tiếp theo. Chúng tôi bước lên. Đi lên tầng trên này, tôi bỗng thấy được rất nhiều lan can gỗ — tầng này rốt cục cũng trở nên bình thường một chút.

Cũng giống rất như nhiều toà nhà hình tháp khác, bên trong có rất nhiều cách gian và hành lang. Đi lên cầu thang phía trước cửa, phát hiện tất cả các cửa các gian phòng đều đóng kín, mặt trên cửa sổ dán giấy màu đen, hoàn toàn không nhìn vào trong được. Bàn Tử tiến lên phía trước rồi đi vài bước, tìm tới một cái cửa đẩy một cái, phát hiện đã bị khóa, liền muốn nhấc chân đá, nhưng ngay lập tức nhớ tới lớp bụi ở đây, rút chân trở về.

Chúng tôi dùng quần áo làm quạt, quạt rơi lớp bụi đóng trên cánh cửa, sau đó Bàn Tử dùng thiết thứ đâm vào lớp giấy đen trên cửa sổ phá ra. Chúng tôi nhìn vào trong xem xét, trong phòng một mảng tối đen, dùng đèn pin soi vào, cũng không chiếu ra toàn cảnh. Bàn Tử liền lấy ra những pháo sáng tự chế trước đó lấy được từ trên những xác chết kia, đốt lên hướng vào lỗ thủng quăng vào.

Vật kia nổi lên lữ bạc, thoáng chốc đem toàn bộ phòng chiếu sáng. Tôi ý thức được vật này thật ra chính là một cái hộp quẹt lớn, bị đám trộm mộ thay đổi qua, người lao động quả nhiên khéo tay. Chúng tôi lại nhìn lên trên lần nữa, phát hiện gian phòng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ ba mét vuông, bên trong là một cái đại quan tài hắc mộc.

Chú thích:

+ Tống ngoại mại: những thương nhân buôn bán ở nước ngoài

+ Vô Hoa hòa thượng: ý nói những hòa thượng không phá giới

+ TĨnh tọa: ngồi thiền

+ Quy tán: Về quê an táng/ chôn cấtTrên vách tường treo đầy văn tự *mộc bài*, tôi xem đều là chữ Hán nhỏ thể Khải viết tay, hình như là một loại mộ *Bài minh*. Ánh lửa cháy không được một phút đồng hồ liền tắt, Bàn Tử lại quăng một cái vào, nhìn tỉ mỉ hơn, nói: “ Không sai vào đâu được, tầng một này chính là mộ thất, hẳn là tất cả đều được đặt ở đây.”

Tôi đánh giá lại một chút: Tầng lâu này ít nhất cũng phải rộng hai ngàn mét vuông, nếu gian phòng này khoảng hai đến ba mét vuông thì phải nói là, bên trái bên phải có tới cả ngàn cái phòng như vậy. Nơi này đại khái có chừng một ngàn cỗ quan tài, một ngàn cái xác người chết.

“ Trương gia có người nhiều như vậy sao?” Bàn Tử nói, “ Gia tộc này hẳn là khổng lồ lắm đây.”

Tôi nói: “ Là một gia tộc tài phiệt cổ đại vô cùng lớn đấy. Anh đã xem qua [ Hồng Lâu Mộng ] chưa?Anh có biết trong nhà Đại quan Viên có bao nhiêu người không? Quang Tào Tuyết Cần có miêu tả qua thì có bốn trăm năm mươi người. Thành Cát Tư Hãn gia tộc lúc bấy giờ nhân số ước chừng đã trên một vạn, trên người tôi và anh có khả năng đều mang gien ‘Hoàng kim gia tộc’ lúc đó. Hoàng tộc Mãn Thanh số người cũng khá nhiều. Trong lịch sử chỉ cần một gia tộc có thể thịnh vượng ba đời, thì đến đời thứ ba, có tất cả mấy vạn người cũng không thành là vấn đề.

Hơn nữa người Trương gia thân phận lại đặc biệt, hưng suy không chịu sự ảnh hưởng của những thay đổi trong lịch sử, chỉ sợ gia tộc càng thêm phát triển. Có thể ở nơi này mới là một bộ phận nhỏ trong đó mà thôi, e rằng đây đều là những người thực sự lợi hại trong gia tộc, còn những anh em họ hàng linh tinh, tất cả đều đặt ở dưới lầu.”

