Đấu phá thương khung

Chương 436: Phối hợp nhanh chóng phát triển


Trong rừng cây rậm rạp, đấu khí đột nhiên bạo phát, một lát sau, một đạo thân ảnh rơi xuống mặt đất rồi bắn ra, cuối cùng va mạnh vào một tảng đá trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, một vết máu từ trong khóe miệng tràn ra.

Sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức làm cho vị hoàng y nam tử(nam tử áo vàng) này hiện lên một tia hung lệ trong mắt, nhưng khi hắn còn chưa có động tác gì, bóng đen trước mặt đột nhiên lao đến, một bóng mờ thật lớn mang theo tiếng không khí bị xé rách ập tới, đập mạnh về phía trước.

"Không nên! " bóng mờ chính diện lao đến, mang theo khủng bố kình khí, rốt cuộc làm cho hoàng y nam tử trong mắt hiện lên một mảnh kinh hãi, thất thanh kêu lên.

Khi tiếng kêu của hoàng y nam tử vang lên, bóng mờ đang lao tới đột nhiên dừng lại. Mặc dù dừng lại đúng lúc, nhưng kình phong vẫn xuyên qua không khí hung hăng đập vào mặt hoàng y nam tử, làm cho khuôn mặt vặn vẹo như mặt nước gợn sóng, sau đó mới khôi phục bình thường.

Bóng mờ dần dần lùi lại, đại xích tử(thanh xích lớn) cắm thật mạnh trước mặt hoàng y nam tử. Hắc bào thanh niên từ trên cao nhìn xuống, thanh âm thản nhiên làm cho hắn run rẩy một trận: "Giao hỏa tinh tạp ra đây."

"Các ngươi là tân sinh, các ngươi cũng cần hỏa tinh tạp sao?" Nuối một ngụm nước bọt, hoàng y nam tử nhìn mấy trận chiến đấu kịch liệt khác trong rừng, con mắt đảo một vòng, mở miệng nói.

"Tất nhiên là cần Hỏa năng" Tiêu Viêm nhẹ giọng cười cười, bàn tay cầm Huyền Trọng Xích cũng nắm chặt thêm: "Trong vòng mười giây giao ra hỏa tinh tạp, hoặc là ta động thủ đem ngươi đánh ngất rồi tự lấy, ngươi chọn cách nào."

Nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười, hoàng y nam tử trong lòng cũng mọc lên một chút hàn ý, tên này thật đáng sợ. Nhận được trong giọng nói Tiêu Viêm mang theo hơi thở lạnh như băng, mặc dù trong lòng cực kì không muốn, nhưng cũng không dám kéo dài, khuôn mặt chua xót từ trong nạp giới lấy ra một cái tinh tạp màu lam, sau đó đưa về phía Tiêu Viêm

Cười tủm tỉm tiếp nhận tạp phiến, Tiêu Viêm liếc mắt thấy phía trên có số 32, trong lòng âm thầm gật đầu, không tồi, thu hoạch lớn, không nghĩ đến tên này so với mấy tên trước còn giàu có hơn.

Nắm tạp phiến, Tiêu Viêm khẽ động thân hình, chân phải không nặng không nhẹ đá vào thái dương hoàng y nam tử. Vừa vặn đem hắn đá ngất mà không đến mức ảnh hưởng quá nặng.

Không lâu sau khi Tiêu Viêm đem hoàng y nam tử giải quyết, những trận chiến xung quanh cũng đi vào hồi kết. Một lúc sau, bốn đạo thân ảnh nặng nề đáp xuống một chỗ trên mặt đất, chiến đấu rốt cuộc kết thúc.

"Năm cái hỏa tinh tap. Trừ ra 7 ngày hỏa năng gốc, chúng ta có thể phân phối tổng cộng 125 ngày Hỏa năng, mỗi người vừa vặn có thể được phân được 25 ngày Hỏa năng, mọi người có ý kiến gì không?" từ Bạch Sơn bốn người tiếp nhận hỏa tinh tạp, Tiêu Viên tính toán một lúc, sau đó cầm năm tấm tạp phiến, cười hỏi.

