Đấu La đại lục

Chương 351: Phá phòng, Loạn Phi Phong chi uy


Dịch: duynguyen84

Biên tập: A Lá

Đường Tam lúc trước dưới thác nước luyện tập, đôi chân là đứng trên một viên đá tròn bóng loáng, khả năng thăng bằng của hắn được rèn luyện rất tốt. Lúc này lần đầu tiên thi triển ở bên ngoài, hồn lực cơ thể lưu động, làm cho thân thể hắn sinh ra một cảm giác thoải mái toàn thân.

Rốt cuộc chín lần chín tám mươi mốt chuỳ đã hoàn thành, một chuỳ cuối cùng đánh ra, luồng bạch quang đậm đặc trong nháy mắt phóng đại. Như vậy không chỉ có lực công kích của Đường Tam, mà đồng thời còn có Sát Thần lĩnh vực của bản thân hắn phóng thích ra. Vì để có thể hàng phục Ngự Chi Nhất Tộc, có thể nói hắn đã sử dụng hết toàn lực.

Thái Thản quát to: "Lão tê ngưu, mau dùng vũ hồn."

Ngưu Cao lúc này cũng chẳng còn quan tâm đến thể diện, dù sao, so với thể diện, tính mạng cũng là càng quan trọng hơn. Thân thể vốn đã cường tráng cấp tốc bành trướng lên, da dẻ trong nháy mắt biến thành màu đen, một tầng cảm giác cực kì nặng nề chợt xuất hiện. Trên người hắn ba cái hồn hoàn đệ nhất, đệ nhị, đệ tam, vốn là ba cái hồn hoàn tốn ít hồn lực nhất, tốc độ phóng thích cũng nhanh nhất đồng thời quang mang loé lên. Thật sự làm cho thân thể hùng tráng của Ngưu Cao biến thành một toà thành luỹ.

Oanh…

Loạn Phi Phong chuy pháp sau khi tích súc đầy đủ lực lượng là tuyệt đối đáng sợ. Cứ việc không có Hạo Thiên Chuỳ phụ trợ, một chuỳ cuối cùng tập hợp lực lượng hồn lực tám mươi mốt chuỳ oanh kích của Đường Tam trong nháy mắt bộc phát ra lực công kích vẫn là làm cho người khác nhìn phải líu lưỡi.

Một quyền như vậy, với lực lượng bộc phát bá đạo tựa như rồng hú hổ gầm, lực lượng kinh khủng từng làm cho thác nước hơn hai trăm thước phải chảy ngược lại một lần nữa thể hiện ra, hồn lực mênh mông bay đến thôn phệ toàn bộ thân thể hùng tráng của Ngưu Cao. Lực bộc phát mạnh mẽ trong nháy mắt nổ vang.

Trong tiếng nổ lớn, thân thể khổng lồ của Ngưu Cao giống như một viên đạn pháo bị bắn bay đi. Dưới ảnh hưởng của Sát Thần lĩnh vực, lực công kích của Đường Tam được tăng lên vài phần, mà lực phòng ngự của Ngưu Cao lại bị hạ xuống vài phần. Một bên tăng, một bên giảm, hiệu quả của lực công kích càng thêm kinh khủng hơn.

Cả khối cơ thể giống như một toà núi trong nháy mắt bay ra, đụng thẳng vào vách tường của đại sảnh, làm xuất hiện một lỗ hổng hình người.

Không thể không nói, kiến trúc của Ngự Chi Nhất Tộc là tương đối rắn chắc, cả đại sảnh mặc dù bị một trận rung lắc kịch liệt, nhưng rốt cuộc cũng không có bị phá hỏng.

Thân thể Đường Tam vốn xoay tròn đã ngừng lại. Trước ngực không ngừng nhấp nhô, không có Hạo Thiên chuỳ phụ trợ, uy lực của Loại Phi Phong chuỳ pháp so với bình thường giảm thấp rất nhiều. Hơn nữa cũng làm tiêu hao nhiều hồn lực của bản thân hơn hản, toàn bộ tám mươi mốt chuỳ vừa rồi, đã làm cho hắn tiêu hao hơn năm thành hồn lực.

