Đấu phá thương khung

Chương 1630: Khó khăn ở Trung Châu


"Hờ!"

Nghe những lời này của Cổ Nguyên, mọi người ở đây như hít phải một hơi lãnh khí, trong mắt đã xuất hiện vẻ kinh hãi.

Luyện chế Đế phẩm đan dược? Bổn sự bực này hiện nay trong thiên địa thật sự còn có người làm được sao? Hồn Thiên Đế cũng không phải là Luyện Dược sư làm sao hắn có thể chứ?

“Đan dược đã được luyện thành hình, chính là đã tiến vào bước đầu của giai đoạn kết đan. Còn những giai đoạn trước đã được Đà Xá Cổ Đế hoàn thành rồi, nếu Hồn Thiên Đế có thể hoàn thành bước cuối cùng này, đem Đế phẩm đan luyện thành chính phẩm đan dược thì cũng không phải là việc không thể làm được.” Tiêu Viêm chậm rãi nói.

“Chúng ta đã quá xem thường dã tâm của Hồn Thiên Đế. Đế phẩm đan kia tuy cường đại nhưng vẫn còn xuất hiện tỷ lệ khiến hắn dung hợp thất bại. Nhưng nếu hắn luyện chế được nó thành chính phẩm đan dược thì cái tỷ lệ thất bại kia gần như sẽ không xuất hiện. Có thể nói chỉ cần hắn luyện thành chính phẩm đan dược thì hắn có thể từng bước phá bỏ được bức tường hàng ngàn năm nay ngăn cách con đường bước lên cấp bậc Đấu đế.”

Nghe được những lời này, vị đệ nhất Đấu Khí Đại Lục Luyện dược sư vốn trong lòng đang đầy nghi ngờ bỗng vô lực ngồi xuống. Nguyên lai cái Hồn Thiên Đế cần không chỉ là Đế Phẩm đan mà chính là một quả chính phẩm đan dược, chân chính đan dược.

“Như vậy hiện tại không phải là thời cơ cho chúng ta ra tay sao? Nếu hắn muốn hoàn thành Đế phẩm đan thành chính đan thì chắc chắn phải hiện thân. Chúng ta đến lúc đó cùng nhau liên thủ đánh bại hắn!” Lôi Doanh trầm giọng nói.

“Hiện tại Hồn Thiên Đế không biết sử dụng loại bí pháp nào, hắn đã đem Đế phẩm đan cùng hắn dung hợp hoàn toàn. Thực lực của hắn bây giờ cho dù ta cùng Chúc Khôn liên thủ cũng chỉ sợ là khó lòng ngăn cản được.”

Cổ Nguyên lắc đầu, trầm ngâm một lúc lại nói:” Ta nghĩ nếu như bây giờ không phải thời khắc mấu chốt trọng yếu nhất của luyện chế đan dược thì Hồn Tộc chỉ sợ đã sớm động binh…”

Nghe vậy, trong lòng mọi người chợt chùn xuống, cục diện ngày càng trờ nên bất lợi cho Liên Minh. Lúc đầu còn tương đương lực lượng với nhau, thậm chí sau khi Chúc Khôn xuất hiện, liên quân đã chiếm thế thượng phong, nhưng chẳng được bao lâu thì…

“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ trơ mắt đứng nhìn hắn luyện chế đan dược thành công sao? Hiện tại nếu hợp lực tất cả mọi người lại thì may ra vẫn còn chút ít cơ hội. Chứ một khi đan dược đã luyện thành thì Hồn Thiên Đế thật sự vô đối rồi, đến lúc đó thì…” Lôi Doanh trầm trọng nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, hiện tại cục diện đã xấu đến cực điểm, nếu còn không hành động thì không thể cứu vãn được nữa rồi.

Cổ Nguyên chắp hai tay phía sau nhìn chằm chằm không gian biến hóa phía trên, trầm ngâm nói:” Không cần nóng vội, hiện tại chúng ta cứ chờ xem. Luyện chế đan dược đâu phải là chuyện một ngày một khắc có thể làm được. Chúng ta cần tìm thời có tốt nhất để hành động.”

Nghe vậy, mọi người cũng miễn cưỡng gật đầu. Tuy nói cục diện đã là cực xấu nhưng cũng không thể tự mình làm rối mình.

Tại thời khác này ở Trung Châu cũng gây ra không ít xôn xao. Mà nguyên nhân cũng chính là trên bầu trời bỗng nhiên hình thành một quang đỉnh cực lớn, bên trong lại phát ra những dao động mơ hồ làm cho không ít cường giả cảm thấy bất an.

Quang đỉnh sau khi xuất hiện chừng nữa ngày, đột nhiên bộc phát ra những tia hắc mang, những tia sáng này chằn chịt giống như mạng nhện. Chẳng mấy chốc trên bầu trời hình thành một trận pháp hình thái cực kì khổng lồ. Mà ở trung tâm thái cực một nhân ảnh đạo trưởng bất ngờ xuất hiện.

"Hồn Thiên Đế!"