" Uh." Bốn người gật đầu. Bởi vì đã có hình thức phân phối từ ban đầu, nên bọn họ tự nhiên không có khả năng phản đối.

Nhìn thấy bốn người gật đầu, Tiêu Viêm mỉm cười, đem tạp phiến đưa cho bốn người: "Tự lấy cho đủ, nếu thiếu thì lấy thêm từ một tấm khác."

Năm người mỗi người cầm một cái tạp phiến, dùng sức ấn mạnh một cái, khi quang mang lóe lên, con số màu đỏ trên tinh tạp đen nhánh lại tăng thêm một ít.

Đem Hỏa năng cướp đoạt xong, Tiêu Viêm đem mấy chiếc màu lam tinh tạp trả về trên người mấy tên nội viện đệ tử đang bị buộc chặt trên thân cây không thể động đậy, cười cười nói: "Đa tạ các vị học trưởng đã tặng hỏa năng, sau này lúc nào rảnh sẽ tới báo đáp, bây giờ thì xin cáo từ."

"Đi nhanh lên, ta cảm thấy có đội ngũ khác đang đến đây." Xoay người, Tiêu Viêm đối với Hổ Gia bốn người nhẹ giọng nói, sau đó hắn vung tay lên, liền nhanh chóng tiến vào rừng rậm, bốn người phía sau hưng phấn theo sát phía sau, hiện tại bon họ nghĩ đến, lúc đầu đi theo Tiêu Viêm là một quyết định không sai, mới qua mấy giờ, bọn họ liền thành công chiếm được Hỏa năng của hai đội ngũ của nội viện. Thu hoạch to lớn như vậy không làm bọn họ không hưng phấn cũng không được.

Ngay sau khi Tiêu Viêm đám người biến mất khoảng năm, sáu phút, trên nhánh cây trong rừng bỗng nhiên rung rung vài cái, năm đạo bóng người nhanh chóng đáp xuống, sau khi bọn họ hiện thân, nhìn thấy năm tên năm lão sinh(học viên cũ) của nội viện bị trói trên cây, ngay cả miệng cũng bị bịt chặt lại, nhất thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau một cái. Một người trong đó cẩn thận đem dây thừng cắt đứt, nhất thời, thân thể của năm tên không may mềm nhũn rơi xuống, thở gấp dồn dập.

" Mẹ nó, lần này lại bị tân sinh cướp ngược lại!" hít vào vài hơi, tên hoàng y nam tử nhảy dựng lên, sắc mặt xanh mét mắng to.

Đội ngũ lão sinh vừa đến, nghe thấy hắn chửi mắng, nhất thời ngẩn ra, khuôn mặt cổ quái nhìn hoàng y nam tử năm người.

"Nhìn cái rắm, các ngươi mà gặp mấy tên kia nhất định cũng không khá hơn bọn ta chút nào! Năm nay, đám tân sinh này lại chui ra một đám biến thái!" Nhìn đối phương sắc mặt cổ quái, càng làm cho hoàng y nam tử quát to như sấm, cũng chẳng quản đối phương có hay không giải quyết bọn hắn, mở miệng mắng to lên, dù sao nơi này cũng là ở trong rừng rậm, bọn họ mặc dù có thể cướp đoạt tân sinh, nhưng lại không thể đối với các lão sinh ra tay.

"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không giống mấy tên phế vật nào đó, lại bị tân sinh cướp đoạt lại Hỏa năng, đây chính là sự kiện nổi bật nhất trong vòng mười năm nay, từ nay về sau, các ngươi tại nội viện xem như nổi danh rồi." Đầu lĩnh của chi đội ngũ kia bị Hoàng y nam tử nói cũng tức giận, cười lạnh châm chọc một câu.

