Đấu la đại lục 3: Long vương truyền thuyết

Chương 531: Hung lệ


Biên soạn: Đức Uy

---

Đường Vũ Lân rùng mình trong lòng, đối phương bắt cóc hắn, hóa ra là vì muốn dẫn dụ sư bá ra đây.

Lấy Hồn Đạo Bộ Đàm của mình ra, liếc mắt nhìn Tà Hồn Sư, ngay trong một chớp mắt tiếp theo, tay phải Đường Vũ Lân bỗng nhiên phát lực, trong nháy mắt liền bóp nát Hồn Đạo Bộ Đàm của mình.

"Bốp…!!!" một cái tát nhanh như tia chớp quất tới, Đường Vũ Lân căn bản ngay cả cơ hội tránh né đều không có, cả người cũng đã bị đánh bay ngang ra ngoài. Nửa bên mặt trái sưng vêu lên, cảm giác kia, cứ như thể bị một đoàn tàu cao tốc va vào vậy. Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy toàn bộ phần đầu của mình đều mất cảm giác, trong đầu vang lên một trận ong ong.

Nhưng hắn không hề hối hận chút nào. Tuyệt đối không thể gọi điện được! Một khi gọi, sư bá sẽ gặp nguy hiểm. Mà một khi dẫn dụ sư bá đến, giá trị lợi dụng của mình và Cổ Nguyệt sẽ không còn, thời gian đến với tử thần sẽ còn nhanh hơn.

Mỗi khi đối mặt với tuyệt cảnh, dòng suy nghĩ của Đường Vũ Lân đều sẽ đặc biệt rõ ràng, lúc này cũng không ngoại lệ.

Ngã ầm ầm trên mặt đất, đại não đã hoàn toàn ngơ ngơ ngác ngác, tất cả xung quanh đều trở nên mơ hồ. Hắn muốn giẫy giụa bò lên, nhưng toàn bộ cơ thể cũng không còn nghe hắn sai khiến nữa. Giãy dụa mấy lần, nhưng đều ngã bẹp xuống đất trong sự cụt hứng.

Mặt nạ giật giật, tròng mắt màu xám kia của Tà Hồn Sư đã đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, chỉ là một cái lắc người, đã đến bên cạnh Đường Vũ Lân.

Hắn ngồi xổm xuống, duỗi một ngón tay ra, quẹt lấy một ít máu tươi nơi khóe miệng Đường Vũ Lân, phần dưới mặt nạ được xốc lên, lộ ra chiếc cằm tinh xảo. Màu môi của hắn vô cùng tươi đẹp, tươi đẹp thậm chí có chút quỷ dị, có lẽ là một người phụ nữ. Cô ta đem ngón tay đưa vào trong miệng, dùng sức mút vào một cái, nuốt trọn giọt máu tươi của Đường Vũ Lân.

Một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể cô ta chấn động mạnh một cái, tròng mắt đột nhiên co rút lại, con ngươi co lại chỉ còn to bằng mũi kim. Cô ta đứng lên, lảo đảo lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân hoàn toàn thay đổi.

"Làm sao có khả năng? Một tên Tiểu Hồn Tôn nho nhỏ, làm sao có khả năng có được máu tươi tinh khiết như thế, tinh lực nồng đậm mà dồi dào như vậy. Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Lại còn là máu của thuần nam chí dương. Ha ha, ha ha, ha ha! Quá tốt rồi, Chấn Hoa tính là gì! Chỉ cần có thể hút máu của ngươi, ta liền có thể trở nên bình thường, sẽ không cần phải tiếp tục chịu nỗi khổ của biển máu luyện hồn nữa. Ha ha ha ha! Ta thay đổi chủ ý, ta muốn hút khô máu của ngươi."

Ả ta cuồng loạn cười to lên, âm thanh không còn lạnh lẽo nữa, chắc chắn là giọng nữ!!

Ả ta bước ra một bước, lại một lần nữa đi tới trước mặt Đường Vũ Lân, tóm lấy hắn từ trên mặt đất, "Tiểu tử, ngươi dù như thế nào cũng không nghĩ tới được đi! Ngươi nỗ lực bảo vệ Chấn Hoa, nhưng bại lộ bí mật dòng máu của chính mình. Yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi. Ta sẽ để ngươi làm nô lệ cấp máu cho ta. Với sự cường thịnh của huyết mạch của ngươi, coi như là máu tươi bị ta hút sạch, cũng vẫn sẽ còn lại thể phách hoàn hảo. Rất tốt, rất tốt! Không nghĩ tới, vận may của ta lại sẽ tốt như thế."

