Dạy hư em trai mất rồi phải làm sao đây

Chương 130



Edit: Qiezi

“Sao ngươi lại ở đây?” Phấn Mao không nói gì, nhưng ý niệm truyền qua lại mang theo chán ghét không chút nào che giấu.

Tuyết Đoàn cười lạnh một tiếng, cũng dùng ý niệm truyền đạt bốn chữ: “Mắc mớ gì tới ngươi.”

Phấn Mao giận dữ, lông trên ngừng đột nhiên nổ tung hiện ra nguyên hình cùng Tuyết Đoàn đấu đến ngươi chết ta sống.

Tuyết Đoàn cũng không chút yếu kém, phóng ra khí thế toàn thân, lực lượng ngang nhau đáu với Phấn Mao.

“Hiện nguyên hình? Ngươi xác định muốn ở chỗ này đánh một trận sống còn với ta?” Tuyết Đoàn không chút nóng vội, gảy gảy móng vuốt, dáng vẻ nhàn nhã.

Phấn Mao cũng không phải đứa ngốc, sở dĩ nó che giấu tung tích ở bên cạnh Từ Tử Dung, chính là vì trên người y luôn mang theo mùi máu tươi nồng nặc. Hương vị này người khác có thể không ngửi thấy, nhưng đối với hung thú thích giết chóc như nó mà nói, Từ Tử Dung là người cực kỳ hấp dẫn.

Đáng tiếc hiện nay thực lực Từ Tử Dung quá kém, căn bản không khống chế được nó, rơi vào đường cùng, nó cũng chỉ có thể dùng đôi mắt trông mong ngóng đợi Từ Tử Dung từ từ lớn lên, cho đến khi y có năng lực khống chế nó mới thôi.

Hừ lạnh một tiếng, Phấn Mao xoay người chui vào hang động. Nếu không đánh được, chi bằng chung sống hòa bình, dù sao thực lực của tên tham ăn này cũng không kém nó, thực sự đánh nhau, là cái kết quả gì còn chưa biết được.

“Này, lòng dạ hẹp hòi, sau này chăm sóc nhau nhé.” Tuyết Đoàn vẫy đuôi ‘Kêu’.

Phấn Mao trừng mắt nhìn Tuyết Đoàn: “Đồ phàm ăn! Tự lo bản thân ngươi đi! Lão tử không cần ngươi chăm sóc!”

Tuyết Đoàn nhún vai, thật không ngờ, xa cách nhiều năm như vậy, cái tên lòng dạ hẹp hòi này lại tốt tính hơn xưa. Trước đó nó còn tưởng nhất định phải đánh một trận mới có thể ngồi xuống nói chuyện với Nhai Tí..

Dùng chân chà chà cằm, Thao Thiết hơi suy nghĩ, thoạt nhìn, bị nhốt nhiều năm như vậy có thể tiếp thu giáo huấn không chỉ có một mình nó, ngay cả Nhai Tí tính tình thô bạo nhất cũng biết phân tích thiệt hơn, cô độc quả nhiên là người thầy tốt nhất.

Phải biết rằng từ trước đến giờ Nhai Tí không động não, mỗi khi xuất thế, Nhai Tí đều là người xui xẻo đầu tiên bị nhốt…

Chẳng qua là… Hai huynh đệ bọn họ lại đồng thời chọn một đôi huynh đệ làm chủ nhân, đây quả thực là… Trùng hợp.

Thao Thiết híp mắt một cái, nhớ lại Từ Tử Nham nướng con gà kia, liền có loại cảm giác không nhịn được chảy nước bọt.

Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, với hắn mà nói, có đồ ăn ngon là tốt rồi, nó thật sự không có kén chọn!

***

Sáng sớm ngày hôm sau.

Nhóm bốn người ngự kiếm bay đến điểm tụ phía Nam.

Từ Tử Nham không có năng lực hành động nén giận bị Từ Tử Dung cột vào trên lưng, đây là kết quả anh đã gắng sức chống trả, bằng không Từ Tử Dung còn muốn bế anh cái kiểu bế công chúa!

Anh cao ráo, hình thể đều lớn hơn Từ Tử Dung một vòng, bị Từ Tử Dung mảnh khảnh bế công chúa, hình ảnh kia có thể nhìn sao!