Chẳng thèm nhìn lại, phất phất tay, liền mang theo đồng bọn lùi nhanh vào trong rừng, biến mất không thấy.

" Mẹ nó, chờ các ngươi gặp xem có phải khóc hay không, bây giờ mạnh miệng thì được cái rắm gì!" hướng về chi đội ngũ vừa rời đi, hung tợn vung vung nắm đấm, Hoàng y nam tử từ trong ngực lấy ra màu lam tinh tạp, nhìn con số bảy chói mắt phía trên, sắc mặt âm trầm như trời sắp nổi cơn mưa to, trông cực kì đáng sợ.

Sau khi Tiêu Viêm đoạt Hỏa năng của đội ngũ Hoàng y nam tử khoảng ba giờ, lúc trời bắt đầu tối, bọn họ lại gặp phải một đội ngũ lão sinh đơn độc.

Nhưng lúc này, tính toán của bọn họ hoàn toàn thất bại. Bởi vì lần này đội ngũ lão sinh kia phối hợp rất ăn ý, trình độ vượt xa so với mấy người Tiêu Viêm đoán trước,hai chi đội ngũ Nội viện lão sinh mà họ gặp lúc trước đều là bằng thực lực đơn thể xuất sắc, đem đối phương mạnh mẽ chia nhỏ, sau đó diệt từng bộ phận một, nhưng lần này, bọn họ thực sự gặp phải một khối sắt cứng rắn.

Mặc dù chi đội ngũ này, lúc đầu bị năm người Tiêu Viêm đánh lén có chút bối rối, bất quá, chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, năm người dựa lưng vào nhau giống như một khối sắt, bất kể năm người Tiêu Viêm tìm mọi cách dụ dỗ, bằng sự phối hợp ăn ý với nhau, hợp lực đem công kích hóa giải. Sau gần nửa giờ giằng co, Tiêu Viêm quyết định phất tay, dẫn mọi người rời đi thật nhanh. Lần này bọn họ không công mà về. Mà sau khi trải qua thất bại này, nhóm Tiêu Viêm mới nhận thức được rằng, trình độ phối hợp ăn ý của nhóm mình so sánh với đội ngũ nội viện lão sinh kia chênh lệch đến thế nào nào.

Sau khi nhận thức được nhược điểm của đội ngũ mình, nhóm năm người Tiêu Viêm cũng bắt đầu thử tính toán tiến hành phối hợp. Trải qua một đêm không ngủ luyện tập, độ phối hợp của năm người không dám nói là hoàn mỹ, nhưng nếu so sánh với hôm qua mà nói, cũng là có tiến bộ rất lớn, bởi vì bây giờ ít nhất bọn họ đã hiểu được liên thủ, mà không giống lúc đầu, hoàn toàn bằng vào lực lượng riêng rẽ của một cá nhân chiến đấu với năm người của đối phương.

Không thể không nói, việc phối hợp luyện tập cả đêm mang đến cho năm người Tiêu Viêm thật nhiều chỗ tốt. Bởi vì, buổi trưa ngày hôm sau, đám người Tiêu Viêm lại may mắn đụng phải đội ngũ đã làm bọn họ kinh ngạc hôm qua. Song phương chạm mặt, đầu tiên là ngẩn ra một lúc, sau đó lao vào nhau, lại một lần nữa chiến đấu ác liệt.

Trận chiến này, đám người Tiêu Viêm không bị bó tay bó chân như hôm qua, mặc dù vẫn khó có thể đột phá đội hình cứng như sắt thép của đối phương, nhưng ít nhất, đã có xu thế phản kích lại được.

Mà đối với sự tiến bộ của đám người Tiêu Viêm, đội ngũ kia cũng có chút hoảng sợ, ngay lúc đó, theo thời gian song phương giằng co tăng lên, trình độ phối hợp của đám người Tiêu Viêm được tôi luyện trong chiến đấu dần dần thuần thục, cứ theo đà này, đợi đến thời điểm đối phương tiếp tục phối hợp thuần thục hơn nữa, chỉ sợ bên mình thật sự bị đánh bại.

