Đấu phá thương khung

Chương 136: Xuân quang khắp động: Diễm phân phệ lãng thước


Hai đầu lưỡi trong miệng Tiêu Viêm không ngừng dây dưa, liên tiếp khoái cảm không ngừng ăn mòn tâm linh Tiêu Viêm, cánh tay càng ngày càng ráng sức, tựa hồ muồn đem nữ nhân trong lòng hòa tan vào thân thể mình

Dục hỏa trong cơ thể ngày càng bành trường, trong lúc mơ hồ, bàn tay Tiêu Viêm không biết lúc nào đã từ chiếc eo thon mềm mại của Vân Chi, hơi hơi đu động, sau đó xuyên qua hắc bào, sờ sờ vuốt vuốt lên hai khối ngọc bóng loáng mềm mại bên trong

Thân thể hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Tiêu Viêm cùng vân chi, đều run rẩy thở nhẹ, Tiêu Viêm hô hấp từ từ dồn dập, bàn tay chậm rãi du động, một lát sau, dĩ nhiên đã nắm lấy ngọn thánh nữ phong mềm mại

Khu vực mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, điều này làm cho Vân Chi thần trí vốn đang bị dục hỏa chiếm cứ đột nhiên trở nên thanh tĩnh, thấy tư thế thân mật của hai người hiện tại, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ tái nhợt, nhanh chóng như tia chớp môi thoát ra khỏi miệng Tiêu Viêm, khẽ cắn răng, gian nan thấp giọng nói:" Dược Nham, ngươi …Ngươi nếu dám đối với ta làm chuyện này, đợi ta hồi phục ta nhất định giết chết ngươi!"

Bởi vì đang bị dục hỏa thiêu đốt, thanh âm Vân Chi mơ hồ mang theo vài phần tê dại, bất quá chăm chú lắng nghe, thấy trong thanh âm của nàng có kèm theo tiếng khóc

Thanh âm Vân Chi vang lên giống như một chiếc búa tạ hung hăng nện vào đầu Tiêu Viêm, nhất thời khiến cho hắn thoát khỏi sự khống chế của dục hỏa, nhận thấy tay của mình đang xoa bóp kiều nhũ của đối phương, vội vàng rút tay ra, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, cố liều mạng áp chế dục hỏa đang bốc lên

Trong lúc Tiêu Viêm đang liều mạng áp chế dục hỏa trong cơ thể, Vân Chi thần trí lần nữa lại bị dục hỏa xâm chiếm, cánh tay ngọc xiết chặt thắt lưng Tiêu Viêm, má ngọc không ngừng cọ xát trong lồng ngực hắn, bất quá ngay lúc thần trí sắp lần nữa mơ hồ, nước mắt đột nhiên rơi ra từ đôi mắt đẹp, thanh âm mê người từ đôi môi đỏ mọng của Vân Chi truyền ra: "Dược Nham, ta nếu như thất thân, nhất định trước hết sẽ giết ngươi, sau đó sẽ tự sát!"

Nước mắt trong suốt theo một đường chảy xuôi xuống gò má, cuối cùng rơi xuống lồng ngực Tiêu Viêm.Cảm giác lạnh lẽo này khiến cho khóe miệng Tiêu Viêm thoáng hiện lên vẻ khổ sáp, khẽ thở dài một hơi, trong lòng lên tiếng hỏi: "Sư phụ đừng ở đó mà giả chết, xuân dược này làm thế nào mới hóa giải được?"

