Đấu la đại lục 3: Long vương truyền thuyết

Chương 561: Khởi hành


Biên soạn: Đức Uy

- --

"Các ngươi có tính người hay không?" Nhạc Chính Vũ kinh hãi đến biến sắc. Tuy rằng hắn tự phụ, nhưng đối với chuyện 1 chọi 12, cũng có vẻ không hay lắm.

12 tên học viên Tinh La Hoàng Gia học viện bên kia, sắc mặt khó coi thấy rõ, tiến tới gần.

"Chờ một chút!" Hai tay Nhạc Chính Vũ duỗi về phía trước, trầm giọng hét lớn.

"Như vậy đi, ta từ nơi này nhảy xuống, chuyện này xem như bỏ qua nhé! Xem như ta chưa nói gì." Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, thân hình Nhạc Chính Vũ lóe lên, từ trên boong thuyền vọt ra ngoài.

Phải biết, khoảng cách từ boong tàu đến ngoài khơi cao tận 70 mét có hơn. Cự ly này, nếu như người bình thường ngã xuống, dù cho bên dưới là biển rộng, cũng sẽ chết chắc!

Đám người Tinh La Hoàng Gia học viện không khỏi kinh ngạc một trận, nằm nhoài trên lan can nhìn xuống. Chỉ thấy Nhạc Chính Vũ chẳng khác nào đang rơi tự do! Thời điểm mắt thấy đã sắp tới mặt biển, đột nhiên, một vệt kim quang từ sau lưng của hắn sáng rực lên, hóa thành một đôi cánh trắng thuần tinh khiết. Đôi cánh vỗ mạnh một cái, ngừng đà rơi lại, sau đó liền bay lượn một vòng theo hướng khác.

Này...

Lúc này các học viên Tinh La Hoàng Gia học viện mới phản ứng lại. Nhưng đã chậm! Nhân gia người ta biết bay, hơn nữa còn bay rất nhanh. Trên người hắn, 4 cái Hồn Hoàn màu tím đặc biệt loá mắt.

"Ầm! Không nghĩa khí!"

"Ầm! Không nghĩa khí!"

Nhạc Chính Vũ hầm hừ đi trong hành lang giữa các khoang, mỗi lần đi ngang qua một khoang, lại vỗ một cái trên cánh cửa phòng. Bởi vì hắn mơ hồ nhớ được, các bạn mình đều đang ở trong những khoang này.

Đột nhiên, khoang cửa mở, lộ ra một gương mặt lạnh lẽo mà anh tuấn.

"Nói ai đấy!?" Vũ Trường Không lạnh lùng nhìn hắn.

"Híc, em nói chính bản thân mình, nói về chính mình!" Nhạc Chính Vũ chạy như bay.

Lúc này Đường Vũ Lân mới từ khoang sát vách đi ra, nhìn thấy Nhạc Chính Vũ đang nhanh chóng chạy trốn về phòng của mình, không nhịn được bật cười. Cái tên này! Thời điểm ngày thường ở học viện vẫn tính là thành thật, lúc này vừa mới được thả ra ngoài, thực sự là để hắn yên một ngày cũng khó nữa là!

Khoang thuyền do phía Tinh La Đại Lục sắp xếp cho họ vẫn tính là tương đối không tệ, rộng tới hơn 40 mét vuông, bên trong khoang có phòng vệ sinh riêng có thể dùng để tắm. Mỗi một khoang còn có ban công, có thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài, đón gió biển thổi vào. Vẫn là tương đối thoải mái.

Vốn ban đầu, Đường Vũ Lân rất không muốn tham gia hoạt động giao lưu lần này, sau khi lên thuyền, trong lòng lại có mấy phần chờ mong. Tâm tình luôn căng thẳng tựa hồ cũng thanh tĩnh lại phần nào.

Vào giữa trưa, cùng với ba tiếng còi hơi vang lên, hai chiếc tàu viễn dương lớn chậm rãi rời khỏi bến tàu, từ từ gia tốc đi về phía đại dương xa thẳm.

Thuyền lớn giống như một con cự thú trong biển rộng vậy, nương theo gió vượt sóng, vững vàng tiến lên.