Cùng gặp xui xẻo với anh còn có Phương Thiên Duệ, không biết hôm qua sau khi Tưởng Ưng bắt cóc Phương Thiên Duệ về hai người làm gì, sáng nay lúc ra cửa, Phương Thiên Duệ thậm chí còn lâm vào mê man.

Theo lý thuyết, thể lực tu sĩ không kém cỏi như vậy, cho nên nói… Kỳ thật là Tưởng Ưng thiên phú dị bẩm sao?

Từ Tử Nham rất buồn chán nghiên cứu cái vấn đề nhàm chán này, quả thật là ánh mắt hơi trêu chọc của đối phương, làm mặt anh ngầm nóng lên.

Tuy rằng đã sớm biết quan hệ giữa Tử Dung và Tưởng Ưng có thể không chỉ đơn giản là người theo hầu tu sĩ như vậy, nhưng loại bí mật xấu hổ như vậy, lại bị người khác biết được cảm giác thực sự quá tệ… Chẳng sợ tương lai Tưởng Ưng sẽ là đại tướng tâm phúc của Từ Tử Dung, anh cũng rất muốn giết đối phương diệt khẩu… _(:3″ ∠)_

Lộ trình đến điểm tụ thuận lợi ngoài ý muốn, không chỉ không gặp bất kỳ yêu thú nào, thậm chí ngay cả con heo vòi bảo vệ nơi đó cũng không thấy tung tích.

“Có lẽ là ra ngoài kiếm ăn đi.” Từ Tử Nham đoán chừng không quá chắc chắn. Từ đầu đến cuối anh cũng không thấy con heo vòi màu đen kia, nhưng yêu thú không có ở đây là chuyện tốt. Không có đánh đấu cũng sẽ không kinh động những yêu thú khác, nếu như có thể lặng lẽ đi qua điểm tụ, đối với bọn họ mà nói cũng cực kỳ có lợi.

Phấn Mao ngồi xổm trên vai Từ Tử Dung, quay đầu liếc mắt nhìn Tuyết Đoàn.

Tuyết Đoàn ngẩng đầu lộ ra một nụ cười mỉm, Phấn Mao lập tức khịt mũi khinh thường xoay đầu lại.

Tuyết Đoàn âm thầm cảm thán, nhỏ mọn chính là nhỏ mọn, không phải chỉ là mấy ngàn năm trước cướp một cái cánh phượng hoàng của nó thôi sao, nhớ dai như vậy sao? Chẳng qua là… Hương vị cánh phượng thật sự không tệ, đáng tiếc hiện tại càng ngày càng ít phượng hoàng, muốn ăn cũng không có nguyên liệu.

Cố gắng nuốt nước bọt, Tuyết Đoàn chỉ có thể tìm mỹ vị đã biến mất này trong trí nhớ.

Phấn Mao nghe được âm thanh nuốt nước bọt quen thuộc, liền ghét bỏ. Tham ăn chính là tham ăn, mới trốn ra ngoài ma cảnh liền muốn ăn! Người như thế… Không đúng, loại thú này lại là một trong các huynh đệ của nó, thực sự là nghĩ lại đều cảm thấy phiền muộn.

(Heo vòi run lẩy bẩy trong một góc khác: QAQ, mẹ ơi, lão đại ở xa xa phóng ra khí tức hù dọa ta, còn có để cho heo vòi sống không! Không phải chỉ là mượn đường thôi sao, có cần khoa trương thế không!)

Đoàn người an toàn đi qua điểm tụ, thân thể cảm nhận được cổ lực lượng bị lôi kéo lần hai, Từ Tử Nham cảm thấy khi đi qua không gian tiết điểm, dường như Phương Cách nuốt lấy rất nhiều năng lượng.

Lần thứ hai mở mắt ra, trời xanh mây trắng, trước mắt xanh biếc, từng cành trúc xanh theo gió khẽ lay động chập chờn, lá trúc phát ra tiếng sàn sạt, làm lòng người thanh thản.

Nhịn không được hít sâu một hơi, trong cánh mũi Từ Tử Nham tràn ngập hương vị tươi mát.