Thái Thản đi nhanh đến sau lưng Đường Tam, một tay đặt lên phía sau bả vai hắn. Đem hồn lực của mình truyền vào cơ thể Đường Tam. Hồn lực hùng hậu mặc dù không thể giúp hắn bổ sung lại lượng bị tiêu hao, nhưng có thể giúp hắn điều hoà lại cơ thể.

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vang lên. Lúc trước Ngưu Cao chỉ lo cùng Thái Thản thân thiết nói chuyện phiếm với nhau, mà quên cả việc cho hạ nhân chuẩn bị trà bánh. Nhưng trong này xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, cả Ngự Chi Nhất Tộc đều bị kinh động đến.

Âm thanh phần phật vang lên, có ít nhất hơn hai mươi người dũng mãnh tiến vào, cả đám người thân thể đều như nhau vô cùng tráng kiện. Cầm đầu cả đám là là một người tướng mạo giống Ngưu Cao đến tám phần, chỉ là còn trẻ hơn nhiều. Vừa bước vào đại sảnh hắn đã thấy ngay Thái Thản.

"Thì ra là Thái bá bá đã tới. Ủa, ngài đã tới sao cha của ta lại không có ở đây? Âm thanh mới vừa rồi là gì vậy?" Tên tráng hán vừa cung kính hành lễ với Thái Thản, vừa có chút nghi hoặc mà hỏi thăm.

Thái Thản nhìn Đường Tam một cái, sắc mặt biến đổi cực kì cổ quái. Ngươi đến nhà người ta làm khách, nhưng lại đem chủ nhân người ta đánh vỡ tường bay ra ngoài. Hắn đương nhiên không lo lắng cho thân thể của Ngưu Cao, nếu như Đường Tam sử dụng Hạo Thiên Chuỳ, có lẽ sẽ có thể thật sự đả thương được hắn. Nhưng cái này chỉ là bàn tay trần, cho dù là sử dụng Loạn Phi Phong chuỳ pháp, cũng không thể đối với Ngưu Cao khi đã vũ hồn phụ thể gây ra cái gì là thương tổn cả.

Thái Long đứng bên cạnh Đường Tam thấp giọng nói: "Hắn ta tên là Ngưu Bôn, là con trai trưởng của Ngưu Cao gia gia. Cũng là bạn thân của cha ta. Thiên phú của hắn so với cha ta còn tốt hơn không ít, thực lực hiện tại so với thiếu chủ hẳn là không sai biệt bao nhiêu."

Không đợi Thái Thản trả lời, Ngưu Cao đã quay lại, từ lỗ hổng khi nãy, hắn mặt mày xám tro chui trở vào. Trên người hắn quần áo đã tổn hại nhiều chỗ, vũ hồn đã thu liễm, nhưng một thân tro bụi cùng với vẻ mặt quái dị của hắn khiến cho kẻ khác phải ôm bụng mà cười.

Ngưu Bôn cùng với đám tộc nhân của Ngự Chi Nhất Tộc nhất thời trợn mắt há mồm nhìn lão Ngưu Cao, cả đám đều ngây ngẩn cả người. Ngưu Bôn thậm chí còn dừng tay dụi dụi hai mắt mình, xác định là chính mình không có nhìn lầm.

"Thái Thản bá bá, cái này là ngài không đúng rồi. Ngài như thế nào vừa mới tới đã khi dễ cha ta a!" Ngưu Bôn cố nén cười, hướng Thái Thản nói. Bởi vì quan hệ thân thiết giữa hắn cùng với Thái Nặc, hơn nữa Thái Thản cũng là quan tâm hắn từ nhỏ tới lớn, vẫn là hết sức thân thiết, cho nên hắn cũng không có quá nhiều cố kị.