"Hắc hắc đây là một cơ hội tuyệt hảo đó? Nữ nhân này địa vị tại Gia Mã đế quốc sợ rằng là cực cao, ngươi nếu là …"Dược Lão trêu tức cười nói, thanh âm vang lên trong lòng Tiêu Viêm

"Đừng đùa, nàng không phải loại nữ nhân hễ ai sở hữu thân thể mình thì sẽ đi theo người đó, mới vừa rồi người cũng nghe thấy được, nếu như ta thời cơ nàng gặp nạn mà chiếm tiện nghi, nàng sau khi tỉnh lại, hội nhất định đem ta ra giết "Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, cúi đầu nhìn đôi mắt mê ly của nàng.Nhìn khuôn mặt đỏ hồng cao quý của nữ nhân, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói: "Ta năng nhận thấy, nàng thực không phải nói đùa, theo tính tình của nàng, sợ rằng nàng nói được là sẽ làm được "

"Ai, cơ hội tốt như vậy mà …" Dược Lão dường như có chút tiếc hận thở dài một hơi, sau đó bất đắc gĩ nói "Ngươi đem đấu khí tụ hội trên tay, sau đó xoa bóp mấy huyệt vị trên tiểu phúc, đại thối (Đùi ^^), cùng với cổ của nàng, về phần vị trí của mấy huyệt vị hắn là ngươi đã biết

"
Ách …"Nghe Dược Lão kể ra mấy vị trí này, Tiêu Viêm khóe mắt hơi co quắt, mấy vị trí này đều là khu vực mẫn cảm của nữ nhân? Sư phụ người đừng nói xẵng bậy nha.Nhân mạng của ta rất quan trọng đó " Khẽ lau mồ hôi, Tiêu Viêm cười khổ hỏi.Thế nhưng lúc này Dược Lão lại trầm mặc đi xuống không nói gì nữa. Bất đắc gĩ, Tiêu Viêm đành phải cắn răng một cái, khom người đem Vân Chi ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng trên giường đá

Vân chi hiện tại, y phục đã giải khai hơn phân nửa.Xuân quang không ngừng tiết lộ ra, cực kỳ chói mắt. Điều này càng khiến Tiêu Viêm thêm thê thảm, chẳng những phải liều mạng áp chế dục hỏa, còn phải giả làm thánh nhân trước mỹ nhân đã thoát y nửa thân thể

Song chưởng chậm rãi giương lên, đem đấu khí tụ tập lại, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Vân Chi thần trí đang mơ hồ nhẹ giọng nói: "Đắc tội " Nói xong, Tiêu Viêm không hề chần chờ, hai tay nhanh chóng giải khai hắc bào trên người Vân Chi, cho đến khi bộ ngực sữa tuyết trắng lộ ra, mới vội vàng đình chỉ

Tiêu Viêm nhìn không chớp mắt, chìa ra ba ngón tay nhẹ nhàng đặt tại phía trên gáy ngọc, kiều nhũ nửa tấc, chậm rãi di động

Đấu khí từ từ tràn vào cơ thể, tầng lớp đỏ hồng đang lan tràn trên khuôn mặt Vân Chi dần dần dình chỉ khếch tán, vốn đang hô hấp thở dồn, cũng yếu đi bớt nhiều

Thấy cách làm này quả nhiên hữu hiệu, Tiêu Viêm tinh thần phấn khởi.Đấu khí trong cơ thể cấp tốc hội tụ lại trong lòng bàn tay, sau vài phút đồng hồ xoa bóp, Tiêu Viêm ánh mắt hơi hạ xuống dừng lại tại vị trí tiểu phúc của Vân Chi, khu vực này càng thêm mẫn cảm, Tiêu Viêm thở dài một hơi, lần nữa giải khai hắc bào

Lần giải khai hắc bào này, trực tiếp làm cho hai luồng kiều nhũ vểnh cao mất đi sự trói buộc, nghịch ngợm lõa lồ trong không khí

Nuốt một miếng nước bọt, Tiêu Viêm ngón tay tiếp xúc với tiểu phúc bằng phẳng của Vân chi, sau đó nhẹ nhàng du động, trong qua trình tiếp xúc thân mật như vậy, Tiêu Viêm tự nhiên không nhịn được có chút ham muốn nổi lên