Vừa nói, ả ta lần thứ hai hé lộ nửa cái mặt nạ, môi đỏ mở ra, hai cái răng nanh cấp tốc mọc dài ra, dữ tợn dị thường.

Đường Vũ Lân muốn phản kháng, nhưng toàn thân lại bị sự âm lãnh bao phủ, bất luận khí huyết của hắn có dồi dào cỡ nào, cũng không cách nào áp chế được sự âm lãnh kia.

Đầu lưỡi béo núc liếm liếm răng nanh của mình, cứ như là một con thú săn mồi nhìn miếng thịt ngon nhất trên đời không nỡ lòng ngoạm ăn. Tà Hồn Sư từng chút từng chút một hướng về Đường Vũ Lân tới gần, trên người ả ta còn mang theo một mùi hương thơm nhàn nhạt.

Nơi khóe miệng Đường Vũ Lân đã xuất hiện một nụ cười khổ, "Chờ..ột..út! (Chờ một chút!!)" Bởi vì một cái tát lúc trước kia, tiếng nói của hắn đã có chút mơ hồ không rõ.

"Được, nể tình mấy phần sự quan trọng của dòng máu ngươi đối với ta, để cho ngươi nói một câu. Bất quá, ngươi tốt nhất không cần nói cái gì gì mà xin tha, làm phiền ta!" Trong thanh âm của ả Tà Hồn Sư phảng phất như mang theo một sự dụ hoặc, làm cho lòng người ta rơi vào trong mê đắm.

Đường Vũ Lân nhịn đau, cố gắng nói rõ chữ, "Ta không xin ta cho mình, ta khẳng định là không có cách nào may mắn thoát khỏi. Nhưng nếu như máu của ta có tác dụng lớn đối với ngươi như vậy, sau khi ngươi hút khô máu ta rồi, ngươi chung quy cũng phải tìm chỗ tu luyện đúng không, cũng không thể lãng phí thời gian được! Đã như vậy, ngươi có thể tha cho bạn của ta hay không? Nàng đối với ngươi cũng không có tác dụng gì. Nàng yếu đuối như vậy, cũng không uy hiếp được ngươi. Ngươi dẫn ta đi đi, đến chỗ khác hút khô máu của ta, có được hay không? Đem nàng vứt lại nơi này là được rồi. Ta không muốn dáng vẻ ta bị ngươi hút khô máu bị nàng nhìn thấy."

Tà Hồn Sư ngẩn ngơ, động tác trong tay thậm chí đều khựng lại một thoáng, "Chết đến nơi rồi, ngươi còn lo cho người khác? Ngươi yêu thích nàng? Còn nhỏ tuổi, vậy mà cũng hiểu ái tình sao?"

Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ta không hiểu ái tình là gì, chết đến nơi rồi, nói những thứ này đều không có gì ý nghĩa nữa. Ngươi có thể đáp ứng ta sao? Đây xem như là tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của ta."

Tà Hồn Sư đột nhiên thở dài một tiếng, "Thì ra thật sự có người sẽ đồng ý vì người khác mà trả giá bằng tính mạng của chính mình. Ngươi rất tốt, chẳng trách có thể nắm giữ máu tươi tinh khiết như thế! Ta còn tưởng rằng, nam nhân trên thế giới này đều là kẻ lừa đảo! Nguyên lai, thời điểm tuổi còn nhỏ, lúc chưa bị ngoại giới tiêm nhiễm, còn có thể duy trì sự tinh khiết. Ta càng ngày càng khao khát đối với máu của ngươi."

Nghe đoạn đầu, trong lòng Đường Vũ Lân còn dâng lên một tia hi vọng, nhưng câu cuối cùng lại khiến cho hắn triệt để tuyệt vọng.

"Được rồi, ta đáp ứng với ngươi, buông tha nàng."

"Thế nhưng, ai sẽ buông tha cho ngươi đây?" Một thanh âm khác đột ngột đột nhiên vang lên.