Thái Thản ha ha cười nói: "Ai bảo cha ngươi nói không phục ta làm gì? Đây không phải là bị ta đến thu thập hay sao? Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hai lão già chúng ta luận bàn một chút mà thôi. Ngươi còn không thấy được bá bá ngươi cũng bị thiệt thòi đâu. Ngươi cũng không thể thiên vị cho cha ngươi a!"

Ngưu Cao trừng mắt liếc Thái Thản một cái, hiển nhiên là Thái Thản đang giúp mình che dấu chuyện mất mặt vừa rồi. Thẹn quá hoá giận, lửa giận nhất thời không biết phát tiết vào đâu, đem trút hết xuống đầu con trai: "Hỗn đản, ai cho các người vào đây? Không thấy là ta đang cùng Thái Thản tộc trưởng ôn lại chuyện xưa hay sao? Biến, tất cả cút hết ra ngoài cho ta."

Ngưu Bôn cũng đã hơn năm mươi tuổi đầu, bị Ngưu Cao mắng cho nhưng một điểm nổi nóng cũng không có. Tại Ngự Chi Nhất Tộc, Ngưu Cao chính là tuyệt đối uy quyền. Đây cũng là nguyên nhân tại sao khi Ngưu Bôn chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc cùng bộ dáng ấy của phụ thân lại muốn bật cười.

"Được, được, cha à, ngài đừng giận. Ta lập tức biến đi đây. Hai lão huynh đệ các người cứ tiếp tục… uhm… ôn chuyện cũ đi. Ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn cho các ngươi." Nói xong, Ngưu Bôn vội vã vẫy vẫy tay, mang theo đám tộc nhân Ngự Chi Nhất Tộc lui hết ra ngoài.

Thái Thản than thở nói: "Ngưu Bôn tên tiểu tử này so với tiểu tử Thái Nặc của ta đúng là tốt hơn nhiều, càng ngày càng biết cách làm việc. Hắn còn không có kế thừa các tính xấu của người, không tồi, đúng là không tồi."

"Không tồi cái rắm." Ngưu Cao lúc này vẻ mặt hoàn toàn không cam lòng. Nổi giận đùng đùng đi tới, phủi phủi bụi đất bám trên người, mặc dù hắn không muốn, nhưng cũng không thể không đối mặt với Đường Tam.

"Tiểu tử, ngươi thắng. Mới vừa rồi ta đã sử dụng đến vũ hồn, quyền thứ ba của ta cũng không cần đánh nữa. Lão phu nói sẽ giữ lời. Từ nay về sau, Ngự Chi Nhất Tộc của bọn ta cùng với ngươi và phụ thân ngươi, không còn bất cứ cừu hận gì nữa."

Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Ngưu Cao, Đường Tam không khỏi mỉm cười, hắn đương nhiên nghe được từ trong lời nói của Ngưu Cao cũng không có ý tiêu tan thù hận với Hạo Thiên Tông. Nhưng hắn cũng không để ý, Hạo Thiên tông mặc dù là tông môn xuất thân của hắn, nhưng quả thật lúc đó đã gây ra cho các tông tộc chi nhánh quá nhiều thiệt hại. Như vậy cũng không phải trong một chốc, một hồi tỉ thí là có thể hoá giải hết thù hận. Cũng chỉ có thể từ từ hoá giải mà thôi.

"Là do tiền bối có ý khinh thường, mới làm cho vãn bối có thể thu lợi. Nếu như là chiến đấu bình thường, đấu thủ như thế nào cấp cho vãn bối nhiều thời gian súc lực như thế."

Ngưu Cao hừ hừ: "Được rồi, thua chính là thua. Chẳng lẽ lão phu là người thua mà không nhận hay sao? Lần này ngươi cứ việc lưu lại đây đi."

