Dạy hư em trai mất rồi phải làm sao đây

Chương 284



Edit: Qiezi

“Không tốt, người này điên rồi!” Sắc mặt Từ Tử Dung chợt biến. Y trăm triệu lần không ngờ vị Huyết Ma đời trước này lại dữ dằn như vậy, liều mạng hao tổn máu tươi của mình cũng phải làm quái vật thịt xay trọng thương.

Sau khi hư ảnh nam tử trên mũi kiếm tắm máu đầu tim của hắc y nhân thì chậm rãi mở mắt ra.

Mặt của hắn vẫn mờ mịt như cũ, nhưng cặp mắt đỏ tràn đầy sát khí lại làm mọi người cảm thấy hoảng sợ cực độ.

Sắc mặt của quái vật thịt xay càng ngưng trọng hơn, thậm chí có vài phần kinh hoảng mơ hồ.

Ong!

Hắc y nhân xuất kiếm! Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung lên, hư ảnh nam tử trên mũi kiếm hét to một tiếng, hai tay giang ra đánh về phía quái vật thịt xay.

Quái vật thịt xay hoảng sợ kêu lên, xoay người lại định chạy trốn.

“Hừ, muốn chạy?” Hắc y nhân hừ lạnh, cũng không nóng nảy, hai tay khoanh trước ngực giễu cợt nhìn quái vật thịt xay.

Ngay khi quái vật thịt xay xoay người chạy, hư ảnh kiếm linh bay ra ngoài rồi đột nhiên nhảy lên, phá vỡ hư không xuất hiện trước mặt quái vật thịt xay, hung hăng chém lên người nó!

“Ngao!” Quái vật thịt xay tru lên đầy thống khổ, toàn bộ nửa thân sau bị một kiếm chém làm hai.

Cánh sau lưng bị chém thành một đống máu thịt mơ hồ, thân thể cao lớn rơi thẳng xuống đất.

“Thật lợi hại!” Mọi người dường như đồng thanh la lên, ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân cũng mang theo vài phần kính nể.

Đặc biệt trong đó là thiếu nữ chính nghĩa, làm một kiếm tu, nàng vô cùng mẫn cảm với kiếm khí, mà quanh năm học tập cùng sư phụ càng làm nàng loáng tháng sờ đến ngưỡng cửa của kiếm ý.

Sư phụ nàng tu luyện kiếm ý hủy diệt, mỗi một kiếm đều mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, nàng nhìn nhiều, đương nhiên có cảm ngộ. Mà hắc y nhân trước mặt thực lực tuyệt đối không dưới sư phụ của nàng, thậm chí có khả năng cao hơn sư phụ một chút.

“Tên ngu ngốc này!” Từ Tử Dung không nhịn được thầm mắng trong lòng.

Đừng nhìn một kiếm của hắc y nhân làm quái vật thịt tương bị thương nặng, thoạt nhìn rất ngưu bức. Nhưng Từ Tử Dung biết lúc này hắn đã là nỏ mạnh hết đà.

Cùng tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, y đối với huyết khí cực kỳ nhạy cảm, mà lúc này y cũng cảm nhận được huyết khí của đối phương vô cùng suy yếu, thậm chí còn không bằng phân nửa lúc nãy.

Âm thầm thở dài, việc đã đến nước này, dù nói gì đi nữa cũng không còn kịp. Nếu hắc y nhân đã hao tâm tốn sức cung cấp cho bọn họ một sự bắt đầu tốt đẹp, Từ Tử Dung cũng không định lãng phí.

“Mọi người cùng ra tay đi!”

Cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi, thấy quái vật thịt xay bị trọng thương, bọn họ đương nhiên phải ra sức nhổ cỏ tận gốc.

“Grào!” Quái vật thịt xay không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn, hai mắt nhanh chóng nhiễm một tầng huyết sắc.

Thân thể cao lớn của nó không nhúc nhích được, vết thương bị chém cũng bắt đầu lên da non, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy khôi phục vết thương.

“Nguy rồi, nó muốn cuồng hóa!” Hạ Vinh Thăng vừa nhìn ánh mắt của quái vật thịt xay liền phát hiện bất thường, hai mắt tràn đầy tơ máu và sát ý, rõ ràng cho thấy bị một kiếm kia khơi dậy hung tính của quái vật thịt xay.

“Grào!” Quái vật thịt xay ngửa mặt lên trời rít gào, cơ thể bắt đầu rung lên răng rắc.

Rất nhanh, thân thể của nó thay đổi lần hai dường như không không khác gì lúc trước, nhưng hình như lực lượng tăng thêm vài phần.

