Đấu thần

Chương 47: Sao có thể bỏ được



Lý Dật nhìn chằm chằm vào Lý Tiều một hồi rất lâu, dường như đã xác định hắn không gạt mình, mới nhàn nhạt gật đầu:

- Được rồi, vậy thì câu tiếp theo... Vừa rồi ngươi nói phụ thân đại nhân sống không còn lâu nữa, rốt cuộc là ý gì, giải thích một chút đi?

Sắc mặt của Lý Tiều nhăn lại, sau đó lại cười lạnh, nhưng nhìn thấy nhãn thần vô cùng bình tĩnh của Lý Dật, cả người hắn run lẩy bẩy, rồi mới nuốt cơn cười lạnh xuống, giọng nói chát chúa:

- Chuyện này nói cho ngươi cũng không sao. Lý Hàn... Không... Là Gia chủ đại nhân. Gia chủ đại nhân đêm nay đã được hẹn làm khách ở Mạc Gia sơn trang, trên danh nghĩa là thương lượng chuyện hôn sự của ngươi và Mạc Gia Đại tiêu thư, coi như là giải quyết chuyện ba tháng trước, nhưng trên thực tế...

Thoáng nhìn vẻ mặt âm lạnh, của Lý Dật, Lý Tiều nuốt nước bọt, tiếp đó nói:

- Trên thực tế, Mạc Gia đã lập ra kế hoạch, nếu lần này Gia chủ đại nhân đi, tuyệt đối sẽ không thể trở về...

Lý Dật hừ một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Ta nghĩ, không phải là Mạc Gia lập ra kế hoạch, mà là mấy vị trưởng lão của Lý Gia chúng ta đã có thỏa thuận gì đó với Mạc Gia. Còn về tính mạng của phụ thân đại nhân, chỉ là một phần trong kế hoạch của họ thôi... chỉ có điều, phụ thân đại nhân là nhân vật thế nào, há lại bị mấy lão bất tử kia tính toán được? Kết quả thế nào, còn rất khó nói!

Lý Tiều cơ hồ như nhớ ra điều gì, chợt gật đầu nói:

- Đúng vậy, Gia chủ đại nhân quả thực rất lợi hại, ta nghĩ ông ấy sớm đã biết rõ các gia gia rốt cuộc muốn làm gì... Thế nhưng, ông ấy lại quên mất một chuyện, các gia gia cũng không hề ngốc, tại sao lại dễ dàng bị Gia chủ đại nhân nhìn ra như vậy. Phải biết rằng, sự phản bội có thể nhìn thấy hoàn toàn không đáng sợ, chỉ có sự phản bội không thể nhìn thấy mới là đáng sợ nhất!

- Ồ?

Lý Dật như cười như không nhìn Lý Tiều:

- Xem ra Đại biểu ca ngươi đúng là thông minh a, lại có thể nói ra được lời này, chỉ bằng ngươi nói cho ta biết, cái gì là sự phản bội nhìn thấy được, còn cái gì là sự phản bộ không nhìn thấy được đi, thế nào?

Lý Tiều lắc đầu. nói:

- Ta cũng không rõ rốt cuộc là ý gì, có điều, đây là gia gia nói như vậy.

- Thật không?

Lý Dật đưa tay lên sờ mũi:

- Xem ra chỉ có đích thân đi đến Mạc Gia một lần, mọi người mới có thể biết, cái gì gọi là sự phản bội không nhìn thấy được, đúng không... Vậy thì Đại biểu ca, hôm nay phiền ngươi đi cùng ta một chuyến rồi, chỉ có điều trước khi đi, để bảo đảm an toàn... Ta vẫn phải phế ngươi đã...

Lời nói này của Lý Dật khiến sắc mặt của Lý Tiều biến đổi, hắn vội lắc đầu, nói:

- Đừng mà! Đừng mà! Đừng mà! Lý Dật Thiếu gia! Lý Dật Thiếu gia! ngươi cứ giết chết ta đi, ngươi giết ta đi!

- Giết ngươi? Sao có thể chứ? Đại biểu ca, ngươi là tấm bùa hộ thân lớn nhất lúc này của ta a, sao ta lại nỡ giết ngươi chứ?

Lý Dật vỗ tay, tay phải chầm chậm ấn vào đan điền của Lý Tiều, nhàn nhạt nói:

- Nếu như ta không nhớ nhầm, chỉ cần khí hải của ngươi bị nát, thì cả đời này của ngươi sẽ không thể nào hấp thu thiên địa nguyên khí để tẩy tủy kinh mạch, đó là phế ngươi rồi chứ?