“Đây là ở đâu?” Từ Tử Nham nhẹ giọng hỏi.

Từ Tử Dung lắc đầu. Điểm tụ giữa ma cảnh và thế giới không có quy luật nào, ban đầu là bọn họ bị phù chỉ dẫn mạnh mẽ kéo vào Viêm Ngục ma cảnh, nhưng điểm tụ này có phải đưa đến Huyền Vũ vực hay không thì không chắc.

Trong thế giới này, có vô số đại trung tiểu vực, Huyền Vũ vực chỉ là một trung vực khá xa xôi. Liên hệ giữa vực và vực chủ yếu thông qua truyền tống trận, chẳng qua là giá cả truyền tống trận cực kỳ đắt đỏ, với tài sản hiện tại của bọn họ, khẳng định không trả nổi.

“Tìm người hỏi xem chúng ta đang ở đâu trước đã.” Từ Tử Nham nói.

“Được.” Từ Tử Dung lên tiếng trước, cõng ca ca đi ra ngoài rừng trúc.

Đi chưa được mấy bước, Từ Tử Dung đột nhiên ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Từ Tử Nham hỏi.

“Có trận pháp.” Từ Tử Dung khẽ trả lời.

Từ Tử Nham nhíu mày: “Là địch hay bạn?”

Từ Tử Dung nhẹ nhàng lắc đầu, bọn họ đi từ điểm tụ ra ngoài liền rơi vào trong trận pháp, nhưng chưa chắc là đối phương nhắm vào bọn họ, rất có khả năng chính là điểm tụ của ma cảnh kia, trùng hợp địa điểm tiếp nối là hang ổ một vị tu sĩ.

Chẳng qua là nhìn từ cách bố trí trận pháp, hoặc là tu sĩ này có tu vi không cao, hoặc là không quá hiểu biết trận pháp, mục đích cái ảo trận này chỉ là bao vây người, hiện tại xem ra, là một chút sát thương nhằm vào mấy người bọn họ.

“Tưởng Ưng, cẩn thận một chút.” Từ Tử Nham nói một câu.

Tưởng Ưng gật đầu, siết chặt Phương Thiên Duệ đang mê man trên lưng Tưởng Ưng.

Từ Tử Nham không nhịn được giật giật khóe mắt, đi qua đoạn đường này, Phương Thiên Duệ còn không tỉnh, cho nên đêm qua Tưởng Ưng ngươi làm cái gì?? Làm sao dằn vặt người khác thành cái dạng này?

“Chúng ta đi.” Cẩn thận dò xét một hồi, phát hiện trận pháp này không có gì thay đổi, Từ Tử Dung suy nghĩ một chút, liền dẫn Tưởng Ưng bắt đầu đi tới.

Pháp trận này thực sự là một pháp trận rất cơ bản, với y mà nói, muốn phá giải không cần hao tốn thời giờ gì.

Rẽ ngang rẽ dọc, đôi lúc đi tới, đôi lúc lui về sau, hành động của Từ Tử Dung làm Từ Tử Nham nhìn hoa cả mắt, nhưng mà rất nhanh bọn họ liền vứt rừng trúc ở phía sau.

“Ha ha, hiếm khi có người đến thăm chỗ ta, nếu mấy vị tiểu hữu không ngại, hay là đến cùng uống một chén nước trà?” Một âm thanh chất phác trầm thấp ở xa xa vang lên, tinh thần mọi người chấn động, nhìn về nơi truyền ra âm thanh.

Từ Tử Dung hơi nhíu mày, lập tức câu môi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, y lớn giọng trả lời: “Vậy làm phiền.” Nói xong, liền đi về phía phát ra âm thanh,

Tưởng Ưng ngẩn ra, ánh mắt lóe lóe, theo sát phía sau Từ Tử Dung.

Tuy Từ Tử Nham không hiểu tại sao Tử Dung lại nhận lời mời của cái người không rõ lai lịch này, nhưng mà anh tin tưởng Tử Dung nếu đã dám đi, nhất định nắm chắc gì đó.

Phương Thiên Duệ đang ngủ mê man, thời điểm người kia nói nói cũng đã tỉnh lại, nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Khi phát hiện mình bị người cõng trên lưng, mặt liền tái xanh, sau đó không chút do dự nhảy xuống.