Thái Thản hắc hắc cười nói: "Ta xem bộ dạng ngươi như vậy, giống như là không có nhận thua. Mọi chuyện cũng nên xong hết rồi. Ngươi tại phương diện phòng ngự cực mạnh cũng bị đánh bại bởi một tên tiểu tử. Cũng không có tỏ vẻ gì hay sao?"

Ngưu Cao cả giận nói: "Tỏ vẻ cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đem toàn bộ Ngự Chi Nhất Tộc hướng hắn thần phục hay sao?"

Thái Thản cười nói: "Cũng không cần như thế. Bất quá, gần đây ta cùng thiếu chủ có chuẩn bị thành lập một tông môn mới, gọi là Đường Môn, ngươi có hứng thú gia nhập hay không? Nếu ngươi đã cùng chủ nhân và thiếu chủ hoá giải hết các mâu thuẫn trước đây, hẳn là không còn chướng ngại gì nữa chứ."

Ngưu Cao kéo một cái ghế ngồi xuống: "Hoá ra là như thế, đã biết lần này ngươi mang tiểu tử này đến đây nhất định là có chuyện mà. Lão tinh tinh, ta xem ra ngươi già quá hoá hồ đồ mất rồi. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra đây là mưu kế của Hạo Thiên Tông hay sao? Vẫn muốn để cho chúng ta một lần nữa gặp phải hạo kiếp à?"

Thái Thản bất đắc dĩ lắc đầu: "Quên đi, trong chốc lát cũng khó nói cho ngươi rõ được. Ta nói, Ngưu Cao a Ngưu Cao, ngươi tiếp đón người đại ca như ta cũng quá chậm trễ rồi. Ít nhất cũng phải đem cho bọn ta ít nước trà chứ. Còn nữa, nhìn bộ dáng như vậy của ngươi, để cho bọn tộc nhân thấy được nghĩ đến cái gì đây? Mau đi thay quần áo đi."

Ngưu Cao ánh mắt có chút bất mãn trừng mắt liếc Thái Thản: "Cũng không đợi đến ngươi trêu chọc ta, ta đi thay quần áo." Nói xong, lúc này mới nhanh bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Ngưu Cao, Thái Thản hướng Đường Tam nói: "Thiếu chủ, ngươi thật sự làm cho ta phải giật mình a! Cũng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra, tại phương diện mà lão tê ngưu am hiểu nhất đánh bại hắn. Khó trách ngươi cũng không cần ta giúp, xem ra, ngươi đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi. Chính là tính cách lão tê ngưu rất ngoan cường, sẽ không dễ dàng thoả hiệp như vậy đâu."

Đường Tam than nhẹ một tiếng, nói: "Kì thật, ta cũng không cần Ngưu Cao tiền bối thoả hiệp cái gì cả. Chỉ là hi vọng có thể hoá giải được cừu hận lúc đầu thôi. Dù sao cũng từng là người một nhà. Tình trạng hiện nay của Đơn chúc tứ tông tộc đều là do Hạo Thiên Tông phong bế mà tạo thành, ta chỉ hi vọng vì tứ tông tộc làm chút chuyện. Ngài không cần dùng sức mạnh bắt ép Ngưu Cao tiền bối gia nhập vào Đường Môn chúng ta. Chỉ cần bọn họ không còn hận cha ta nữa, đối với ta như vậy là đủ rồi."

Cái này gọi là "Nợ cha con trả", hiện tại việc Đường Tam làm, đúng là bắt đầu vì phụ thân mà trả nợ. Hắn chỉ hi vọng trong tương lai có thể thay thế phụ thân từ từ mà hoá giải hết những cừu hận, đem tất cả các kẻ thù hoàn toàn huỷ diệt hết.

Hai người vừa mới đơn giản nói với nhau mỗi người một câu, Ngưu Cao đột nhiên từ bên ngoài bước trở vào, đứng ở cửa hướng Đường Tam hỏi: "Tiểu tử, ngươi hồn lực đến cùng là bao nhiêu cấp?"

