Dạy hư em trai mất rồi phải làm sao đây

Chương 103



Edit: Qiezi

Hơn nữa, căn cứ theo quyển tiểu thuyết kia, ngay cả hào quang nam chính mà Tử Dung còn có thể khắc chế, không bị hắn mê hoặc, có thể thấy được y chính là thích nữ nhân, vậy y càng không thể nào cùng ca ca mình làm ái muội gì được!

Vì hai điểm trên đây, cho nên Từ Tử Nham liền loại trừ hiềm nghi với Từ Tử Dung, cho rằng quẫn bách ban nãy là phản ứng quá khích của mình.

Kỳ thực suy nghĩ một chút, vừa nãy Tử Dung quả thực không có làm gì, nói tới nói lui, vẫn là chính mình đa tâm —— đi?

Trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ tim mình, Từ Tử Nham không phải không thừa nhận, gương mặt đó của Từ Tử Dung quả thực có lực sát thương, thời điểm gần gũi quan sát, gương mặt đó mềm mại như trứng gà bóc, không có bất kỳ tỳ vết gì.

Làn da như vậy, ở trên thân nam nhân thật sự là lãng phí, nhưng Tử Dung lớn lên xinh đẹp như vậy, khi lão bà tương lai đối diện với y có áp lực rất lớn a…

Lặng lẽ mặc niệm thay vợ tương lai của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham thành công dùng một vài phương thức lung tung, che giấu hoảng hốt trong tim mình.

Tốn một chút thời gian điều tiết tâm tình, đợi đến khi Từ Tử Nham đi ra, anh đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, đồng thời lần thứ hai trở thành ca ca tốt luôn quan tâm đệ đệ.

Chỉ là… Cái loại tâm tính đà điểu này của anh có thể duy trì liên tục bao lâu, không phải bản thân anh có thể khống chế. →. →

***

Hai ngay sau, Tưởng Anh đại hôn.

Cả tòa Ô Đề thành đều vì hôn sự này mà náo nhiệt hẳn lên.

Bất luận là Phương gia hay là Tưởng gia, đều là đại gia tộc số một số hai trong Ô Đề thành, có thể trong mắt người ngoài, gia tộc của bọn họ rất nhỏ bé, nhưng trong Ô Đề thành này, bọn họ cũng là tồn tại mà bách tính phổ thông ngưỡng mộ.

Do Phương gia và Tưởng gia liên hợp lại cung cấp tài liệu, mỗi một con phố đều được trang trí, trong thời gian hai ngày này, rất nhiều tu sĩ cấp thấp dưới sự chỉ huy của tu sĩ trung cấp, hoàn thành một vài công tác trang trí mà trong mắt bọn họ xem ra hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bọn họ cũng không biết, khi bọn họ hoàn thành công tác, vài tu sĩ từ ngưng mạch kỳ trở lên lặng lẽ đặt vài mấu cơ quan dưới mấy ‘Trang sức’ bọn họ trang trí, sau đó sẽ bố trí một loạt pháp trận lớn nhỏ trên những mấu cơ quan này.

“Phụ thân, con đi đón dâu.” Phương Thiên Vân mặc một thân trường bào đỏ thẫm, sắc mặt vui mừng nói với phụ thân và đại bá.

“Ừ, đi thôi, trên đường cẩn thận một chút.” Phương Cần cười ha ha nói: “Nhanh đi đón con dâu của ta trở về, ta đã nói tiểu tử con vận khí không tệ, cô nương Tưởng Anh kia thật sự tốt vô cùng, ban đầu, đại bá của con còn muốn cho Thiên Duệ kết hôn với nàng, đáng tiếc, tiểu tử con ra tay quá nhanh. Ha ha ha…”

Phương Thiên Vân liền hắc tuyến. Cha, ngài nói như con đoạt tức phụ đại ca không bằng…

Phương Miễn vẫn nghiêm mặt như cũ, không chút phản ứng với lời của Phương Cần. Cũng may Phương Thiên Vân biết, đại bá bình thường đều là dáng vẻ này, cũng không phải vì chuyện này mà tức giận.

“Đi thôi.” Phương Miễn trầm giọng nói, sau đó lại bổ sung một câu: “Mặc Lân Ngọc Giáp vào.”

Phương Thiên Vân nghe vậy liền sững sờ, mà Phương Cần hơi nhíu mày: “Cần thiết sao?”

“An toàn trên hết.”

“Nói cũng phải.” Phương Cần gật đầu, tuy rằng hắn nghĩ Yêu tu chưa chắc sẽ trực tiếp tiến vào thành ám sát, nhưng hôm nay người thành thân là nhi tử mình, thêm một tầng phòng hộ vẫn tốt hơn.

“Đi thôi, Vân Nhi, lĩnh hai kiện Lân Ngọc Giáp…” Nói đến đây hắn dừng lại một chút, cười cười: “Cái lão gia hỏa Tưởng Thiên Hành này khẳng định cũng sẽ chuẩn bị hộ giáp cho nữ nhi bảo bối của hắn, nhưng mà, Lân Ngọc Giáp đại biểu thái độ Phương gia chúng ta… Vân Nhi, con đến nơi thì đem Lân Ngọc Giáp này giao cho nhạc phụ của con.”