Nhân ảnh vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đám người Cổ Nguyên. Ánh mắt mọi người gắt gao ngưng trọng nhìn đại trận phía trên.

“Cổ Nguyên, hiện tại có phải đã hối hận vì khi trước từ chối hợp tác với ta không?”

Một ánh mắt nơi trung tâm đại trận như xuyên thấu thời không nhìn về một nơi nào đó ở Trung Châu, giọng nói mơ hồ vang vọng cả Trung Châu mang theo uy áp cực kì khủng bố.

Cổ Nguyên mặt trầm như nước, song chưởng nắm chặt lại không nói được một lời nào.

“Ngàn năm bố trí cuối cùng cũng có hiệu quả a, ngàn năm tranh đoạt cuối cùng thắng lợi cũng nằm trong tầm tay ta…”

Cùng lúc này, trận pháp kia đột nhiên bắn ra vô số đạo quang trụ. Những quang trụ này bắn về phía đại địa khắp mọi nơi ở Trung Châu.

"Oanh long long!"

Khi những quang trụ bắn vào đại địa thì cả Trung Châu như gặp phải những cơn địa chấn cực mạnh.

Ở một nơi nào đó trên Trung Châu, tại một tòa thành thị sừng sững, bên trong thành thị nhân số khá đông đảo, sinh khí bừng bừng, xem ra cũng là một tòa thành thị phồn hoa.

"Oanh!"

Một tiếng động cực lớn vang lên, ngay khi đại địa bắt đầu rung chuyển, một cái khe thật lớn đột nhiên xuất hiện bên trong thành thị, nó nhanh chóng mở rộng, lan nhanh cực điểm. Những cường giả chưa kịp phản ứng vội vàng bay lên không trung. Nhưng ngay lúc này cột ánh sáng phá đất xông ra, bao phủ toàn bộ thành thị ở bên trong.

"Bang bang phanh!"

Khi cột ánh sáng hắc ám này bao phủ, bên trong thành thị từng đạo nhân ảnh đột nhiên nổ mạnh, huyết nhục bạo liệt văng khắp nơi.

Biến cố bất ngờ xảy ra làm cho tất cả mọi người như ngây dại. Nhìn từng đoàn từng đoàn huyết vụ, một nỗi kinh sợ nhanh chóng sinh ra trong lòng bọn họ rồi bừng lên mạnh mẽ như thủy triều.

Lúc này thành thị lâm vào cảnh đại loạn. Tất cả moi người đều điên cuồng bỏ chạy, một số cường giả lại bay lên không tìm đường ra… Nhưng không đợi bọn hắn đào thoát thành công, cơn sóng tự bạo kia nhanh chóng lan ra, chỉ trong chốc lát huyết vụ tràn ngập khắp thành thị. Huyết tương sềnh sệch cùng với nhục thể nát tan tràn ngập phân nữa một tòa thành thị.

Khi cột ánh sáng hắc ám bao bọc tòa thành thị đó, một dòng huyết sắc chậm rãi bốc lên hóa thành cột ánh sáng đỏ sẫm bay về phía chân trời, nơi có trận pháp thủ hộ.

Cột huyết quang vừa phóng ra thì cột ánh sáng hắc ám kia cũng nhanh chóng tiêu tán. Mùi máu tươi nồng đậm bốc lên khiến người khác hít phải đều muốn nôn mữa

"Hắt xì..."

Tại phía trước cổng thành, một đoàn nhân mã đang hướng về phía cổng thành đi tới. Trên khuôn mặt mỗi người ý cười còn chưa dứt. Cổng thành vừa mở ra, mùi máu bôc lên nồng nặc, đồng tử trong mắt mỗi người đều mãnh liệt hiện lên những tơ máu chằn chịt. Ngay sau đó từng tiếng thết thê lương vang vong khắp nơi.

Cũng giống như thành thị này, tại nhũng nơi khác ở Trung Châu cũng không ít nơi diễn ra như thế….Một thời gian sau, mùi huyết khí nồng đậm cơ hồ tràn ngập phiến không gian phía trên Trung Châu. Ngay cả trong không khí cũng đều bị hòa trọn với máu tươi.

Toàn bộ Trung Châu đều bị loạn cả lên

Ở một tòa thành cách Tổng Bộ của Liên Minh không xa. Ở lưng chừng không, đám người Tiêu Viêm cùng Cổ Nguyên đang nhìn cảnh huyết tinh phía bên dưới, trên khuôn mặt mọi người đuề hiện lên vẻ kinh tâm cùng tức giận.

“Cuối cùng đã xãy ra chuyện gì?” Viêm Tãn hít một hơi lãnh khí rồi nói.

Khuôn mặt Cổ Nguyên tái xanh đi, tay áo vừa vung lên thì phía bên trong thành thị nơi cái khe nứt tràn đầy tinh huyết bỗng nhiên bị thổi dạt ra.

Khi cái khe kia hiện ra thì phía dưới đáy cũng hiện ra một trận pháp bằng huyết sắc. Bên trong trận pháp xương cốt trắng hếu dày đặc ngổn ngang khắp nơi. Một cỗ khí tức âm lệ xông lên cao.