Nhìn vẻ mặt buồn bực của lão nhân tính cách bộc trực kia, Đường Tam cung kính hồi đáp: "Vãn bối hồn lực sáu mươi sáu cấp, khống chế hệ chiến hồn đế."

Ngưu Cao sửng sốt một chút: "Khống chế hệ? Hạo Thiên Chuỳ từ lúc nào lại biến thành khống chế hệ vũ hồn vậy?"

Thái Thản cười mắng: "Nhanh đi thay quần áo đi. Trở lại rồi hãy nói, chuyện này cũng không phải nói một hai câu là có thể minh bạch được."

Ngưu Cao có chút nghi hoặc liếc nhìn Thái Thản một cái, lúc này mới xoay người lần nữa rời đi. Vừa đi, trong miệng vừa lầm bầm: "Sáu mươi sáu cấp, hai mươi mốt tuổi sáu mươi sáu cấp, hắn có phải là người không vậy?"

Ngưu Cao mới vừa bước đi không lâu, đã có hạ nhân dâng lên trà mứt, hiển nhiên là khi lần đầu hắn ra ngoài đã phân phó người đem đến. Cũng có tộc nhân của Ngự Chi Nhất Tộc từ bên ngoài bắt đầu tu sửa lại vách tường đại sảnh nơi khi nãy bị Ngưu Cao phá lủng.

Thái Thản nhấp một ngụm trà, hướng Đường Tam nói: "Thiếu chủ, ngươi hẳn là cũng nhìn ra được, ta cùng với Ngưu Cao quan hệ vô cùng tốt, chúng ta có quan hệ sinh tử chi giao. Thẳng thắn mà nói, ta hi vọng Ngưu Cao dẫn đầu Ngự Chi Nhất Tộc gia nhập vào Đường Môn, cũng không phải là vì thiếu chủ ngài. Mà phần nhiều chính là ta có tâm tư riêng. Ta đã lớn tuổi rồi, thật sự rất hi vọng có thể cùng với vị huynh đệ thâm niên này cùng nhau ở chung một chỗ. Hai người có thể chiếu cố lẫn nhau, cũng là cho có bạn. Ta sẽ tận lực thuyết phục hắn. Ngưu Cao này mặc dù thật thà chất phác, nhưng hắn tuyệt đối không có ngốc. Ta nghĩ, hắn sẽ chịu khó suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này. Nếu như hắn nguyện ý dẫn đầu Ngự Chi Nhất Tộc gia nhập Đường Môn, vẫn thỉnh xin thiếu chủ cấp cho lão phu chút mặt mũi."

Đường Tam mỉm cười nói: "Nếu như thật sự là được như vậy, đúng là cầu còn không được nữa là! Nếu như có được khả năng kiến trúc học của Ngự Chi Nhất Tộc cùng với khả năng chú tạo thuật của ngài, Đường Môn chúng ta chẳng phải sẽ trở thành tường đồng vách sắt hay sao?"

Ngưu Cao rời đi thời gian cũng không lâu. Trong chốc lát đã thay đổi quần áo sạch sẽ quay trở lại. Vừa vào tới cửa, câu đầu tiên vẫn là hướng phía Đường Tam nói: "Tiểu tử, ngươi thật sự là sáu mươi sáu cấp sao?"

Đường Tam gật đầu.

Ngưu Cao đi tới bên người Thái Thản ngồi xuống, trong mắt lộ rõ quang mang đăm chiêu suy nghĩ. Thái Thản cũng không quấy rầy hắn, để cho hắn chính mình suy tư.

Hai mươi mốt tuổi, sáu mươi sáu cấp, lực phòng ngự cực mạnh, tuyệt không dưới tộc nhân Ngự Chi Nhất Tộc ở cùng cấp bậc. Mà thân hắn là Hạo Thiên Tông đệ tử, như thế nào lại thiếu lực công kích đây chứ? Điều đầu tiên mà Ngưu Cao nghĩ đến, chính là tiền đồ trong tương lai của Đường Tam. Không thể nghi ngờ, không đầy hai mươi năm nữa, Đường Tam nhất định sẽ trở thành một gã tuyệt đỉnh cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ cực kì cường đại.