Tưởng Ưng tiếc nuối chép miệng một cái, Phương Thiên Duệ tức giận cho hắn một quyền, chẳng qua dù hai người kia đùa giỡn, cũng không quên đề phòng xung quanh có thể xuất hiện kẻ địch.

Chỗ tốt khi rèn luyện tại ma cảnh được thể hiện ra ngoài, chí ít tính cảnh giác của mọi người được tăng cao gấp đôi. Trong ma cảnh, rất nhiều kẻ thù đều có bản lĩnh cao siêu, ngươi vĩnh viễn cũng không biết, tảng đá đạp dưới chân, có thể đột ngột nhảy lên cắn ngươi một miếng hay không.

Mọi người đi một vài bước, tình cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, rừng trúc đột nhiên biến mất không thấy, chỉ để lại một gian nhà trúc xanh biếc.

Phía trước nhà trúc là một sân nhỏ, trong sân trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ, nhìn ra được người trồng rất tỉ mỉ, hơn phân nửa hoa đã nở, một đám đua nhau khoe sắc, biểu diễn dáng người duyên dáng của mình.

Trong đó có một đóa hoa tím sẫm đứng sừng sững ở giữa sân, đóa hoa này nở ra cực kỳ diễm lệ, trên cánh hoa như có một tầng sáng nhàn nhạt lưu động.

Thời điểm Từ Tử Nham nhìn đến đóa hoa cũng không nhịn được ngạc nhiên kêu lên, sống hai đời, anh còn chưa từng thấy qua đóa hoa màu tím xinh đẹp như vậy.

Bên ngoài sân có một cây liễu rũ, nhìn thân liễu rũ, chí ít đã trăm năm trở lên. Dưới tàng cây có đặt một bàn đá, xung quanh để mấy băng ghế đá, một lão giả râu tóc bạc phơ cười híp mắt ngồi trên một băng ghế đá, vẫy vẫy tay với bọn họ.

Từ Tử Dung thấy đóa hoa trước, đáy mắt trầm xuống thêm một tầng. Ánh mắt của y lóe lên, khi nhìn tên lão giả kia còn mang chút ý cười.

Ánh mắt lão giả lộ ra kinh diễm, Từ Tử Dung vốn là một mỹ nhân dung mạo tinh xảo, hiện tại nụ cười này như hoa xuân nở rộ, càng xinh đẹp không thể tả!

Tưởng Ưng thấy nụ cười của Từ Tử Dung, bước chân tự dưng chậm lại một nhịp. Hắn nhìn lão giả kia với vẻ hơi thương hại, chủ nhân của ta lại cười! Y lại cười!!! Vị đạo hữu này, ngươi nén bi thương…

Bản thân Tưởng Ưng cũng không biết lão giả này có chỗ nào bất thường, nhưng có thể làm chủ nhân của mình lộ ra nụ cười sáng lạn như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

Phấn Mao vẫn ở trên vai Từ Tử Dung không biết từ khi nào đã dừng hành động nhai cà rốt, ánh mắt long lanh tra xét gì đó xung quanh.

Tuyết Đoàn cũng nhếch mũi ngửi ngửi, lập tức lộ ra biểu tình chán ghét.

“Ha ha, mấy vị tiểu hữu, mời sang bên này.” Lão giả râu bạc trắng hiều hòa vẫy tay, ấm trà chậm rãi hiện ra trên bàn đá, rót đầy trà vào chén ở xung quanh.

Ánh mắt Từ Tử Nham lóe lên, với tu vi của anh không nhìn ra thực lực lão giả này, liền kiêng kỵ trong lòng.

Từ Tử Dung dường như hoàn toàn mất đi cẩn thận thường ngày, sải bước đi qua, ôm ca ca trong lòng ngực mình, sau đó ngồi trên băng đá.

Bị người ôm như thế, Từ Tử Nham liền có cảm giác xấu hổ lúng túng, đặc biệt là ánh mắt kỳ dị của lão giả kia, càng làm anh giận dữ, xấu hổ muốn chết.