Đứng ở trên ban công, thậm chí không cảm giác được chút lay động nào, gió biển thổi vào, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi khắp toàn thân, thoải mái không nói nên lời.

"Này!" Đúng vào lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu gọi. Đường Vũ Lân quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Cổ Nguyệt không biết từ lúc nào cũng đã đi ra ngoài ban công.

Cổ Nguyệt ở ngay sát vách, hai ban công cách nhau bất quá cũng chỉ 2 mét mà thôi. Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

"Ta đột nhiên cảm thấy, chuyến đi này cũng thật tuyệt! Tuy rằng từ nhỏ ta lớn lên ở cạnh biển, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ ra biển lớn cả." Đường Vũ Lân nói với Cổ Nguyệt.

"Ta cũng chưa bao giờ." Cổ Nguyệt khẽ mỉm cười.

Biển cả ầm ầm dậy sóng, rất nhanh, lục địa cũng chỉ còn sót lại một vệt đen, tất cả xung quanh đều là sóng biển. Nước biển trong suốt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được những con cá lớn tung tăng bơi lội.

"Vũ Lân!" Cổ Nguyệt đột nhiên kêu lên.

"Hả?" Ánh mắt Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn về phía nàng.

"Không có gì!" Cổ Nguyệt cười khẽ, lắc lắc đầu, "Ta trở về phòng đi ngủ đây." Nói xong, nàng liền quay ngược vào trong khoang của mình.

Đường Vũ Lân có chút ngơ ngác, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không tiếp tục ở lại trên ban công. Coi như là rất thả lỏng, nhưng vẫn phải tu luyện không ngừng như trước đấy! Nếu không biết đến khi nào mới có thể đột phá đến cấp 40?

Áp lực vẫn luôn đuổi theo, trở về khoang, hắn bắt đầu ngồi xuống minh tưởng.

Cổ Nguyệt ngồi ở trên giường, ngắm biển cả ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp có chút mê man, lẩm bẩm tự nhủ: "Hắn thật sự rất tốt! Na, có lẽ, là ngươi đúng! Thế nhưng, bất luận thế nào, ta đều sẽ không để cho các ngươi ở cùng nhau."

Hít sâu một hơi, một nét kiên quyết từ đáy mắt nàng chợt lóe lên.

Thuyền lớn vững vàng, hai chiếc thuyền đi cách nhau mấy ngàn mét, bởi vì thể tích to lớn lại không có bất kỳ vật che chắn nào, vẫn như trước có thể nhìn thấy được lẫn nhau. Có vài phần dáng vẻ như đang trông chừng cho nhau.

Sắc trời dần dần tối lại, ở trên biển ngắm ánh dương lúc chiều tà, có một phong vị khác.

"Xin mọi người chú ý, xin mọi người chú ý!" Loa phóng thanh đột nhiên vang lên bên trong ở mỗi một khoang.

"Hoan nghênh mọi người đã đến với đại thuyền viễn dương Tinh La. Đêm nay, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng để hoan nghênh mọi người. Xin mọi người chuẩn bị trang phục để tham dự. Đây chính là hoạt động quan hệ hữu nghị, nhằm xúc tiến tình hữu nghị trường tồn giữa hai đại lục. Bên cạnh đó, chúng ta cũng sẽ chơi một số trò chơi nho nhỏ thú vị. Hoan nghênh mọi người tham dự."

Hoạt động quan hệ hữu nghị?

Đường Vũ Lân từ bên trong minh tưởng tỉnh lại. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân toàn thân thả lỏng, hắn mơ hồ cảm giác được, bình cảnh từ cấp 38 lên cấp 39 tựa hồ đã đến, cuối cùng cũng coi như là mình không cố gắng vô ích. Sau khi đột phá đến cấp 39, tiến thêm một bước về phía trước, chính mình sẽ có thể xung kích cấp 40.

Cấp 40! Đến lúc đó, mình sẽ chính là Đoán Tạo Sư cấp 6 đấy!

