Dạy hư em trai mất rồi phải làm sao đây

Chương 452



Edit: Qiezi

→. →

Hết cách rồi, vì quá tự tin…

Cho dù là Ma tộc hay là luyện thi thì bản chất cũng là tà ma. Đối mặt với kẻ địch như vậy, Từ Tử Nham chỉ cần búng tay một cái ——

“Tiểu Thanh!”

Vù vù vù vù…

Đấu Chiến Thắng Thanh dẫn theo tiểu đệ của nó chạy ra, đụng phải luyện thi cứng rắn. Sau một hồi lôi quang nổ ầm ầm, luyện thi… Ừ… Ở đây đã không còn luyện thi nữa, chỉ còn lại tro bay đầy đất.

“Làm tốt lắm!” Từ Tử Nham xoa đầu khen ngợi Tiểu Thanh (đừng hỏi ta đầu của tia chớp ở đâu…)

Tiểu Thanh đắc ý ngẩng đầu lên, lại dẫn theo tiểu đệ bay vù vù về đan điền của Từ Tử Nham.

Ma tu hắc y: = 口 =

Long tử hình hổ: = 口 =

Tuyết Đoàn: =w= Tiểu Thanh làm tốt lắm!

Không biết là luyện thi bị hủy tạo thành đả kích hay thực lực vốn yếu kém, sau khi mất đi luyện thi, tên ma tu hắc y nhanh chóng bị Từ Tử Nham đánh một trận, hu hu xin tha…

Từ Tử Nham bày tỏ, cho dù mất đi linh lực nhưng anh đã từng học võ với đệ đệ (đệ đệ ruột), võ thuật như bản năng cắm rễ trong linh hồn anh, không phải muốn quên là quên được. ╮(╯▽╰)╭

Trận chiến của Tuyết Đoàn và long tử hình hổ cũng nhanh kết thúc. Lúc nãy áp chế Tuyết Đoàn, long tử hình hổ sử dụng quá nhiều sức mạnh, bây giờ sức không đủ, long tử hình hổ chỉ có thể lặng lẽ giơ móng vuốt chịu thua.

Tuyết Đoàn đắc ý ngẩng cao đầu, rống lên hai tiếng chói tai, trút mọi ấm ức cho những lần trước bị các long tử khác đánh hội đồng.

Ánh sáng trắng lóe lên, Từ Tử Nham về lại chỗ cũ, trên mặt đất trong ô vuông chữ Đấu, chữ Đấu chậm rãi biến mất, hiện lên một chữ Thắng đỏ tươi.

Ở xa xa, ma tu hắc y tỏ ra không vui, trên trán hiện lên chữ Thua màu đen. Gã thầm ân hận vì đã bất cẩn, biết rõ những người có thể tham gia đại chiến long tử sẽ không có ai hiền lành, trong tay ai mà không có con bài chưa lật, ai ngờ gã lại xui như vậy, gặp phải kẻ địch có thể khắc chế sức mạnh của gã.

Ma tu hắc y thầm nói một tiếng xúi quẩy, sau đó nhanh chóng lên tinh thần, vừa trò chuyện với long tử của mình, vừa quan sát tình hình tiếp theo.

Các tuyển thủ tham gia đại chiến long tử không thể trao đổi khi đang ở đường ô vuông, bởi vậy ngoại trừ việc biết ma tu hắc y và Từ Tử Nham đánh nhau thì những người khác hoàn toàn không biết tình hình cụ thể. Thế nhưng cái chữ Thua trên đầu ma tu hắc y đã nói rõ thực lực của Từ Tử Nham, luyện thi của ma tu hắc y này khiến tất cả mọi người đều kiêng kỵ, có thể cho ma tu ăn thiệt thòi, chắc chắn trên người Từ Tử Nham có bảo bối đặc biệt nào đó.