Tiểu hài tử xấu xa Từ Tử Dung này! Lẽ nào ngươi không thể đặt ta trên băng đá sao!!!!

Dường như là nghe được tiếng lòng của anh, Từ Tử Dung đột nhiên quay đầu, cười cười với ca ca: “Ca ca, thân thể huynh không tiện, ta ôm huynh vẫn tốt hơn.”

Từ Tử Nham im lặng nửa ngày, cam chịu!

Ai bảo bây giờ anh là một bệnh nhân liệt toàn thân làm chi!

Tình huống bây giờ không rõ ràng, nếu như lão giả này có ý làm hại bọn họ, anh ngồi trong lòng Từ Tử Dung vẫn an toàn hơn một ít.

“Ha ha, vị tiểu hữu này, vị này là…” Lão giả đưa một chén trà, ôn hòa hỏi.

“Ca ca ta.” Từ Tử Dung rất vui vẻ đáp.

Lão giả ngẩn ra, dường như không ngờ hai người có hành vi cử chỉ thân mật như vậy lại là —— huynh đệ?

Ông ta còn tưởng rằng bọn họ là…

Lão giả nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Dường như vị tiểu hữu này bị thương, lão hủ cũng biết chút y thuật, không ngại để lão hủ thay ngươi kiểm tra một phen?”

Từ Tử Dung cong cong khóe môi, trong mắt không có ý cười: “Không cần, thân thể gia huynh cũng không có vấn đề gì, mấy ngày nữa có thể khôi phục.”

Lão giả cười cười, không tiếp tục vấn đề này, ngược lại cực kỳ nhiệt tình hàn huyên với bọn họ.

Lão giả tự xưng Ngộ Nguyên Đạo Quân, theo lời của ông ta, nơi này là Thúy Ngọc Trúc Hải, một nơi trong Huyền Vũ vực, mà ông ta là tu sĩ ẩn cư ở chỗ này. Có lẽ là vì ở đây hẻo lánh, đã nhiều năm ông ta không thấy có người ngoài đến.

Thời điểm biết được ở đây vẫn là Huyền Vũ vực, Từ Tử Nham không tự chủ thở dài một hơi. Tuy nói ra ngoại vực cũng không phải không có cách quay về, nhưng nói chung ở hoàn cảnh quen thuộc càng làm người thư thái.

Lão giả này kiến thức rộng rãi, tri thức rất khá, rất nhiều chuyện đều nói có đạo lý rõ ràng. Đặc biệt một ít tin đồn bí cảnh, người khác có thể không biết ông ta nói thật hay giả, nhưng Từ Tử Nham kết hợp với ký ức nguyên thân, cùng với quyển sách đồi trụy kia, những thứ ông ta nói đều là thật.

Khi xác nhận điểm này, Từ Tử Nham và ông ta trò chuyện càng hăng say, hai người ngươi tới ta đi thảo luận liên tục, cảm thấy hận vì gặp nhau quá muộn.

“Ha ha, từ từ đã, lão hủ không thể sánh bằng đám thanh niên các ngươi.” Lão giả nói hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, cầm chén trà uống một ngụm lớn.

Từ Tử Nham cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhưng anh không thể nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là dùng mắt bảo Tử Dung cho anh uống một hớp nước.

Ai ngờ Tử Dung nhìn đóa hoa màu tím đến ngơ ngẩn, dường như hoàn toàn không để mắt đến nhu cầu của Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham hơi khó chịu, loại cảm giác bị ngó lơ này là sao? Tiểu tử thối không biết hiện tại ca ca ngươi đang xin giúp đỡ ngươi sao? Cũng dám ngó lơ ta!

“Khụ khụ, Tử Dung?”

“Hả? Ca ca, sao thế?

“Ta muốn uống chút nước.” Từ Tử Nham dùng ánh mắt ý bảo nước trà trên bàn.

Ánh mắt Từ Tử Dung liền biến đổi, ngữ điệu khàn khàn: “Ca ca… Muốn uống nước?”

Từ Tử Nham chợt cảm thấy đại sự không ổn: “Không, ta đột nhiên cảm thấy không khát, một chút cũng không!”