Lý Tiều chỉ không ngừng lắc đầu, nhãn thần tràn đầy sự tuyệt vọng.

Dù gì, nếu như Lý Dật không giết hắn, vậy thì có lẽ hắn còn có cơ hội, nhưng nếu Lý Dật trực tiếp phế hắn, vậy thì đối với người có dã tâm trùng trùng như hắn mà nói, cho dù có sống tiếp, cũng còn đau khổ hơn là chết.

Lý Dật nhìn bộ dạng của Lý Tiều, chần chừ trong chốc lát, sau đó vỗ vài cái vào khí huyệt ở ngực hắn, tạm thời phong bế nguyên khí trong cơ thể hắn, rồi lắc đầu nói:

- Thôi bỏ đi.

Lý Tiều khẽ sững người, vội vàng nói:

- Đa tạ Lý Dật Thiếu gia! Đa tạ Lý Dật Thiếu gia!

- Ngươi không cần cảm tạ ta.

Lý Dật lắc đầu:

- Ta không động vào ngươi, không phải vì ta không dám, mà ta ta bất chợt cảm thấy, một

người khác ở đây có tư cách hạ thủ ngươi hơn ta. Còn về việc nàng ta sẽ làm thế nào, ngay cả ta cũng không biết.

Lý Tiều khẽ biến sắc, vẫn chưa kịp nói gì. Lý Dật đã vỗ tay nhàn nhạt nói:

- Na Na muội muội, nếu đã xem đủ rồi, ta nghĩ ngươi có thể xuống được rồi. Đêm tối gió lạnh, ở lâu bên ngoài cũng không tốt lắm a!

Một đạo thân ảnh lam sắc nhạt chầm chậm bước vào từ ngoài cửa, mùi hương thoang thoảng trên người Lý Na Na dường như không bị ảnh hưởng của mùi máu tanh ngập tràn khắp gian phòng. Nàng nhẹ nhàng bước vào, bước chân khẽ bước qua khẽ hở của vũng máu, không hề chạm chút máu nào, thân hình phiêu dật giống như một con huyết hồ điệp.

Nàng từ từ bước tới trước mặt Lý Tiều đang mềm nhũn tê đại người, nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn Lý Tiều, rồi nhẹ than, nói:

- Lý Tiều ca ca, sao ngươi lại rơi vào đến bước này, không phải ngươi luôn tự phụ là đệ nhất nhân trong tiểu bối Lý Gia sao? Sao hôm nay ngay cả một tên phế vật như Lý Dật cũng không đối phó được?

Thấy Lý Na Na xuất hiện. Lý Tiều dường như thấy được tia hy vọng cuối cùng của mình, hắn nuốt nước bọt, vui mừng nói:

-Na Na! Là nàng! Là nàng ư! Quá tốt rồi, nàng không sao! Ta còn cho rằng nàng đã chết trong tay tên tiểu quỷ kia rồi, không ngờ nàng vẫn bình an vô sự, quả thực quá tốt rồi.

Lý Dật ở bên cạnh chợt cười lạnh một tiếng. Lý Tiều bất chợt run bắn người, cơ hồ lúc này mới nhớ ra, tên tiểu quỷ trong miệng hắn nói, đang ở ngay bên cạnh mình.

Lý Na Na chậm rãi lắc đầu, bàn tay trắng ngẩn như ngọc của nàng chỉ vào khuôn mặt của Lý Tiều, khẽ lướt qua:

- Lý Tiều ca ca, trong mắt ta, ngươi là trời, là đất, là tất cả của ta... Vì ngươi, thậm chí ta đã mấy lần bỏ đi cơ hội đi Học viện La Lan tiến tu. Ta luôn nghĩ, chỉ có như vậy, khoảng cách của ta và ngươi sẽ không quá lớn, có lẽ như vậy, chúng ta mới có một tương lai... nhưng không ngờ, trong mắt ngươi, ta chỉ là một kẻ ngu ngốc a!

Lý Na Na tự cười chế giễu mình, tình ý trong ánh mắt dần dần đã biến thành âm lạnh, nàng nhìn ba tên tộc nhân bị thảm tử dưới tay Lý Dật, lạnh lùng nói:

- Nếu bản thân ngươi muốn làm nhục ta, ta cũng không trách ngươi... Ai bảo ta lại yêu ngươi như vậy? Nhưng ngươi lại tìm mấy tên phế vật kia đến, muốn cùng vũ nhục ta... Lý Tiều ca ca, ngươi cũng độc ác lắm!