Nhưng khi đám người Tiêu Viêm chiếm cứ được thượng phong không lâu, Tiêu Viêm bỗng nhiên biến sắc, hắn có thể cảm giác được, chung quanh tựa hồ như có hai đội ngũ đang nhanh chóng đi tới chiến trường bên này, hiển nhiên là bị dao động chiến đấu bên này hấp dẫn lại, lập tức không dám chậm trễ, vung tay lên lạnh lùng nói:"Rút mau!"

Nghe được tiếng quát của Tiêu Viêm, vốn đang tập trung đánh nhau, đám người Bạch Sơn nhất thời sửng sốt, mặc dù trong lòng có hơi luyến tiếc tình thế đang tốt đẹp, nhưng mà bởi vì trong hai ngày trước, Tiêu Viêm báo động cực kì chuẩn xác, bọn họ cũng đành mạnh mẽ thu tay lại, sau đó cùng Tiêu Viêm bay nhanh vào rừng rậm, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của đội ngũ Nội viện đang mồ hôi đầm đìa cả người.

"Khốn kiếp, bọn người kia phát triển quá nhanh, nếu lần sau gặp lại, phối hợp của chúng ta chỉ sợ sẽ không tạo thành quá lớn trở ngại cho chúng." Ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đám người Tiêu Viêm biến mất, gã thanh niên đội trưởng đội ngũ này sắc mặt âm trầm, nhịn không được thấp giọng mắng.

Kết cục trận chiến không phân biệt được cao thấp, đội ngũ nội viện lão sinh này lại cảm thấy trái tim có chút băng giá, đội ngũ tân sinh ba nam hai nữ kia dường như cố gắng giằng co với họ, chỉ cần phụ cận không có xuất hiện đội ngũ nội viện lão sinh nào khác, đội ngũ tân sinh này sẽ từ bất cứ ngóc ngách nào tấn công, làm bọn họ mệt mỏi muốn chết.

Ngắn ngủi một ngày thời gian, đội ngũ nội viện lão sinh này bị đám người Tiêu Viêm tập kích không dưới năm lần, mà trong năm lần đó, đám người Tiêu Viêm phối hợp càng ngày càng ăn ý, đến lúc này bọn họ mới hiểu, thì ra đội ngũ tân sinh kia lại đem bọn họ biến thành đá mài để mài luyện.

Nhưng khi bọn hắn nhận ra được sự thật thì cũng đã chậm, bởi vì lúc này bọn họ đã bị năm người Tiêu Viêm như âm hồn không tiêu tan vây kín lại, lúc này Tiêu Viêm năm người thể hiện sự phối hợp ăn ý đã làm bọn họ lâm vào tuyệt vọng, tại một ngày trước còn làm cho Tiêu Viêm đám người thúc thủ vô sách(*) mà bây giờ không đến mười phút, đội ngũ này đã đã triệt để bị Tiêu Viêm đám người oanh kích tan vỡ, mà khi thất bại, Hỏa năng trong tay bọn họ tự nhiên sẽ trở thành chiến lợi phẩm, rơi vào trong tay đám người Tiêu Viêm.

Sau khi trải qua trận chiến này, tin tức có một đội ngũ tân sinh đang cướp đoạt Hỏa năng trong tay các đội ngũ nội viện lão sinh bắt đầu từ trong rừng rậm được truyền bá rộng ra. Vì vậy một ít đội ngũ nội viện lão sinh bắt đầu khủng hoảng, toàn bộ cuộc săn Hỏa năng cũng bắt đầu loạn cả lên, trò hay dường như mới chính thức bắt đầu từ bây giờ.

(*) Thúc thủ vô sách: bó tay không có biện pháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status