Đấu la đại lục 3: Long vương truyền thuyết

Chương 553: Bá Vương Long biến mất


Biên soạn: Đức Uy

- --

Không xong rồi, áp lực quá to lớn! Đường Vũ Lân đã muốn nhấn nút thoát thân, chí ít còn có cơ hội này.

Nhưng vào lúc này, hắn lại ngơ ngác phát hiện, thân thể của chính mình đột nhiên không thể chuyển động. Từ trên người Bá Vương Long truyền đến một luồng năng lượng kỳ dị, tạo ra mối liên kết quỷ dị với Khí Huyết Nghịch Vận của hắn. Ở bên trong mối liên kết này, Đường Vũ Lân cứ như thể trúng phải Định Thân Thuật vậy, lơ lửng giữa không trung, không cách nào nhúc nhích lấy một chút. Nói cách khác, hắn đã không cách nào chủ động thoát ly khỏi Thăng Linh Đài.

Tại sao lại như vậy?

Thậm chí ngay cả âm thanh hắn cũng đều không phát ra được. Hắn chỉ có thể ngoác mồm thè lưỡi nhìn cái miệng rồng càng lúc càng lớn ở trước mặt mình.

Nếu như thật sự bị nó giết chết, vậy thì ít gì làm ơn xin nuốt “ực” một cái thôi nhé! Đường Vũ Lân thật sự không dám tưởng tượng, nếu như hàm răng to lớn như vậy “nhai kỹ” mình một thoáng, sẽ đem lại cảm thụ như thế nào?

Đúng lúc này, Bá Vương Long chuyển động. Cái đầu to lớn của nó bỗng nhiên chồm về phía trước, há to miệng.

Thôi xong, tèo rồi! Trong đầu Đường Vũ Lân trống rỗng.

Tiếp theo đó, hắn cũng cảm giác được có một nguồn sức mạnh truyền đến, bản thân cũng trong nháy mắt mất đi năng lực hô hấp.

"Vù!" Thân thể Đường Vũ Lân bay lên trời, toàn thân dính dính nhớp nhớp, khó chịu nói không nên lời. Nhưng quỷ dị chính là, hô hấp lại khôi phục, hơn nữa, cũng không có sự đau đớn xuất hiện.

Thân thể hắn khôi phục lại năng lực khống chế. Hắn vội vàng điều động hồn lực, thoáng chùng người xuống, giảm thiểu chấn động khi rơi.

Trong quá trình rơi xuống, hắn rõ ràng nhìn thấy, cái miệng Bá Vương Long đang khép lại, còn có một cái đầu lưỡi to lớn đang được thu hồi vào bên trong miệng.

Lúc này, toàn thân Đường Vũ Lân ướt dầm dề.

Chuyện này...

Nó không phải muốn cắn ta, mà là liếm ta? Trong phút chốc, Đường Vũ Lân có loại cảm giác dở khóc dở cười, cũng có loại cảm giác thở phào khi vừa trở về từ cõi chết.

Cái đầu to lớn của Bá Vương Long hướng về phía trước cúi xuống, vừa vặn đón lấy Đường Vũ Lân từ trên trời giáng xuống. Nơi Đường Vũ Lân hạ xuống, vừa vặn là ngay chỗ khối vảy màu hoàng kim lồi lên kia.

Hai tay chống đỡ, duy trì thăng bằng cơ thể. Trong phút chốc ngay khi hai tay Đường Vũ Lân đặt ở trên hoàng kim lân, Bá Vương Long bỗng đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, chấn động toàn bộ khu rừng.

Đường Vũ Lân đột nhiên nghe hiểu được tâm tình của nó. Nó đang reo hò, nó đang nhảy nhót, nó đang hưng phấn.

Một ánh sáng vàng vô hình xuất hiện ở trên người Đường Vũ Lân, Hoàng Kim Long Thể phóng thích ra vầng sáng hoàng kim nhu hòa. Sau đó, ánh sáng hoàng kim đó cũng dần dần lan tràn khắp toàn thân Bá Vương Long, từ giữa khối vảy hoàng kim lân kia tràn về bên dưới.

Gợn sóng huyết mạch trong cơ thể Đường Vũ Lân trở nên càng ngày càng kịch liệt, 14 đạo phong ấn chưa mở ra đang nhẹ nhàng run run, một loại cương quyết khó có thể hình dung, từ nơi sâu xa của huyết mạch truyền đến, từ trên người hắn phóng xuất ra bên ngoài.