Cho dù cùng là Phong Hào Đấu La đi nữa, thực lực cũng có thể chênh lệch không nhỏ. Như là Đường Hạo khi xưa, lúc còn ở trạng thái đỉnh cao thực lực, đồng thời đối mặt với ba gã Phong Hào Đấu La bình thường tuyệt đối là không có vấn đề, chỉ một mình hắn làm cả vũ hồn Điện phải náo động. Ngưu Cao hiểu được, nếu như đắc tội với một gã hồn sư có tiềm lực kinh người như vậy, đối với tương lai của Ngự Chi Nhất Tộc tuyệt đối không có chỗ tốt.

Kiến trúc phòng ốc của Ngự Chi Nhất Tộc quả thật có chỗ độc đáo. Vách tường của đại sảnh khi nãy bị phá lủng như vậy, trong khoản thời gian ngắn hoàn toàn đã sửa chữa xong.

Thái Thản nói: "Lão tê ngưu, ta biết ngươi đang cân nhắc cái gì. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. Ta biết trong lòng ngươi kiên định lắm. Ngươi cho hạ nhân lui xuống hết đi." Ngưu Cao mặc dù không biết Thái Thản muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo lời hắn.

Thái Thản cũng hướng tộc nhân mình phất phất tay, ngoại trừ Thái Long cùng Mã Hồng Tuấn ra, ra hiệu cho những người khác ra khỏi phòng khách.

Ngưu Cao có chút khó hiểu nhìn Thái Thản: "Lão tinh tinh, ngươi làm gì mà thần bí đến như vậy chứ?"

Thái Thản lạnh nhạt cười, nói: "Ta chỉ là không hy vọng ngươi sau này sẽ oán giận ta. Cũng là cho ngươi biết rằng, lão ca ca ta cũng không phải là người dễ dàng hạ quyết tâm. Thiếu chủ, ngài cho hắn nhìn qua vũ hồn của ngài một chút đi."

Đường Tam cùng Thái Thản liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều toát ra một tia ăn ý. Động thân, Đường Tam trong mắt quang mang chợt loé, tay trái giơ lên, hắc quang lưu động, Hạo Thiên Chuỳ đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Ngưu Cao nghi hoặc nhìn Đường Tam, hướng Thán Thản nói: "Lão tinh tinh, chẳng lẽ ta còn chưa từng thấy qua Hạo Thiên Chuỳ hay sao? Ủa, tiểu tử, vũ hồn ngươi như thế nào lại không có hồn hoàn?"

Đường Tam mỉm cười: "Hạo Thiên Chuỳ của vãn bối đích thực là không có hồn hoàn."

Thái Thản nói: "Đừng có gấp, từ từ mà xem."

Đường Tam tay trái khẽ động, đã thu hồi Hạo Thiên Chuỳ, ngay sau đó, một tầng lam quang lưu động, hắn giơ cánh tay phải của mình lên, Lam Ngân Hoàng màu vàng lam từ cơ thể hắn phóng ra, lam quang phóng xuất tứ tán xung quanh, hơi thở bừng bừng sinh cơ nhất thời tràn ngập khắp cả phòng khách.

Vừa lúc Lam Ngân Hoàng trong nháy phóng xuất, Ngưu Cao đã đột ngột đứng lên. Bởi vì lúc đó hắn thấy được sáu cái hồn hoàn huyễn lệ trên người Đường Tam sáng lên. Không có màu trắng, thấp nhất là màu vàng. Vàng, Tím, Đen ba màu này đối với Ngưu Cao là rất quen thuộc, thân là Hồn đấu la, tự nhiên hắn cũng có được ba cái hồn hoàn có màu như vậy. Nhưng là, khi hắn chứng kiến cái hồn hoàn cuối cùng có màu đỏ sẫm yêu dị kia, đại não hắn nhất thời đã lâm vào tình trạng trống rỗng.