“Thật vậy chăng? Ca ca thật sự không muốn uống nước?” Từ Tử Dung cúi xuống bên tai Từ Tử Nham, môi ở trên vành tai Từ Tử Nham chầm chậm quay về.

“Không muốn uống!” Từ Tử Nham đen mặt, anh làm sao lại quên, tiểu tử thối sẽ lợi dụng cơ hội uống nước mà chiếm tiện nghi anh!

Nếu như chỉ có hai người bọn họ thì thôi đi, dù sao cũng không phải hôn lần đầu, nhưng hiện tại còn có nhiều người như vậy! Nếu để y dùng miệng mớm nước cho mình, thuận tiện hôn nồng nhiệt gì đó, Từ Tử Nham cảm thấy mình tuyệt không còn mặt mũi gặp người.

“Vậy được rồi…” Từ Tử Dung tiếc nuối gật đầu, ánh mắt tùy ý đảo qua tên lão giả kia.

Lão giả vẫn là diễn xuất tiên phong đạo cốt, chỉ là ánh mắt của ông ta lại hiện lên một tia tiếc nuối.

Trong lòng Từ Tử Dung cười nhạt không thôi, ngụy trang không tệ, có thể xưng là thiên y vô phùng*, đáng tiếc ông ta không gặp may, gặp ai không gặp, cố tình lại gặp mình! Ngộ Nguyên Đạo Quân? A —— lão gia hỏa này thật sự cho rằng tự xưng là đạo quân thì có tu vi nguyên anh kỳ sao?

(Thiên y vô phùng: Áo tiên không một đường may, ý là kín không kẽ hở)

Trải qua sự gián đoạn của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham cũng không đề cập đến yêu cầu uống nước nữa, hai huynh đệ ăn ý nhiều năm như ậy, dù Từ Tử Nham không phát hiện lão giả này có điều gì bất thường, nhưng cũng không dự định mạo hiểm.

Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ đều không đụng vào một giọt nước, thậm chí từ đầu đến cuối, Tưởng Ưng chưa từng bố thí cho lão giả kia cái gì dù chỉ là một ánh mắt, vẫn luôn xoay quanh Phương Thiên Duệ.

Đối với cái chiến thuật nhìn chòng chọc người khác của Tưởng Ưng, Phương Thiên Duệ cũng cực kỳ bất đắc dĩ, luận lý lẽ, Tưởng Ưng ưu nhã luôn có thể nói cho Phương Thiên Duệ không có bất kỳ lý do nào để phản bác, mà luận chơi xấu, Phương Thiên Duệ càng không phải đối thủ của Tưởng Ưng tà mị.

Mỗi lần cùng Tưởng Ưng tà mị tranh luận, kết quả đều bị áp đảo trên giường, Phương Thiên Duệ đã hoàn toàn tử bỏ trao đổi với Tưởng Ưng tà mị.

“Ngộ Nguyên Đạo Quân, chẳng hay hoa ở chỗ ông là hoa gì? Hình như cho tới bây giờ ta đều chưa thấy qua.” Từ Tử Dung luôn quan sát hoa cỏ trong sân đột nhiên mở miệng hỏi.

Hai mắt lão giả sáng ngời: “Tiểu hữu thật có mắt nhìn, hoa cỏ chỗ ta đều là giống loại trăm năm khó gặp, nếu tiểu hữu có hứng thú, không ngại cùng ta đến gần xem?”

Từ Tử Dung cười nhạt: “Được.” Nói xong, đứng dậy đi theo lão giả, đồng thời không quên ôm ca ca vào trong ngực.

Đối với mình bị ôm công chúa, Từ Tử Nham đã hoàn toàn cạn lời. Anh ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được tâm tư của Từ Tử Dung. Đặc biệt đối phương cố ý dùng cái loại oai phong lẫm liệt này, vẻ mặt: ‘Huynh nghĩ nhiều rồi, ta chỉ ôm ca ca, rất trong sáng, bởi vì… Kiểu này khá thuận tiện’.

Từ Tử Nham đơ mặt, khóe mắt liếc qua Tưởng Ưng không ngừng run rẩy vai và ý cười trong mắt Phương Thiên Duệ, nội tâm rít gào: Tiểu tử thối, sớm muộn có một ngày, ta cũng sẽ cho ngươi được trải nghiệm ôm công chúa trước mặt bọn họ!! Cho ngươi cảm nhận một đại nam nhân bị người khác ôm là có mùi vị gì!