Tựa hồ là cảm nhận được phần khí tức này, Bá Vương Long mạnh mẽ như vậy, vậy mà lại chậm rãi khuỵu xuống, sau đó nằm rạp trên mặt đất.

Đường Vũ Lân theo bản năng đứng lên, sau đó từ trên đỉnh đầu Bá Vương Long nhảy xuống. Làm đến nơi đến chốn, thời điểm quay người nhìn về phía Bá Vương Long, toàn thân con quái vật khổng lồ này đã bị ánh sáng hoàng kim nhuộm đẫm. Tiếp đó, một chuyện khiến cho Đường Vũ Lân khiếp sợ bỗng xảy ra.

Hai mắt to lớn của Bá Vương Long chậm rãi khép kín. Trong nháy mắt khi nó khép lại, Đường Vũ Lân rõ ràng nhìn thấy bên trong ánh mắt nó tràn ngập ý vị được giải thoát. Tiếp đó, thân thể cao lớn của nó bắt đầu trở nên trong suốt, một luồng khói màu vàng từ trên chiếc vảy hoàng kim lân trên trán phiêu đãng dập dờn bay ra, tiến thẳng về phương hướng của Đường Vũ Lân.

Ánh sáng vàng tràn ngập, bao trùm toàn thân Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy một luồng khí tức kỳ dị tựa hồ đang rót vào bên trong cơ thể mình. Hắn không cách nào ngăn cản, mà hơi thở kia cũng biến thành càng ngày càng mạnh, cuồn cuộn trào dâng. Trong lúc nhất thời, cả người hắn đều ở bên trong vòng vây của luồng khói màu vàng nọ. Thân thể hắn như biển cả, trăm sông quy về một mối, hấp thu những luồng khói màu vàng này.

Cổ Nguyệt đã sớm từ lùm cây bên cạnh đi ra, đứng cách đó không xa nhìn một màn thần kỳ này. Nàng có chút dại ra nhìn tất cả những thứ phát sinh trước mắt, lầm bầm tự nhủ: "Ta làm sao lại quên, Bá Vương Long tại sao lại có thể trở thành vua của các loại Địa Long? Đó là bởi vì, trên người nó chảy xuôi chính là huyết mạch của Kim Long Vương! Dù không tinh khiết, nhưng cũng là nhất mạch truyền thừa."

Luồng mây khói màu hoàng kim kéo dài đầy đủ mười mấy phút, mới dần dần thu hẹp lại. Khi Đường Vũ Lân một lần nữa có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên ngoài, lại giật mình phát hiện, Bá Vương Long khổng lồ như vậy đã biến mất không thấy đâu.

Nếu như không phải trên mặt đất còn có dấu vết hai chân sau to lớn của nó lưu lại, sẽ phảng phất như thể xưa nay nó chưa từng xuất hiện vậy.

Đường Vũ Lân cảm thấy bên trong cơ thể mình có thêm chút gì đó, nhưng hắn lại không nói rõ được là gì? Ngưng thần quan sát bên trong thân thể, cũng không cảm giác được chút nào.

14 đạo phong ấn Kim Long Vương còn lại vẫn vững chắc như trước, hồn lực cũng không có gì thay đổi, khí huyết vẫn dồi dào như xưa, không hề được tăng cường. Theo bản năng, hắn phóng thích Hồn Hoàn, cũng đồng dạng không có bất kỳ biến hóa nào.

Vậy thì, những luồng khói màu vàng óng kia hòa vào cơ thể mình, cuối cùng sẽ đi tới nơi nào đây? Chuyện này đến tột cùng là như thế nào?

Tuy rằng đây là ở bên trong Thăng Linh Đài, hầu như hết thảy tất cả đều là hư huyễn, Hồn Linh, Hồn Hoàn của mình đều không hề tăng cường. Tất cả đều giống như là chưa từng xảy ra! Nhưng mà Đường Vũ Lân lại hoàn toàn có thể khẳng định rõ, trên người mình nhất định đã có thêm chút gì đó, một đồ vật mà chính mình cũng không biết rõ.

Chí ít nguy cơ Bá Vương Long mang đến, biến mất rồi!