Phương Thiên Vân nhìn cha mình và đại bá, trong lòng không hiểu ra sao

Về chuyện Yêu tu công thành này, chỉ truyền trong tộc trưởng của bốn đại gia tộc và người cực kỳ thân tín của bọn họ.

Tưởng tộc trưởng đã từng âm thầm kiểm tra qua bốn cửa thành của Ô Đề thành, hầu như mỗi một chỗ đều có vết tích bị người động qua. Chỉ là, cửa Tây bị phá hư nghiêm trọng nhất, hơn nữa theo phân tích của Tưởng Thiên Hành, ba cửa thành khác đều cùng một nhóm người phá hư, rất có thể là Yêu tu đã lẻn vào bên trong thành, mà cửa Tây, có hai nhóm người ra tay, điều này càng làm hắn tức giận hơn, càng sầu não hơn.

Nội gián của Tưởng gia đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng ai cũng không thể đảm bảo trong những gia tộc khác không có nội gián. Rơi vào đường cùng, mấy vị tộc trưởng chỉ có thể khống chế tin tức trong phạm vi rất nhỏ, thời điểm bọn họ bố trí phòng ngự, chuyện khống chế này làm bọn họ cảm thấy có loại cảm giác bó tay bó chân.

Cũng may mượn cớ Phương gia và Tưởng gia thành thân, bọn họ lợi dụng trang trí trên đường, yên lặng bố trí mấy trận pháp, những trận pháp này chỉ cần có người bên trong duy trì, tuyệt đối có thể cho Yêu tu công thành một ‘Kinh hỉ’ thật to.

“Vân Nhi.”

“Vâng, đại bá.”

“Trên đường cẩn thận chút.”

“Hài nhi hiểu.” Trong lòng Phương Thiên Vân đã nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút gì.

Hắn tạm biệt phụ thân cùng đại bá, vẻ mặt vui sướng đi đến Tưởng gia đón dâu.

“Thiên Vân không tệ.” Phương Miễn tán dương nói.

“Hừ, đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai sanh.” Phương Cần dương dương đắc ý nói.

“Ừ.” Phương Miễn gật đầu: “Đệ muội (Em dâu) xác thực sinh được nhi tử tốt.”

Phương Cần: “…..”

Ở thời điểm không ai thấy, khóe miệng Phương Miễn hơi nhếch lên.

Hôm nay ở Ô Đề thành cực kỳ náo nhiệt, người lui tới hầu như lấp đầy mọi nơi.

Nhìn những trang trí đổi mới con đường hoàn toàn, một ít tu sĩ của môn phái nhỏ đến chúc mừng đều âm thầm chặt lưỡi, Phương gia và Tưởng gia thật đúng là làm một bút lớn, những vật trang trí này sử dụng tài liệu lại không có loại nào là phàm vật.

Giống như trên mái hiên bên kia, đám kim khí, cho dù dùng cục sắt bình thường cũng có thể làm ra hiệu quả đồng dạng, nhưng nhìn vật đang treo này, là dùng tinh thiết chế tạo thành.

Tinh thiết và sắt thường, giá trị kém nhau chí ít cũng gấp ngàn lần, thậm chí có không ít tu sĩ cấp thấm âm thầm tính toán, có nên lặng lẽ trộm đóa hoa này đi không.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, phàm là địa phương có tài liệu đặc biệt trân quý này, phía dưới đều có tu sĩ Phương gia hoặc Tưởng gia đến đây đón khách, những người này sẽ dẫn đường những tu sĩ đến đây thăm hỏi đi Phương gia trước, mà một khi có người rời khỏi vị trí, lập tức sẽ có những tu sĩ khác thế chỗ.

Một tửu lâu bên trong thành, vị trí cửa sổ lầu hai, một nam một nữ đang ngồi, hai người này nam anh tuấn, nữ kiều mị, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia liền hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Ca, ca có thấy không thích hợp không?” Nữ tử kiều mị mặc một thân váy dài xanh nhạt, nàng ngồi bên người nam tử, nhìn đám người hoan hỉ phía dưới, mặt không thay đổi nói.

“Ừ, người Ô Đề thành hình như phát hiện cái gì.” Nam tử dùng ngón tay gõ mặt bàn, nhìn cửa thành phía xa xa, ánh mắt trở nên cực kỳ sâu xa.

Nữ tử nhíu mày: “Ca nghĩ bọn họ đã biết kế hoạch Thiết Tê?”

Nam tử lắc đầu: “Chưa hẳn là biết hết, nhưng mấy ngày nay số lượng tu sĩ cao giai ra khỏi thành có hơi nhiều.”

“Bọn họ không phải đưa thiệp mời cho những thành xung quanh sao?” Nữ tử không hiểu.

Nam tử khẽ cười hai tiếng, vỗ vỗ đầu cô nương ngồi cạnh: “Nhân loại rất gian xảo, bọn họ thoạt nhìn là đi đưa thiệp mời, muội có chú ý mỗi lần bọn họ ra khỏi thành, sẽ cố ý đi xuyên qua rừng cây?”