Vừa nghĩ tới rèn đúc, trong lòng hắn liền không khỏi cảm thấy hừng hực lửa. Hắn đã sớm nghe nói, ở trên thuyền có Đoán Tạo Thất chuyên dụng cho các vị khách thuê sử dụng, đương nhiên là phải trả tiền.

Bất quá, chờ một chút!! Dạ hội, trang phục tham dự? Những thứ như trang phục dạ hội này, chính mình có sao? Đáp án đương nhiên là không! Ngoại trừ đồng phục học sinh, thật giống như hắn cũng không có quần áo gì khác.

"Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Vũ Lân đi tới mở cửa phòng.

"Có nghe được loa phát thanh chưa?" Cổ Nguyệt đứng ở cửa.

"Ừm. Hoạt động quan hệ hữu nghị chứ gì, không biết có món gì ngon không?" Đường Vũ Lân có chút hưng phấn nói.

Cổ Nguyệt tức giận: "Ngươi chỉ có biết ăn thôi!"

Đường Vũ Lân nhún nhún vai, "Không ăn ta còn có thể làm gì?"

Cổ Nguyệt nói: "Yêu cầu về trang phục tham dự, ngươi tính sao đây?"

Đường Vũ Lân nói: "Đồng phục học sinh Sử Lai Khắc, không tính là trang phục dự tiệc sao?"

Cổ Nguyệt hừ một tiếng, "Biết ngay là ngươi không có! Cho ngươi này." Vừa nói, ánh sáng lóe lên trên tay nàng, một bộ quần áo liền xuất hiện ở trên hai cánh tay nàng, đưa cho Đường Vũ Lân.

"Đây là..."

Cổ Nguyệt cười cười, "Trang phục đó!"

Cầm quần áo trong tay, Đường Vũ Lân liền có thể cảm nhận được rõ ràng sự mềm mịn lẫn tinh xảo của chất vải. Hơn nữa có rất nhiều đường vân, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

"Nàng lấy đâu ra vậy?" Đường Vũ Lân trợn mắt há mồm nhìn Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt thản nhiên nói: "Đương nhiên là mua! Ta tìm người may riêng cho ngươi. Ta đã đoán sẽ có loại hoạt động này, nên đã chuẩn bị cho ngươi mấy bộ."

Đường Vũ Lân ngơ ngác nhìn nàng, nàng may quần áo cho ta?

Gương mặt Cổ Nguyệt thoáng ửng đỏ, ngẩng cao đầu, "Đỡ mắc công ngươi làm cho ta mất mặt! Chờ một lúc hãy thay." Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Cầm bộ đồ trong tay trở về phòng, trước tiên đặt quần áo lên giường, Đường Vũ Lân mới dần dần phục hồi lại tinh thần.

Đột nhiên, hốc mắt của hắn có chút ươn ướt.

Lần gần nhất hắn nhận được quần áo như vậy, là bao nhiêu năm về trước?

"Vũ Lân, mẹ may cho con quần áo mới, khi Tết hãy mặc nhé. Con xem, tiểu âu phục màu nâu, có đẹp không, dễ nhìn hay không?"

"Ôi chao, con trai của mẹ đẹp trai nhất! Thật đẹp, thật là xinh trai! Sau này hàng năm mẹ đều chuẩn bị cho con một bộ. Đợi con lớn rồi, thời điểm cưới vợ, toàn bộ đều lấy ra, nhìn âu phục từ nhỏ đến lớn, có thể chứng kiến quá trình con trưởng thành."

Mẹ đi rồi, cha cũng đi rồi. Nguyện vọng của mẹ cuối cùng cũng không được hoàn thành. Mấy bộ âu phục khi còn bé, vẫn còn đang ở trong ngôi nhà cũ ở Đông Hải Thành.

Nàng may quần áo cho ta. Nàng may quần áo cho ta!

Có lẽ, đối với Cổ Nguyệt mà nói, nàng chỉ muốn chuẩn bị cho hắn một chút quần áo, nhưng đối với Đường Vũ Lân, lại có ý nghĩa không giống với bình thường.

Hắn nhớ mẹ, nhớ gia đình của mình. Lòng hắn ấm áp lâng lâng. Phảng phất như cảm giác gia đình, lại trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status