Thở dài một hơi, loại cảm giác muốn phóng thích sức mạnh của Đường Vũ Lân đều bởi vì một trận kinh hãi vừa nãy mà tiêu tan đi rất nhiều.

Hắn lại một lần nữa biết được, sức mạnh của chính mình, ở trên thế giới này còn quá mức nhỏ bé. Chí ít so với cường giả chân chính, cách biệt thực sự là quá xa. Bất quá, vừa nãy coi như là Vũ lão sư, gặp phải Bá Vương Long này, e rằng cũng phải thoát thân rồi đi? Cái tên này đúng là quá mạnh mẽ.

Đường Vũ Lân quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt ở xa xa. Cổ Nguyệt cũng đang nhìn hắn. Hắn vội vàng chạy đến bên cạnh nàng.

"Nàng có nhìn thấy gì không? Con Bá Vương Long này làm sao lại biến mất rồi? Nàng có biết là chuyện gì đã xảy ra sao? Nhưng mà ngay cả một chút biến hóa, ta đều không cảm giác được." Đường Vũ Lân nghi ngờ hỏi.

Cổ Nguyệt lắc đầu một cái, suy tư đáp: "Ta chẳng qua là cảm thấy, nó đang cam tâm tình nguyện dung hợp lại cùng ngươi. Cũng như là khế ước ban đầu giữa Hồn Linh và Hồn Sư do Truyền Linh Tháp sáng tạo, dựa vào sự tình nguyện giữa hai bên mà đạt thành. Khi đó, phải là song phương hoàn toàn tự nguyện! Mà hiện tại, chỉ cần mỗi một bên Hồn Sư chúng ta muốn, là có thể đạt được."

Đường Vũ Lân cười nói: "Sẽ không có khả năng nó biến thành Hồn Linh của ta rồi đi? Ta còn chưa tới cấp 40 đâu!"

Cổ Nguyệt cười cười, "Vậy cũng chưa biết chừng, ngược lại chúng ta cuối cùng cũng coi như là tránh khỏi trở thành đồ ăn cho nó. Có muốn nghỉ ngơi một lúc hay không?"

Đường Vũ Lân đặt mông ngồi bệch dưới đất, "Đương nhiên cần! Nàng không biết đâu, vừa nãy thực sự là hù chết ta rồi. Nó thực sự là rất đáng sợ, đơn thuần chỉ tiếng gầm của nó, chúng ta đều không chịu nổi, chớ nói chi là va chạm chính diện. Chúng ta trước tiên cứ thư thả đã! Hơn nữa ta phỏng đoán, vừa nãy nó liên tiếp gào thét như vậy, chung quanh đây cũng sẽ không có bất kỳ Hồn Thú nào không có mắt dám tập hợp lại đây."

"Lại nói, sự quản lý của Truyền Linh Tháp bên nàng có vấn đề! Đây mới là trung cấp Thăng Linh Đài, làm sao lại..."

Đường Vũ Lân vừa mới nói tới chỗ này, đột nhiên, cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, toàn bộ không gian chung quanh trở nên vặn vẹo. Cổ Nguyệt cũng giống như vậy. Hai người vừa mới toát ra vẻ khiếp sợ, một cái chớp mắt tiếp theo, mắt đã tối sầm lại, tạm thời mất đi tri giác.

Quá trình này tựa hồ rất ngắn ngủi. Thời điểm bọn họ một lần nữa mở hai mắt ra, thình lình phát hiện, bọn họ đã ở địa phương tiến vào Thăng Linh Đài của Truyền Linh Tháp. Khoang cửa mở ra, Cổ Nguyệt đang từ bên trong bò ra ngoài.

Bị truyền tống trở về?

Đường Vũ Lân vươn mình ngồi dậy, sau đó liền sợ hết hồn, bởi vì ở đây đã đứng đầy người. Một vị dẫn đầu, chính là lão sư của Cổ Nguyệt, Phó tháp chủ Truyền Linh Tháp có phong hào Thiên Phượng Đấu La, Lãnh Diêu Thù.

Lúc Đường Vũ Lân ngồi dậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung ở trên người hắn. Lãnh Diêu Thù ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Chớ sốt sắng, chỉ là Thăng Linh Đài xảy ra một ít chuyện bất ngờ, chúng ta cần tiến hành điều tra một thoáng. Đến đây đi, hai người các ngươi đều đi theo ta!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status