(Khoan đã, loại chuyện này không phải chỉ có tình nhân mới thường làm sao? Từ Tử Nham, lập trường của ngươi có chút không đúng!!)

Lão giả đi nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ sân nhỏ, mang bọn họ tiến vào trong vườn hoa, Từ Tử Nham cảm thấy bước chân của Từ Tử Dung dường như chậm hơn một chút, hơn nữa y còn rất cẩn thận theo sát bước tiến của lão giả kia.

Cho tới bây giờ Tưởng Ưng cũng không phải kẻ ngốc, ban nãy biểu hiện của Từ Tử Dung không quá bình thường (ít nhất không giống biểu hiện bình thường của y). Đương nhiên Tưởng Ưng cũng cẩn thận vạn phần, đồng thời còn không quên nhắc nhở Phương Thiên Duệ cũng phải cẩn thận.

Nhóm bốn người cứ như vậy đi theo phía sau lão giả, dọc theo đường nhỏ quanh co khúc khuỷu giữa các khóm hoa, một đường đi tới bên cạnh đóa hoa màu tím cực kỳ diễm lệ kia.

“Đến xem, đây là tác phẩm đắc ý của ta —— Thiên Trọng Tử Sa Tiên.” Lão giả chỉ vào đóa màu tím, cực kỳ đắc ý nói: “Hoa này là ta khổ cực tìm được trăm năm trước, trải qua trăm năm nuôi dưỡng, hôm nay hoa này đã có linh tính, có thể ninh tâm di thần, an hồn bảo mệnh. Các ngươi có muốn tới nhìn kỹ một chút không?”

Từ Tử Dung cũng không có bị lão giả kia khuyên liền tùy tiện đến gần, trái lại cẩn thận quan sát một lúc, đột nhiên cong môi nở nụ cười: “Ngộ Nguyên Đạo Quân, vì sao đóa Thiên Trọng Tử Sa Tiên của ông, giống như loại ta đã từng thấy qua —— Khấp Huyết Oán Hồn Hoa?”

Tên Khấp Huyết Oán Hồn Hoa vừa ra khỏi miệng, sắc mặt lão giả đột nhiên biến đổi, ông ta nhanh chóng giơ tay phát ra một đạo công kích, nhưng Từ Tử Dung sớm có chuẩn bị làm sao có thể bị ông ta công kích, trái lại dựa vào cơ hội xoay người, lần thứ hai cột ca ca vào sau lưng mình.

“Khấp Huyết Oán Hồn Hoa!” Tưởng Ưng nghe vậy liền hoảng hốt, hắn có thể không có cơ hội ra ngoài rèn luyện, nhưng quanh năm bị giam trong tù lại làm hắn đọc được lượng lớn sách cổ. Trong đó có rất nhiều sách cổ, thậm chí là sách cổ cực kỳ cao cấp, mà Khấp Huyết Oán Hồn Hoa, chính là một loại hoa hiếm thấy được nhấn mạnh trong một quyển sách cổ cao cấp.

Nhất định phải dùng oán hồn để nuôi dưỡng loại hoa này, là cái loại oán hồn khi còn sống chịu đủ dằn vặt, sau khi chết oán niệm không tiêu tan. Oán hồn như vậy rất khó có được, huống chi Khấp Huyết Oán Hồn Hoa tiêu phí oán hồn càng nhiều, nó lớn lên càng tốt.

Muốn nuôi thành một gốc Khấp Huyết Oán Hồn Hoa trăm năm, ít nhất phải mấy vạn nhân mạng mới được. Màu sắc bụi Khấp Huyết Óa Hồn Hoa này tươi đẹp, sinh trưởng rất tốt, nếu không phải là Từ Tử Dung nói ra, sợ rằng không ai biết, dưới cái vỏ ngoài xinh đẹp, che giấu bao nhiêu xương khô…

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Ừ… Không ai đoán được Phấn Mao là Nhai Tí… Tính thích giết chóc… Mùi máu tươi trên người Tử Dung có thể hấp dẫn nó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status