“Mọi người mau công kích!” Sắc mặt Hạ Vinh Thăng đột nhiên biến đổi, cả khuôn mặt trắng bệch.

Tuy rằng hắn không biết tình trạng của hắc y nhân kia, nhưng vẫn nhìn ra một kiếm vừa rồi nhất định hao tổn rất nhiều linh lực. Kết hợp với tình trạng thân thể lúc này của hắc y nhân, rõ ràng có thể suy đoán ra, trong một khoảng thời gian ngắn, hắc y nhân không dùng được chiêu đó lần hai.

Vốn công kích của bọn họ rơi vào người quái vật thịt xay chả khác gì cù lét nó, bây giờ nó lại lâm vào cuồng hóa, pháp thuật của bọn họ thật đúng là ngay cả gãi ngứa cũng không tính…

Hạ Vinh Thăng làm tán tu, quanh năm ở bên ngoài săn bắn, từng gặp rất nhiều yêu thú khi bị trọng thương hoặc lâm vào tuyệt cảnh sẽ tiến hành cuồng hóa.

Mỗi lần cuồng hóa, thực lực của những yêu thú này sẽ được đề cao một phần đến ba phần. Mặc dù sau khi cuồng hóa qua đi, những yêu thú này sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, nhưng dưới trạng thái cuồng hóa của bọn chúng, dường như là không sợ chết, vô cùng khó đối phó.

Ngẫm lại thực lực ban đầu của quái vật thịt xay, lại nghĩ đến nó đã tiến vào cuồng hóa, trong lòng Hạ Vinh Thăng một mảnh lạnh giá.

Lẽ nào… Bọn họ thực sự không còn cơ hội sống sót ra ngoài sao?

“Tập trung tinh thần!” Từ Tử Nham kéo Hạ Vinh Thăng đang đờ ra, vừa khéo tránh khỏi công kích cái đuôi của quái vật thịt xay, nhưng chính anh lại bị móng vuốt của quái vật thịt xay cào một phát, rách một đường.

“Bây giờ ngươi còn nghĩ ngợi lung tung cái gì!” Từ Tử Nham tức giận chửi ầm lên với Hạ Vinh Thăng. Ngay cả hắc y nhân bị quất một đuôi cũng thổ huyết, nếu lúc nãy Hạ Vinh Thăng không né tránh, nói không chừng trực tiếp mất mạng!

“Xin lỗi!” Hạ Vinh Thăng vội vàng xin lỗi Từ Tử Nham, sau đó liền vùi đầu khẩn trương chiến đấu.

Nói tới cũng kỳ quái, hắn xuất thân tán tu, không có môn phái ủng hộ, những tán tu như bọn hắn có thể tu luyện đến trình độ này, có người nào không phải loại tâm trí kiên cường? Nhưng sao lúc nãy hắn lại dễ dàng nản lòng như vậy? Chuyện này quá kỳ quái.

“Các ngươi cẩn thận, lúc nãy ta phát hiện trong quần thể bị diệt tộc có Huyễn Dực Điệp!” Hắc y nhân vì một kiếm lúc nãy nên không tham gia chiến đấu, chỉ đứng một bên im lặng quan sát. Phát hiện trạng thái vừa rồi của Hạ Vinh Thăng khá bất thường, lập tức nhớ lại lúc tới đây, bọn họ thấy rất cơ thể của tộc quần thiếu rất nhiều bộ phận.

Hạ Vinh Thăng được hắc y nhân nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh. Khó trách lúc nãy hắn đột nhiên dao động, thì ra là tác dụng của Huyễn Dực Điệp.

Bản lĩnh của Huyễn Dực Điệp là lợi dụng chấm đen trên cánh để khơi gợi cảm xúc tiêu cực của kẻ địch, chẳng qua hiệu quả cũng không quá mãnh liệt, mà quái vật thịt xay càng xảo quyệt giấu chấm đen trên da mình.

Dù sao da nó cũng màu đen, đương nhiên không ai phát hiện chấm đen có chứa hiệu quả ảo giác, vì vậy Hạ Vinh Thăng xui xẻo làm nạn nhân của chấm đen.

Nếu không nhờ Từ Tử Nham cứu, phỏng chừng lúc nãy hắn đã hoàn toàn rút khỏi hàng ngũ chiến đấu.

“Hay cho tên gian xảo, còn biết ngụy trang!” Lặc Hổ tặc lưỡi, nếu không nhờ hắc y nhân nhắc nhở, nói không chừng bọn họ sẽ có thêm nhiều người nữa trúng chiêu, không ngờ quái vật thịt xay này còn học được ngụy trang.