"Không ngoài dự kiến, trên người thiếu chủ cái không thiếu nhất chính là kỳ tích. Thấy rõ không? Khi lần đầu tiên ta chứng kiến cái này, vẻ mặt so với ngươi cũng không khác nhau bao nhiêu." Thái Thản cảm thán nói.

Đường Tam đối với Thái Thản cũng không có giấu diếm cái gì, lão nhân này cũng là toàn tâm toàn ý ủng hộ hắn, trên đường đi cũng đã từng xem qua cái hồn hoàn mười vạn năm kinh khủng này của Đường Tam. Lúc ấy vẻ mặt của hắn cơ hồi cũng giống như Ngưu Cao như đúc. Đường Tam cũng không có giải thích nhiều, chỉ là nhìn cái hồn hoàn mười vạn năm của mình mà tràn ngập vẻ bi thương. Thái Thản cũng không có hỏi nhiều, hắn hiểu được, đây là sự tin tưởng của Đường Tam đối với mình, cũng như làm cho mình tin tưởng hắn.

Dùng sức nuốt nước miếng một cái, Ngưu Cao thì thào nói: "Mười vạn năm, đây mới thật sự là mười vạn năm hồn hoàn…, khó trách, khó trách lực phòng ngự của ngươi lại mạnh mẽ như vậy. Chỉ là, với cấp bậc hiện tại của ngươi, như thế nào lại có thể hấp thu được hồn hoàn mười vạn năm này?"

Mỗi khi chứng kiến cái hồn hoàn màu đỏ kia trên người mình, Đường Tam không khỏi tự nhớ lại cảnh khi mà Tiểu Vũ tự sát hiến tế, thần sắc nhất thời ảm đạm xuống, từ trong túi Như Ý Bách Bảo cẩn thận đem Tiểu Vũ lấy ra ôm vào trong lòng: "Xin lỗi tiền bối. Ta không muốn trả lời vấn đề này của ngài, nếu như có thể lựa chọn, ta thà rằng mình không nên có cái hồn hoàn này." Vừa nói hắn vừa chậm rãi thu hồi lại vũ hồn của mình.

Thái Thản hướng Ngưu Cao nháy mắt một cái, ý bảo hắn không nên hỏi thêm nữa. Ngưu Cao hít sâu một ngụm khí, đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, phảng phất như nhớ lại cái gì, thanh âm có chút run rẩy nói: "Chờ đã, ngươi,.. ngươi có hai cái vũ hồn?"

Mã Hồng Tuấn nãy giờ ngồi một bên đã sớm có chút không nhịn được, buộc miệng nói: "Tam ca của ta chính là có Song sinh vũ hồn, điều này có gì kì quái đâu chứ?"

Ngưu Cao mở to mắt nhìn: "Tiểu mập mạp, ngươi nói nghe thoải mái quá, ngươi đã từng gặp qua bao nhiêu người có song sinh vũ hồn?"

"Ách,… cái này…." Mã Hồng Tuấn nhất thời trả lời không được.

Ngưu Cao nặng nề thở dốc một tiếng, hồi lâu mới có thể nhìn về phía Thái Thản: "Lão ca, ngươi lần này dẫn hắn đến đây, là muốn bức bách ta hay sao?"

Thái Thản thở dài một tiếng, nói: "Ta không bức ngươi, quyết định như thế nào là chuyện của ngươi. Ta chỉ hi vọng là, huynh đệ chúng ta những năm tháng còn lại có thể ở cùng một chỗ, giống như trước kia vậy, mỗi ngày có thể tỉ thí, cũng có thể cùng nhau uống rượu. Ngươi hẳn là cũng biết, ta không phải là một người cẩu thả, ta đã quyết định như vậy, tự nhiên cũng có nguyên nhân của ta."