Bàn Tử nói: “ Cừ thật, may đến thế hệ của Tiểu Ca họ đều sinh ngốc, nếu không Trung Quốc không phải là đã bị bọn họ chiếm lĩnh rồi.”

“ Trung Quốc có ba thế gia vọng tộc một trong số đó là họ Trương ‘ con trai thứ năm của Hoàng đế Thanh Dương sau khi, xem chòm sao hình cung, ra lệnh chế tạo cung tên, người chế tạo thành công cây cung hoàn hảo đó là người họ Trương.’ Nên người Trương gia là vọng tộc cũng chẳng có gì lạ.” Tôi nói, “ Anh có ngửi được mùi gì kỳ lạ không?”

Trong lúc chúng tôi đang bàn bạc, một mùi cháy khét nồng nặc truyền tới, Bàn Tử ngửi thử: “ Không có việc gì đâu, là mùi khét của pháo sáng mới cháy vừa rồi.” Tôi ngửi thì thấy không đúng, mùi này rất nồng, hơn nữa còn thấy hơi nóng nữa, không giống như là mùi khói lạnh.

“Không đúng không đúng. ”

Tôi nói còn chưa nói xong, liền thấy trong căn phòng chúng tôi vừa xem , có ánh sáng nhấp nháy. Tôi bước đi qua vừa thấy, biết là xong đời, vừa rồi pháo sáng vứt trên sàn nhà bên trong, sàn lại bằng gỗ, pháo sáng kía nhiệt độ rất cao, sàn nhà liền bị đốt.

“ Chó thật, anh gây đại họa rồi.” Tôi nói, “ Mau, mau lên, bình nước.”

“ Không có sao đâu, không phải chỉ là một đám cháy nhỏ thôi sao?” Bàn Tử nói, nói xong liền mở nắp bình nước, uống một ngụm rồi phun vào trong chỗ rách.

Phun vài hớp căn bản không có tác dụng, nước trong bình cũng đã phun hết, nhưng lửa lại cháy càng lúc càng lớn. Toàn bộ cổ lâu đều được kết cấu từ gỗ, chỗ này lại là ở giữa tầng lầu, nếu bị hỏa hoạn, toàn bộ cổ lâu coi như xong đời.

“ Bây giờ tôi thừa nhận tôi đã gây đại họa.” Bàn Tử nói, rồi nhìn lên trên xà ngang. Đáng lẽ chỉ cần đá cửa vào đập vài cái, đám cháy nhỏ này sẽ bị dập tắt ngay, nhưng mà tôi gần như có thể khẳng định, bên trên chỗ này có bột phấn độc gần cả ngàn năm, trước khi chúng tôi dập tắt được đám cháy phía trước thì nó đã  xử lí chúng tôi trước rồi.

“ Dùng nước tiểu.”Trong đầu tôi nhớ tới lời Chú Ba lúc trước từng nói với tôi một câu chuyện xưa , “ Anh có buồn tiểu tiện không?”.

“ Thôi đi, phía trên chỗ này đều là bột phấn độc, ai biết nó có thể làm bỏng ‘tiểu huynh đệ’ của tôi hay không. Lão tử đã vì Tiểu Ca mà hy sinh phổi của tôi rồi, cũng không muốn tiếp tục hy sinh đời trai à.”

“ Không có việc gì, anh phá một cái lỗ to trên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới xem xét thử, nhắm phía dưới, có một ít phấn bột dính lên đi, nhưng chỉ trượt qua thì sẽ không sao.”

“ Vậy sao cậu không tiểu đi?”

“ Lão tử không có uống nhiều nước như vậy.” Tôi mắng, “ Nhanh lên, nếu không nước tiểu trong bàng quang của anh có nhiều hơn cũng vô dụng .”

Bàn Tử nhìn nhìn tôi, nhìn xuống quần của mình, rồi lại nhìn nhìn lửa bên trong, “ Ôi ” một tiếng hạ quyết tâm: “ Vậy cậu ngồi xổm xuống đi!”

Tôi ngồi xổm xuống, Bàn Tử loạt xoạt cởi quần, để lộ ra quần đùi của mình, liền bước lại đây, một bước đạp lên vai tôi.