Lý Tiều run bắn người, hắn cố sức nặn ra một nụ cười:

- Na Na... Na Na... Đó đều là đùa, chỉ là đùa mà thôi. Lý Tiều ca ca thương nàng như vậy, sao có thể nỡ chứ? chỉ cần, chỉ cần hôm này nàng cứu ta khỏi nơi này, vậy thì sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, ta xin thề, ta xin thề trước các Chư Thiên Đấu Thần!

- Thật sao?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Na Na hiện ra một nụ cười nhàn nhạt:

- Vậy thì vì câu nói này của ngươi, thật sự ta phải cứu ngươi ra rồi!

Câu nói này của Lý Na Na đã khiến Lý Tiều đang rơi vào bi kịch cuồng vui trong lòng, nhãn thần của hắn liếc về Lý Dật ở bên cạnh, sự phẫn hận không thể che đậy trong mắt:

- Lý Dật! Việc ngươi làm hôm nay, sau này Lý Tiều ta nhất định sẽ trả gấp trăm gấp nghìn lần!

Nhìn thái độ của Lý Tiều, Lý Dật bất giác phải đua tay sờ mũi. Tên phế vật quả nhiên là phế vật a, ngay cả tình hình của mình cũng không biết rõ, còn nghĩ đến chuyện báo thù?

Nhìn bộ dạng cổ quái của Lý Dật, Lý Tiều chợt sững người, bỗng nhiên dường như đã hiểu ra điều gì, hắn ra sức giơ tay nắm lấy cổ tay của Lý Na Na, vội nói:

- Na Na, có phải gã đó cũng đã bắt nàng không, nếu phải thì nàng mau chạy đi! Đừng lo cho ta nữa!

Hình tượng của hắn thay đổi lớn, trông cũng có mấy phần giống một nam tử hán tự mình chổng đỡ nguy hiểm.

Nhưng Lý Na Na lại nhíu mày một cách căm ghét, rút bàn tay ra khỏi tay của Lý Tiều, nàng quay đầu nhìn Lý Dật, nhàn nhạt nói:

- Lý Tiều thật sự giao cho ta xử trí sao?

Lý Dật gật đầu nói:

- Cứ tự nhiên.

Ly Na Na gật đầu, nàng quay đầu nhìn sắc mặt của Lý Tiều, chợt đưa tay ra sờ đầu hắn, mỉm cười nói:

- Lý Tiều ca ca, vừa rồi lúc ngươi làm chó không phải làm rất tốt sao? Có điều làm chó cho Lý Dật biểu ca, quả thực đã làm nhục thân phận của ngươi, chi bằng bắt đâu từ ngày hôm nay, ngươi sẽ làm chó của Na Na ta đi.

- Được, được...

Lý Tiều nghiêm mặt. vội nói:

- Chỉ cần, chỉ cần nàng có thể cầu xin tiểu tử kia tha cho ta, vậy thì nàng muốn ta làm chó, thì ta sẽ làm chó...

Dường như lúc này, Lý Tiều mới hiểu, trong hai người Lý Dật và Lý Na Na, ai nói cũng như nhau, cũng không biết hắn thật sự ngốc như vậy, hay là cổ y giả vờ ngốc.

Lý Na Na lộ ra một nụ cười ngọt ngào trong sáng như một đóa hoa bách hợp. nói:

- Nói như vậy, Lý Tiều biểu ca, ngươi đồng ý rồi?

- Đồng ý! Đồng ý!

- Quyết không hối hận?

- Quyết không hối hận!

- Vậy thì Na Na sẽ thành toàn cho ngươi!

Theo một tiếng thở dài, thủ chưởng của Lý Na Na đã đặt vào vị trí đan điền khí hải của Lý Tiều, phát ra một tia quang mang chói mắt.

Lý Tiều kêu thảm một tiếng, giống như con vịt bị bóp cổ. Quang mang ở vị trí đan điền nhạt dần đi, tiếng kêu khạc khạc của hắn cũng ngừng lại, cả người giống như trong chớp mắt đã già đi mấy tuổi, sắc mặt càng lúc càng tiều tụy.

Vừa rồi Lý Na Na đã đánh vỡ đan điền khí hải của hắn, nguyên khí mà hắn cực khổ tu luyện ra lúc này đã tiêu tán sạch, kiếp này sẽ không bao giờ còn cơ hội tu luyện lại nữa. Từ đây, Lý Tiều chính là một người bình, thường, không thể đứng vào hàng ngũ cường giả nữa.