Ngưu Cao trầm giọng nói: "Nhưng là, hẳn ngươi cũng biết, Thất Bảo Lưu Ly tông cùng với Lam Điện Bá Vương Long gia tộc hai đại tông môn vẫn bị tiêu diệt, không hỏi cũng biết là do ai làm. Trong tương lai không lâu sau này, chỉ sợ là hồn sư giới chúng ta hẳn phải một lần nữa bị hạo kiếp, ta không thể không vì tộc nhân của ta mà cân nhắc. Ta ở chỗ này, tình huống xấu nhất, sự lựa chọn chính là phụ thuộc vào vũ hồn Điện. Ta nhất định phải cân nhắc đến việc duy trì sự tồn tại của cả gia tộc."

Thái Thản nói: "Tông môn của chúng ta cũng không phải là một Hồn sư tông môn truyền thống đúng nghĩa, nói đúng hơn, chúng ta càng giống như là một thương nhân hơn. Chẳng qua là một thương nhân có vũ lực cường đại mà thôi."

Ngưu Cao sửng sốt một chút: "Thương nhân? Ta không hiểu."

Đường Tam mỉm cười nói: "Tài chính có thu vào mới có thể nuôi sống môn nhân của tông môn. Hộ khách thứ nhất của Đường Môn chúng ta chính là Thất Bảo Lưu Ly tông, cũng là hộ khách dài hạn. Ta nghĩ, hộ khách kế tiếp chính là hoàng thất của Thiên Đấu đế quốc. Ngoại trừ vũ hồn Điện ra, đối với bất cứ ai chúng ta đều có thể giao dịch được."

Đúng lúc này, Ngưu Bôn từ ngoài cửa đi vào, vì sợ phụ thân trách cứ, đi đến cửa vẫn cố ý gõ vài cái lên cánh cửa, mà không bước vào: "Ba, Thái Thản bá bá, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, các ngươi có muốn vừa ăn vừa nói chuyện hay không?"

Ngưu Cao gật đầu, hướng Thái Thản nói: "Đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói đi."

Vừa nghe có cơm ăn, Mã Hồng Tuấn nhất thời hưng phấn đứng lên, hắn đã sớm đói bụng, không nhịn được hướng Ngưu Bôn hỏi: "Có thịt hay không? Ta vốn là thích loại nào lớn lớn một chút ấy."

Ngưu Bôn ha hả cười: "Tiểu mập mạp, Ngự Chi Nhất Tộc chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ là không có thiếu thịt. vũ hồn chúng ta mặc dù là Bản giáp cự tê (tê giác), nhưng đều là kẻ ăn thịt cả, đảm bảo có đủ cho ngươi."

Lên đến bàn cơm, Đường Tam lập tức hiểu được ý tứ của Ngưu Bôn nói là kẻ ăn thịt có nghĩa là gì. Cả một cái bàn lớn đường kính hơn ba thước chất đầy cơ man nào là thịt, đủ các loại thịt, không thấy có bất kỳ loại rau dưa nào.

Rượu lại càng là trực tiếp mang đến liên tục, mỗi hủ gần cả chục cân, bên trong đều là loại rượu mạnh. Miệng to uống rượu, ăn thịt từng khối lớn, sợ rằng đây chính là tính cách của người hào sảng hay sao.

Đường Tam vốn là vẫn cho rằng sức ăn của mình vốn là không nhỏ. Nhưng là khi nhìn vào cái bàn này hắn mới biết được cái gì gọi là "Tiểu sơn gặp thái sơn". Đừng nói là Ngưu Bôn, Thái Long bọn họ, ngay cả hai vị tộc trưởng sức ăn cũng là cực kì kinh người. Cả khối thịt lớn như cái bát bọn họ như là không cần nhai, mà là trực tiếp nuốt xuống (thể loại này ứ đỡ được >._
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status