Ngoại trừ một phe bốn người của Từ Tử Nham, năm người khác nhanh chóng kết thành đồng minh. Vệ Kình và Lặc Hổ cũng từng bị bọn họ mượn sức, nhưng hai người này đương nhiên không thể đồng lõa với năm người kia. Vì vậy, hiện trường chia thành hai phe đối địch, một phe năm người, một phe bốn người.

Vòng so tài tiếp theo chính là hai bên đối kháng, kỳ chiêu ùn ùn kéo đến. Từ Tử Nham không thể không thừa nhận, những người này được long tử lựa chọn, đương nhiên đều có năng lực vượt xa người thường. Ví dụ như ma nữ yểu điệu gợi cảm, nếu xem nàng là ma nữ dùng sắc đẹp mê hoặc người khác thì họ đã sai rồi. Bản lĩnh của ma nữ này rất tốt, dựa vào thể năng Ma tộc, nàng dễ dàng giết chết Vệ Kình đã mất linh lực…

Vệ Kình xui xẻo là một người thuần pháp tu, tư chất thiên linh căn hệ hỏa khiến hắn như một tòa pháo đài di động trên chiến trường, nhưng trong trận thi đấu này, linh lực bị phong bế, với thể trạng yếu ớt đáng thương của Vệ Kình… Khụ khụ… Bị ma nữ đánh tơi bời cũng không phải là chuyện gì bất ngờ.

Trên trán Vệ Kình xuất hiện một chữ Thua, mặt hắn đen như đáy nồi rời khỏi sân thi đấu. Hắn giận dữ liếc ma nữ, kết quả nhận được một nụ hôn gió nhiệt tình —— ngay tức khắc, mặt Vệ Kình đã đen còn đen hơn.

Vệ Kình xoay đầu đi nơi khác, nhìn về phía Lặc Hổ. Dường như chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt căm giận biến thành oan ức, hắn dùng khẩu hình miệng phát âm về phía Lặc Hổ: Lão bà, phải giúp ta báo thù.

Mọi người: …..

Ma nữ: =.= cẩu nam nam khoe ân ái đều phải bị thiêu cháy!

Lặc Hổ đỏ mặt, nhưng vừa nhìn thấy trên đầu người yêu giả vờ đáng thương của mình xuất hiện chữ Thua, nhất thời mềm lòng, Lặc Hổ lặng lẽ gật đầu với Vệ Kình, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của hắn.

Vệ Kình nhận được câu trả lời lập tức trở nên đắc ý, quay lại ném cho ma nữ một ánh mắt khinh thường, khiến ma nữ tức đến nghiến răng…

Sớm biết thì lúc nãy nàng nên tàn nhẫn một chút! Nàng biết mà, tiểu bạch kiểm xinh đẹp đều đờ cờ mờ thích nam nhân!!!

(Tử Dung đột nhiên cảm thấy đầu gối đau nhức =.=)

Vòng thi đấu tiếp theo chứng minh rất rõ Chân Long đại nhân bị nhốt trong không gian này mấy vạn năm buồn chán đến cỡ nào… Thế cho nên cả ngày không có gì làm, cứ suy nghĩ nên tổ chức mỗi lần đại chiến long tử như thế nào.

Cạm bẫy của Chân Long đại nhân có thể nói là vô cùng phong phú, khó lòng phòng bị. Đáng sợ nhất là trong không gian đặc biệt này, Chân Long chính là Thần, chỉ cần hắn nghĩ ra, không có chuyện gì mà không làm được.

Ví dụ như… Bước vào một ô vuông, bên trong là cái ổ gà… Nếu chỉ là ổ gà thì thôi, nhưng tu sĩ bước vào cũng biến thành con gà là làm sao?

Biến thành gà cũng có thể nhẫn nhịn cho qua, nhưng trong ổ gà còn có mấy con gà trống nổi giận đùng đùng chạy tới khiên chiến là sao?