Âm thanh này là từ bốn phương tám hướng truyền đến, không cách nào nghe ra khởi nguồn. Nhưng trong nháy mắt khi thanh âm này xuất hiện, toàn bộ không gian chung quanh đều nhẹ nhàng rung động lên. Áp lực từ bốn phương tám hướng điên cuồng vọt tới, một loại áp lực khủng bố gần như điên cuồng trong nháy mắt phong tỏa toàn bộ không gian.

Tà Hồn Sư đột nhiên xoay người lại, sau đó nàng liền nhìn thấy một bóng người cao to, đang từng bước một đi về phương hướng của nàng.

Làm sao có khả năng? Với sức nhận biết mạnh mẽ như vậy của mình, vậy mà trước đó lại không cảm giác được sự tồn tại của hắn? Bị người tiếp cận đến trình độ như thế, mà đều không hề cảm nhận được?

Một cảm giác nguy hiểm khiến linh hồn run rẩy trong nháy mắt từ xương cụt dâng lên, tiếp tục lan tới đỉnh đầu. Cái cảm giác này, đã rất lâu chưa từng xuất hiện với Tà Hồn Sư.

Hung lệ khí và vô số mùi máu tanh dung hợp tỏa ra trên người thân ảnh kia, chiều cao của hắn vượt quá 2m40, vai cực kỳ rộng rãi, so với người bình thường cường tráng hơn nhiều lắm.

Chăm chú nhìn lại, Tà Hồn Sư nhìn thấy chính là một người có dáng dấp trung niên, khuôn mặt cương nghị, lạnh lẽo mà cứng rắn, da có màu đồng ngăm ngăm đen, toàn thân đều đầy rẫy hơi hướm của kim loại. Một đôi mắt của hắn có màu vàng tinh xảo, nhìn qua có gợn sóng như có như không bên trong. Màu sắc con ngươi như vậy, dù cho là Tà Hồn Sư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Ngươi là ai?" Âm thanh của Tà Hồn Sư khôi phục lại sự lạnh lẽo, khoát tay, đem Đường Vũ Lân vứt ở bên cạnh trên mặt đất. Bởi vì nàng có thể cảm giác được rõ ràng, đối thủ trước mặt này có thể chân chính uy hiếp đến chính mình.

Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo trong nháy mắt lan tràn toàn thân, hắn ngất đi trong một sự không cam lòng tột độ.

"Ngươi không đủ tư cách biết ta là ai." Thân thể hùng tráng vẫn như trước từng bước một tới gần, mà cảm giác ngột ngạt bốn phía cũng càng ngày càng mạnh.

Tà Hồn Sư hừ lạnh một tiếng, hai mắt màu đỏ tươi đột nhiên toả sáng, một đoàn huyết quang nồng đậm từ trên người cô ta bắn ra. Tay phải vung lên, một thanh huyết kiếm đột nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Huyết kiếm tinh tế, khẽ rung động, lấy thân thể Tà Hồn Sư làm trung tâm, giữa bầu trời xuất hiện vô số điểm sáng màu đỏ. Thời điểm vừa mới bắt đầu vốn chỉ là những điểm sáng, nhưng rất nhanh, những điểm sáng này phóng to ra, thoạt nhìn qua cứ như những huyết mâu (con mắt máu), vô tình đến tột độ.

Tinh lực cuồn cuộn mà nồng đậm điên cuồng dâng trào. Tiếp đó, ngàn vạn ánh hào quang đỏ ngầu trong nháy mắt từ những trong những con ngươi kia bắn mạnh ra, bắn chụm vào gã nam tử cao lớn nọ.

Bước chân tiến lên của hắn ta rốt cục dừng lại. Trong chớp mắt khi hắn dừng bước, chân phải hung hãn giẫm mạnh lên mặt đất, theo đó là một tiếng nổ vang kịch liệt, toàn bộ không gian phảng phất như đều kịch liệt vặn vẹo đi phần nào.

Hào quang đỏ ngầu có tốc độ rất nhanh, nhưng thời điểm chúng chỉ còn cách người đàn ông kia một khoảng cách chỉ 10 mét, một tầng ánh sáng phòng hộ màu ám kim đột nhiên xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status