“Các ngươi có phát hiện không, quái vật thịt xay này vẫn chưa thi triển năng lực thôn phệ?” Bởi vì ở bên ngoài quan sát chiến đấu, so với bọn người Từ Tử Nham thì hắc y nhân nhìn thấu rất nhiều thứ. Mà điểm quan trọng nhất đó là quái vật thịt xay vẫn chưa phân chia ra bất kỳ cục thịt dung hợp nào.

Dựa theo cách nói của nhóm Từ Tử Nham, uy hiếp lớn nhất của quái thú này đối với tu sĩ chính là dung hợp, nếu đã như vậy vì sao nó không sử dụng chiêu thức lợi hại nhất?

Trong mắt hắc y nhân, nếu hắn có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ lập tức phân chia ra tám chín mười cục thịt dung hợp, sau đó điều khiển những cục thịt này lặng lẽ tiếp cận kẻ địch, thừa dịp đối phương công kích mình sẽ để cục thịt bám vào trên người bọn họ, biến kẻ địch thành chất dinh dưỡng.

Thế nhưng đánh lâu như vậy, quái vật thịt xay ngoại trừ lúc nãy chữa trị vết thương, biểu hiện một vài đặc tính dung hợp bên ngoài thì hầu như không có chút dấu vết tương tự.

Thậm chí có thể nói, nếu không nhờ nhóm Từ Tử Nham sớm nhắc nhở, hắc y nhân tuyệt đối không ngờ quái vật thịt xay này có thể dung nhập tu sĩ vào thân thể mình.

Mọi người ở đây hầu như đều biết quái vật bùn nhão này có bản lĩnh như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh lén, như vậy quái vật thịt xay không sử dụng chiêu này thì chỉ có một nguyên nhân —— bây giờ nó không thể sử dụng chiêu thức này!

Hai mắt hắc y nhân vụt sáng, kết hợp với công kích lúc nãy của mình và nhìn hiện tại tuy rằng cuồng hóa, nhưng quái vật thịt xay cũng không tăng bao nhiêu thực lực, khóe môi cong lên: “Thì ra… Là như thế đúng không?”

“Các ngươi chú ý, hình như thứ này đã cường hóa đến cực hạn, không thể dung hợp nữa!” Hắc y nhân nói với mọi người đang vây công quái vật thịt xay.

“Cái gì?” Từ Tử Nham bắn ra một mũi tên, chợt lui về sau một bước, quay đầu nhìn hắc y nhân.

Hắc y nhân chỉ quái vật thịt xay: “Các ngươi từng nói thứ này có thể dung nhập người vào cơ thể nó, còn có thể dung hợp năng lượng của bất kỳ kẻ nào. Trong thời gian dài như vậy, nó nên cắn nuốt nhiều năng lượng để chữa trị bản thân. Nhưng các ngươi nhìn đi, nó chỉ rút nhỏ thân thể của những bộ phận khác để chữa thương, nói cách khác… Bây giờ thân thể của nó đã đến cực hạn, không thể hấp thu nữa.”

“Huống chi…” Hắc y nhân mỉm cười: “Rõ ràng nó đã cuồng hóa, nhưng cũng không thay đổi đến mức lợi hại hơn. Cái này cũng chứng minh, để chữa trị vết thương vừa rồi nó đã tốn quá nhiều năng lượng, không còn tiềm lực dư thừa để bộc phát nữa.”

Từ Tử Nham nghe giải thích xong, ánh mắt lập tức lóe sáng. Bất cứ thứ gì đều có giới hạn, cho dù quái vật thịt xay này có năng lực dung hợp rất mạnh, nhưng cũng không thể hấp thu không hạn chế. Mà bây giờ, hình như nó cũng đã chạm đến cực hạn, thân thể của nó đã không thể chứa nhiều năng lượng nữa, cho nên nó chỉ có thể điều động năng lượng trong cơ thể để chữa thương.

“Ta đi thử xem sao!” Trong đầu Từ Tử Nham đột nhiên xuất hiện một phương pháp, sau đó từ trong lồng ngực —— bên trong Phương Cách —— lấy ra một đống lớn đan dược cấp thấp…

_(:з” ∠)_

Trước khi đi Ô Đề Thành, La Đại Cước đã chuẩn bị mấy thứ này cho anh để nâng cao tu vi, nào ngờ lúc đi gặp các loại kỳ ngộ, các loại mạo hiểm, tu vi của anh và Từ Tử Dung như bay lên, vèo một cái đã đạt tới ngưng mạch kỳ.

Đan dược Trúc Cơ Kỳ đối với bọn họ mà nói đã không còn hiệu quả gì, vì vậy Từ Tử Nham cũng theo nước đẩy thuyền, bỏ quên mấy thứ này bên trong Phương Cách…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status