"Phệ Linh Tuyệt Sinh Trận." Nhìn trận pháp được che dấu dưới nền đất. Viêm Tẫn cùng đám người nhất thời đều cảm thấy khiếp sợ, thất thanh kêu lên.

“Thủ đoạn thật quá độc ác…” Lôi Doanh nghiến răng gầm nhẹ.

Phệ Linh Tuyệt Sinh Trận chính là trận pháp âm độc nhất tồn tại từ thời viễn cổ. Trận pháp này nếu đủ lớn để bao phủ thì tất cả sinh linh trong đó đều không thể tồn tại. Huyết nhục đều hóa thành bọt nước, mạnh mẽ hút lấy năng lượng. Bởi vì trận pháp nay quá mức âm độc và tàn nhẫn, không thể tưởng tượng được Hồn Tộc cư nhiên dám thi triển trận pháp này.

“Xem ra đó là trận pháp bí mật do Hồn Điện bố trí, Hồn Điện bên ngoài thì nói là thu thập linh hồn nhưng không ngờ lại lén lút bố trí không ít Phệ Linh Tuyệt Sinh Trận.”

Cổ Nguyên âm trầm nói: ”Vì cái ngày này, Hồn Tộc quả nhiên đã chuẩn bị rất chu toàn….”

“Đã có nhiều Phệ Linh Tuyệt Sinh Trận như vậy, việc mạnh mẽ hấp thu năng lượng sinh lực kiểu này sẽ giúp cho tốc độ luyện đan của Hồn Thiên Đế nhanh hơn không ít.”

Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn trận pháp to lớn trên bầu trời, trầm ngâm nói: ”Nhưng bất quá Phệ Linh Tuyệt Sinh Trận này cũng cần một năng lượng cực kỳ khổng lồ để khổi động, huống chi số lượng Phệ Linh Tuyệt Sinh Trận lại nhiều như thế, ta nghĩ lúc này Hồn Tộc cũng đang tổn hao rất nhiều lực lượng. Xem ra bọn hắn muốn dồn sức đánh một trận sống mái rồi.”

“Mau chóng trở về lập kế hoạch mới. Hồn Tộc đã tiến hành đồ sát như thế này, cũng chính là trở thành đại địch chung của tất cả mọi người ở Trung Châu. Nếu tập hợp được tất cả mọi người thì may ra vẫn có thể chiến một trận.” Cổ Nguyên phất tay sau đó hướng về phía Tổng Bộ lao đi, mọi người cũng vội vàng trở về.

Nhìn theo bóng dáng mọi người, Tiêu Viêm khẽ thở dài. Tuy nói nhiều người góp sức có thể có được lực lượng lớn nhưng nếu Hồn Thiên Đế thật sự tiến vào cảnh giới Đấu Đế thì chỉ một mình hắn cũng có thể cùng thiên hạ Trung Châu quần chiến rồi. Đó mới chính là chỗ đáng sợ của cấp bậc Đấu Đế.

"Xem ra hết thảy mọi việc cũng chỉ có thể làm hết sức a..."

Mọi người vừa trở lại Tổng Bộ lại nhìn thấy người đã mất tích hơn nữa tháng nay, Chúc Khôn. Hắn đang đứng bên ngoài đại điện, phía sau hắn còn có Tử Nghiên.

“Không nghĩ tới tên kia còn nhiều ám chiêu như thế này…”Vừa thấy đám người Tiêu Viêm bước vào, Chúc Khôn cũng thở dài một hơi nặng nề. Hiển nhiên cũng đã cảm ứng được thủ đoạn của Hồn Thiên Đế.

Cổ Nguyên im lặng gật đầu, trầm mặc nói:” Hiện tại bây giờ cũng chỉ có thể tận lực tìm kiếm và liên minh với một số người. Chúng ta phải đánh nát cái đại trận quái quỷ trên không kia, chỉ cần đập tan nó thì dã tâm của hắn sẽ phải chấm dứt tại đây.”

Bất quá những lời nói này của hắn vừa nói ra cũng chỉ biết cười khổ. Những cường giả tầm thường thì trong mắt Hồn Thiên Đế chẳng khác nào con sâu cái kiến, chỉ sợ con sâu cái kiến cũng không bằng. Nhưng còn những cường giả giống như bọn họ thì phóng mắt khắp Trung Châu, khắp Đấu Khí Đại Lục có thể tìm ra được bao nhiêu đây?

“Hiện tai cũng chỉ có biện pháp này thôi. Nếu một khi để cho hắn bước chân vào cấp bậc Đấu Đế, thì tất cả cố gắng trước đây đều…xong rồi.” Tiêu Viêm cười khổ.

Chúc Khôn trầm mặt không nói gì, hắn theo thói quen lại đưa tay chắp ở phía sau. Sau đó một lúc lâu lại nhìn về phía Tử Nghiên, lúc này mới hít một hơi thật sâu, nặng nề nói: ”Cũng không phải là là không còn cách khác. Nếu hắn có thể tiến vào Đấu Đế thì chúng ta ở đây cũng có thể tạo ra một Đấu Đế khác.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status