Chợt nghe Bàn Tử la lên:“ Chó chết, giết tôi ……”

Tôi thật sự thật không ngờ Bàn Tử lại nặng như vậy, bị đạp một cái như vậy, xương vai của tôi liền phát ra một tiếng rắc rắc, giống như là bị bẻ gãy vậy. Tôi căn bản không thể chống đỡ được thể trọng của anh ta, một chút liền nghiên ngã. Bàn Tử “ lên ” một chữ còn chưa nói xong, liền biến thành “ thôi xong ”, cả người ngã nhào lên trên cửa gỗ. Toàn bộ cánh cửa đã bị anh ấy đè ngã, đập lên mặt đất.

Đám cháy kia trong nháy mắt đã bị chụp tắt, tôi vừa thấy tình hình bất thường, lập tức hét to: “Ngừng thở.” Nói xong hai người lập tức dùng quần áo trùm lên đầu, che kín miệng mũi, chặt chẽ bảo vệ mặt của mình. Tôi dự đoán lúc này nhất định là bụi sẽ rơi xuống dưới như tuyết, nhưng không ngờ là, lúc này đây chỉ có một ít bụi.

Tôi và Bàn Tử đợi một lát, phủi hết bụi trên tóc xuống, liền cảm thấy kỳ quái. “ Chỗ này có người quét tước dọn dẹp sao?” Bàn Tử nói.

Tôi lắc đầu: “ Có lẽ là bởi vì nơi này cửa sổ dùng là là loại này màu đen giấy. Anh xem, chúng ta lúc đầu đi qua mấy tầng lầu kia, toàn là dùng giấy màu trắng dán cửa sổ, đều bị nát vụn có thể nhìn xuyên qua. Chỗ này màu đen giấy đều còn nguyên vẹn, chắc là đã từng trải qua quá trình xử lý đặc biệt. ”

Tôi dùng chân đá động bụi dưới chân một chút, mới phát hiện, bụi này cũng rất mỏng, hơn nữa là màu xám. Tôi thật cẩn thận sờ một vết, liền phát hiện, nó đúng là tro bụi thật, cũng không hẳn là bụi. Tôi thở một hơi dài nơi này tương đối an toàn vô cùng. Tôi vốn nghĩ rằng mình sẽ bị tan chảy hết sạch, xem ra theo chủ nghĩa kinh nghiệm  cũng không hẳn đã đúng.

Đang nghĩ ngợi, tôi liền ngửi được một mùi hương không mấy dễ chịu, tiếp theo tôi phát hiện ống quần của tôi và cánh cửa bị chúng tôi đè lên trên tất cả đều là nước. Ngửi một cái, tôi liền thở dài một hơi: “ Bàn Tử, anh không ngừng ‘máy móc’ lại sao?”

“ Chết đi, lão tử “miệng cống” vừa mới buông ra, mẹ nó, chưa gì cậu đã gục rồi, cậu dựa vào đâu vào đâu mà nói, nếu cậu có thể kiên trì thêm một chút, lão tử có thể đã tiểu xong rồi.” Bàn Tử châm một điếu thuốc lên, vỗ vỗ quần của mình, “ Lão tử cuối cùng dùng toàn bộ thời gian để đem ‘ bảo bối ‘ của lão tử rút lại, nếu không cứ như vậy ngã xuống, cắm vào trong cửa, mẹ kiếp, súng có cứng hơn nữa cũng bị phế đi.”

Tôi nói: “ Trước tiên anh đem ‘ bảo bối ‘ của anh cất vào trong đi.”

Liền đứng một bên run run ống quần, một bên liền dùng đèn pin soi quanh, nhìn quan tài và mộc bài văn tự trên vách tường bốn phía. Mộc bài bị mục khá nhiều, nhìn tới mấy hàng văn tự đầu tiên, tôi liền phát hiện nó giới thiệu về cuộc đời của người này, tất cả văn tự đều là được viết ở thể cổ văn. Tôi đọc xong đặc biệt nhanh chóng, trong lòng bỗng nhiên có một chút hân hoan. Phía trên viết cái gì đó, tuy rằng không phải điều tôi muốn biết, nhưng mà cũng rất có giá trị, từ đây dường như có thể suy đoán ra một ít bí mật quan trọng bên trong Trương gia. Hơn nữa, những bí mật này không hề là từ các loại thông tin được suy đoán ra. Ở mộ “Bài minh” đều là thông tin được viết khi còn sống, cơ bản có thể xác định là trăm phần trăm là sự thật .

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status