Đấu khí theo vị trí tiểu phúc tràn vào, khuôn mặt đỏ hồng của Vân Chi từ từ giảm đi, phiến phấn hồng trên da thịt cũng chậm rãi hồi phục lại vẻ tuyết trắng như ban đầu

Sau vài phút xoa bóp tại tiểu phúc, Tiêu Viêm vội vã đem hắc bào giải khai tiếp, sau khi giải khai đến đùi ngọc của Vân Chi, đem hắc bào từ từ thoát ra, đối với loại bộ vị này, Tiêu Viêm thật sự không dám làm càn, sau khi giải khai đến bộ vị cần xoa bóp, Tiêu Viêm nhanh chóng tìm đúng vị trí huyệt vị, sau đó vội vàng nhắm mắt, vận dụng đấu khí áp chế dục hỏa trong cơ thể Vân Chi

Trong lúc Tiêu Viêm nhắm mắt lại, Vân Chi đang nằm trên giường đá, ngọc thủ hơi hơi có chút nắm lại, lông mi thon dài không ngừng run rẩy, vẻ mặt xấu hổ thoáng hiện lên nét giận dữ, chợt léo lên một chút rồi biến mất

Sau một lát, Tiêu Viêm mồ hôi chảy đầm đìa rốt cục cũng dời được bàn tay đi, đem hắc bào phủ lại lên người Vân Chi, kịch liệt thở hổn hển, quay đầu nhìn khuôn mặt đã hồi phục lại bình thường của Vân Chi, không khỏi thở dài một hơi

Tiêu Viêm đang khẽ thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện đấu khí trong cơ thể bởi vì giúp Vân Chi áp chế dục hỏa mà tiêu hao, nhất thời khiến cho dục hỏa lại một lần nữa bùng lên, khuôn mặt đỏ lên, Tiêu Viêm thân thể run rẩy, nhìn nữ nhân xinh đẹp nằm trên giường đá không có một chút nào phòng bị, cước bộ không tự chủ được đột nhiên bước tới, cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át mê người kiều diễm, nhãn đồng hiện vẻ nóng cháy, sau đó chậm rãi cúi đầu.Dường như cảm nhận được hô hấp rạo rực của Tiêu Viêm ngày càng tiến gần mình, ngọc thủ của Vân Chi cũng lặng lẽ nắm chặt lại

Song ngay khi Vân Chi chuẩn bị phòng ngự, hô hấp rạo rực của Tiêu Viêm sắp tiến gần đến gò má của Vân Chi, lại thoáng yên tĩnh lại, một âm thanh thanh thúy vang lên trong sơn động, sau khi âm thanh này vang lên, hô hấp nóng rực từ từ rời xa Vân Chi, nàng nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo, đang vội vàng chạy ra khỏi sơn động

Tiếng bước chân sau khi biến mất, nằm trên giường đá Vân Chi lúc này khẽ run rẩy, hai mắt khẽ mở ra, nhìn hắc bào trên thân thể mình có chút bừa bãi, đôi mắt đẹp khẽ nhỏ nước mắt rơi xuống, mặc dù nàng minh bạch rằng chuyện đáng sợ nhất cũng không có phát sinh, nhưng cũng biết được Tiêu Viêm thông qua xoa bóp đã nhìn hết xuân quang trên thân thể mình

Với thân phận của nàng, ngày thường dám chắc hắn không dám làm càn trước mặt mình, càng không đề cập đến việc sờ sờ vuốt vuốt trên thân thể mình, nghĩ đến việc mình bảo tồn thân thể nhiều năm như vậy cùng với nụ hôn đầu tiên, thật không ngờ được lại ở trong sơn động nhỏ này bị một vị thiếu niên nhỏ hơn mình nhiều đoạt đi, Vân Chi có loại cảm giác khóc cười không ra nước mắt

Mất đi đấu khí, Vân Chi so với bình thường cũng bót đi vẻ lạnh lùng bất cận nhân tình, cái loại thân phận cao cao tại thượng ngày thường cũng như vậy tạm thời giống như bị phong ấn mà lắng sâu xuống