“Vậy thì thế nào? Đi qua rừng không phải gần hơn sao?” Nữ tử vẫn không hiểu.

Nam tử búng trán cô gái: “Tiểu ngu ngốc, lộ trình xuyên qua rừng cây tuy gần, nhưng trong rừng có rất nhiều yêu thú sinh hoạt, nếu bị yêu thú ngăn cản, phải đánh đấu một phen mới có thể rời đi, lãng phí càng nhiều thời gian.”

Nữ tử bĩu môi: “Ca mới ngốc, những yêu thú này không phải là bị bọn Thiết Tê gọi đi sao.”

Nam tử im lặng liếc mắt, lại búng trán cô nương kia một cái: “Nói muội là tiểu ngu ngốc còn không thừa nhận, muội nói những yêu thú này bị gọi đi, suy nghĩ thử xem, rừng rậm xung quanh Ô Đề thành, yêu thú đều biến mất không thấy, nếu muội là thành chủ, biết được chuyện này chẳng lẽ không hoài nghi sao!”

“Nha, thì ra là như vậy.” Nữ tử bừng tỉnh.

Nam tử bất đắc dĩ nhìn trời, thực lực cá nhân của Giao Long tộc thực sự rất mạnh, thời điểm mỗi một con giao long sinh ra, có tiêu chuẩn ngưng mạch sơ kỳ, đợi đến khi bọn họ thành niên, càng có thể có thực lực kim đan kỳ, điều duy nhất làm người ta buồn bực chính là… Bộ tộc Giao Long có thực lực cường đại, đồng thời, đầu óc lại không thông minh…

Tứ chi phát triển, ý nói đơn giản chính là bọn họ, may mà tộc trưởng Giao Long sinh hoạt trường kỳ tại trong biển sâu Bắc Hải, trên cơ bản không tham dự tranh đấu trên mặt đất, bằng không đối mặt với tu sĩ quỷ kế đa đoan, tình cảnh của Giao Long tộc là cái dạng gì thì thật sự khó nói.

“Ca, chúng ta có nên giúp Yêu tu một tay?” Nữ tử xoa xoa tay nói.

Nam tử lập tức sừng sộ lên, vẻ mặt hận không rèn sắt thành thép, nói: “Thời điểm chúng ta đến, ta đã nói thế nào? Chúng ta đến chính là xem náo nhiệt, bất luận là nhân loại hay Yêu tu, chúng ta cũng không được giúp ai!”

“Nhưng… Yêu tu này cũng coi như là đồng loại mà.” Nữ tử thè lưỡi.

Ánh mắt nam tử liền đanh lại: “Ta thấy muội không muốn trải qua lễ thành niên có đúng không? Chúng ta là Hải tộc, cùng Yêu tu có quan hệ gì! Hơn nữa, muội đừng cho rằng Yêu tu này là cái người gì tốt, bọn họ cắn nuốt Hải tộc còn ít sao!”

Nữ tử bị khẩu khí nghiêm nghị của nam tử làm cho càng hoảng sợ, liền sợ hãi không dám lên tiếng. Người ca ca này của nàng là nhất tộc Thứ Long, nhất tộc Thứ Long cùng bộ tộc Giao Long cơ hồ hoàn toàn là hai tộc vô cùng tương phản.

Bộ tộc Giao Long tứ chi phát triển đầu óc ngây ngô, mà nhất tộc Thứ Long thừa thải thông minh, nhưng thực lực bản thân rất kém cỏi.

Chính là vì nguyên nhân này, hai tộc trưởng Thứ Long và Giao Long đã sớm định ra chiến lược phát triển cộng đồng của hai tộc, tộc Giao Long phụ trách bảo hộ an toàn Thứ Long, mà Thứ Long phải dùng trí lực để tranh thủ càng nhiều lợi ích cho nhất tộc Giao Long.

Thời điểm mỗi một Giao Long gần thành niên trước khi đến đại lục rèn luyện, cũng phải có một Thứ Long thành niên đi cùng, nữ tử váy xanh này đừng nhìn thực lực đủ để nghiền ép nam tử này, nhưng đối mặt với phê bình của hắn, nàng chỉ có thể thành thành thật thật nghe lời.

“Ta cảnh cáo muội, nếu muội dám ra tay trong thành này, ta trở về liền bẩm báo trưởng lão nói muội không thể hoàn thành lễ thành niên, đến lúc đó, muội chờ một trăm năm trở ra đi rèn luyện đi.” Nam tử dường như lo lắng nữ tử còn có thể hành động lỗ mãng, lập tức lấy đòn sát thủ trên tay mình.

Nữ tử rụt cổ mộ cái, từ nhỏ đến lớn ở trong Bắc Hải ba trăm năm, khó khăn lắm mới có cơ hội đi ra, nếu bị nhốt trở lại, vậy cũng quá thê thảm.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Khụ khụ… Giao long ô~~~ coi như là người quen… Đi? Dù sao trước đây từng đề cập qua, có người nhớ mị không? (Không phải xuất hiện chính diện!)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status