- Lý Na Na... Ly Na Na... Ngươi hay! Ngươi hay lắm!

Lý Tiều bất chợt hét lên như bị phát cuồng:

- Ta biết rồi! Ta biết rồi! Ngươi nhất định là gian tình của tên hỗn đản kia! Chẳng trách! Chẳng trách! ngươi bán đứng ta! Ngươi hãm hại ta! Lý Na Na... Chỉ cần Lý Tiều ta còn sống một ngày, vậy thì ta sẽ nghĩ ra tất cả mọi cách để báo thù người! Ngươi hãy đợi đấy cho ta!

Bốp~~

Lý Na Na tát một cái, khiến nửa câu nói sau của Lý Tiều bị nuốt trôi vào bụng hắn, rồi lại đánh ngược tay một cái tát nữa, đã đánh hắn ngắt đi. Lý Tiều đáng thương, không dễ gì mới khôi phục lại khuôn mặt như xưa, lúc này lại một lần nữa bị sưng lên như đầu heo.

- Con nhỏ này khủng khiếp thật...

Giọng nói của Xà Tôn Giả vang lên trong đầu Lý Dật, nghĩ lại hành động của Lý Na Na, khiến lão quái vật tuyệt thế như hắn cũng phải có mấy phần cảm thán.

Lý Dật cũng đưa tay sờ mũi, xem ra sau này đắc tội với người nào cũng được, nhưng đừng bao giờ đắc tội với nữ nhân... Nữ nhân mà phát điên lên, còn khủng khiếp hơn trong tường tượng của ngươi gấp trăm lần, gấp ngàn lần...

Lý Na Na đã chậm rãi đứng đậy, nàng không còn để ý đến Lý Tiều, mà nhãn thẩn nhìn sắc mặt của Lý Dật khẽ than, nói:

- Lý Dật ca ca, lần này thật sự may là có ngươi, nếu không kết cục của Na Na chắc chắn sẽ không thể thể thảm hơn... Na Na hôm nay đã biết ai đối với ta tốt, ai đối tệ với ta... Vì vậy, nếu Lý Dật ca ca không ghét bỏ...

Lý Dật bị hai câu Lý Dật ca ca của Lý Na Na làm cho tê dại người, lúc này tuy miếng mồi ở ngay trước mắt, liên miệng gọi ca ca, nhưng cho dù Lý Dật có một trăm lá gan, hắn cũng không dám lại động vào người Lý Na Na đến nửa phần, người nữ nhân này, quá thực là... khủng khiếp...

Có điều chuyện này, cũng không tiện từ chối ngay trước mặt. Lý Dật chỉ hừ một tiếng, lắc đầu nói:

- Na Na muội muội, lúc này không phái lúc nói nhiều, bất luận thế nào ta cũng phái đi đến Mạc Gia một chuyến... Ngươi đi cùng ta chứ? Hay là tìm nơi nào trốn một đêm? Ta nghĩ đến ngày mai, tất cả đã có định cục rồi, nếu như mấy lão bất tử kia không chết, ngươi cứ đi tìm một nơi để trốn đi.

Lý Na Na nhàn nhạt nói:

- Tính mạng này của ta cũng là được Lý Dật ca ca cứu, nếu như Lý Dật ca ca đã muốn đi Mạc Gia một chuyến, Lý Na Na ta dĩ nhiên cũng sẽ theo đến cùng. Lý Dật ca ca xin yên tâm, nếu như Lý Na Na liên lụy ngươi rút lui, ngươi cứ bỏ mặc ta lại đi.

Trong lòng Lý Dật chỉ biết cười khổ một trận. Nếu mình thật sự mang tiểu nha đầu này đi Mạc Gia, nửa đường lại khiến bản thân nàng ta tìm đến cái chết, vậy thi e rằng người đầu tiên đánh chết mình, chính là người cha tiện nghi của mình rồi.

Nghĩ tới đây, Lý Dật chỉ có thể lắc đầu, nói:

- Không được, ngươi cứ ở sau lưng ta giúp ta cầm vũ khí đi. Hôm nay xem ra không đem hết kho vũ khí của Lý Gia đi, thì sẽ không đủ để ta dùng rồi. Còn về con chó của ngươi, cũng tiện thể mang theo đi, cho dù thế nào, hắn cũng là tấm bùa hộ thân lớn nhất của chúng ta lần này a...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status