Nếu là bình thường, Vân Chi tuyệt đối sẽ không do dự rút kiếm chém Tiêu Viêm thành mười tám mảnh, đương nhiên nếu như đấu khí của nàng không bị phong ấn, chỉ bằng cái thứ xuân dược do Tiêu Viêm lung tung chế ra, căn bản là khó có khả năng làm cho thần trí của Vân Chi mơ hồ được

Nằm trên giường đá, Vân Chi hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cũng không biết là đang nghĩ gì

Sau khi chạy ra khỏi sơn động, Tiêu Viêm hướng thác nước không xa sơn động điên cuồng chạy đi, dục hỏa trong cơ thể lan tràn cơ hồ khiến cho người hắn giống như lò lửa, khuôn mặt một lần nửa đỏ rực lên, nghe được tiếng thác nước oanh long long truyền vào tai, Tiêu Viêm điên cuồng lao đầu xuống, nước lạnh tràn vào đầu, khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy thư sướng

"Phù phù!"Tiêu Viêm giống như con cá chép bơi lội trên mặt hồ, thân thể trầm xuống đáy nước, tùy ý để sự lạnh lẽo của hồ nước kích thích hòng làm giảm đi nhiệt độ trong cơ thể

Từ nạp giới lấy ra một khỏa hồi khí đan nuốt vào miệng, Tiêu Viêm tại đáy hồ, hai chân khép lại ngồi xuống, sau đó vận chuyển đấu khí điên cuồng khu trục dục hỏa trong cơ thể ra ngoài

Dưới sự kích thích của hồ nước cùng với việc đấu khí chậm rãi khôi phục, cảm giác nóng cháy trong cơ thể Tiêu Viêm dần đàn bớt đi, dục hỏa trong cơ thể cũng đàn lắng xuống

"Bùm" Mặt hồ đang yên tĩnh, đột nhiên có một đầu người phá thủy lao ra, Tiêu Viêm khẽ lau đi chút nước đọng trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang toàn thân có chút vô lực thở ra một hơi, chậm rãi bơi lại bờ, thân thể dựa vào nham thạch, không ngừng thở phì phò

Đôi mắt híp lại nhìn lên bầu trời, Tiêu Viêm đầu lười đột nhiên liếm liếm môi, Vân Chi dung nhan xinh đẹp cao quý như vậy, lần nữa lại hiện lên trong đầu, lúc trước trong sơn động, nữ nhân vốn cao quý như nữ thần này, lại trước mặt mình lộ ra vẻ xuân quang mê người như vậy, khiến cho tâm thần Tiêu Viêm thấy có chút hư vinh

Khẽ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, Tiêu Viêm biết, mặc kệ sau này có như thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Viêm được biết đến mùi vị của nữ nhân, khoảng khắc này sẽ vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí hắn, khó có thể xóa đi được

"Ai…"Không thể hiểu được khẽ thở dài một tiếng, Tiêu Viêm liền đứng lên, sau đó có chút không yên chậm rãi trở lại sơn động

Tới gần sơn động, Tiêu Viêm hít sâu vào một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nàng hẳn là đã tỉnh dậy?"

Bàn tay khẽ nắm lại, Tiêu Viêm cất bước đi vào sơn động, ánh mắt dừng lại trên bãi đá có chút sửng sốt, vốn dĩ Vân Chi phải nằm trên giường đá, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu

Khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối, Tiêu Viêm vội vàng tiến lên trước vài bước, vừa muốn mở miệng la lên, thì thấy cổ mình đột nhiên có cảm giác mát lạnh, một chuôi trường kiếm kì dị đang kề sát yết hầu mình

Thân thể chợt có chút cứng ngắc, Tiêu Viêm khóe mắt phiêu phiêu nhìn về phía sau, thấy một thân hắc bào, Vân Chi, trường kiếm trong tay, vẻ mặt băng hàn ở phía sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status