Giải quyết xong gà trống còn phải đối phó mấy con gà mái ái mộ ‘tư thế oai hùng’ của ngươi. Khó khăn lắm mới thoát khỏi truy đuổi của gà mái, nhưng đám gà mái này lại thỏa mãn rời đi, sau đó dùng tốc độ nhanh như tên lửa sinh ra mấy quả trứng gà, đồng thời ấp ra mấy con gà con.

Nhìn mấy con gà con lông xù xù, tu sĩ biến thành gà trống suýt chút nữa phát điên —— đậu má, mấy con gà con chiếp chiếp gọi ba tuyệt đối không có quan hệ với ta! Lão tử đói khát tới mấy cũng sẽ không xuống tay với mấy con gà mái!!!!

Trải qua một kiếp gà, kết cục sau cùng của tu sĩ gà đen đủi là trở thành một món ăn ngon trên bàn. Đợi đến khi tu sĩ kia vất vả tỉnh lại từ trong kiếp gà, nhìn đĩa gà trong tay, gò má không ngừng co giật… Mẹ kiếp! Đời này hắn không muốn ăn gà nữa!!!!

Tên tu sĩ đồng đội sợ hãi nhìn tu sĩ kia ôm đĩa gà gào khóc, trong lòng âm thầm thắp nến… Cái bẫy hố cha như thế, quả thật đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta, Chân Long đại nhân động não, quả nhiên phàm nhân chúng ta không thể bù vào được…

Cạm bẫy kỳ ba như vậy còn có rất nhiều, hầu như ai cũng dính chưởng, trong đó xui nhất là đại hán Yêu tộc. Hắn vốn cao lớn, nếu biến thành dã thú hung mãnh thì càng hay, nhưng xui cái hắn lại biến thành một con hồ ly —— chính là hồ ly tinh tu luyện thành công. Mà cách thông qua cạm bẫy chính là quyến rũ một thư sinh á á hự hự với hắn…

Đương nhiên, đại hán không cần phải thật sự làm chuyện đó, dù sao xung quanh cũng có nhiều người nhìn, Chân Long đại nhân cùng lắm chỉ thích đùa giỡn, không có xấu xa như vậy!

Nhưng cho dù như vậy cũng đủ làm đại hán Yêu tộc rầu bạc tóc. So với tu sĩ trực tiếp biến thành gà, chỉ có bản thể của đại hán biến thành hồ ly, nhưng sau khi hóa thành hình người, hắn vẫn là đại hán khỏe mạnh…

Dùng ngoại hình hồ ly đương nhiên không thể dụ dỗ thư sinh, dù sao nhân thú cũng khiến người ta quá áp lực, trừ phi thư sinh kia có sở thích đặc biệt, bằng không tuyệt đối không thể thực hiện được. Nhưng biến thành hình người dụ dỗ… Xem chừng độ khó còn cao hơn… →. →

Li Vẫn là long tử của đại hán, khi xem yêu cầu thông bẫy thì cũng nhịn không được xoay mặt đi, đau thương quá độ… Rõ ràng chủ nhân nhà nó rất có ưu thế về mặt chiến đấu, nhưng lại xui xẻo gặp trúng cái bẫy này…

(Li Vẫn: (╯‵□′)╯︵┻━┻, vì sao loại bẫy này lại ở trên đường của chủ nhân nhà nó? Đây vốn được chuẩn bị cho ma nữ kia mà! Nếu để ma nữ vào đây, giải quyết chỉ trong chớp mắt!)

So với đại hán Yêu tộc xui xẻo, Từ Tử Nham gặp phải hoàn cảnh tốt hơn. Anh dùng mũi tên tránh né đa số cạm bẫy, nhưng cuối cùng cũng đạp phải một cái. Trong cạm bẫy, anh biến thành một con chó to lông trắng, cùng chủ nhân nhà mình trải qua bao nguy hiểm trong Tu Chân Giới. Dựa theo tình tiết nguyên tác, chỉ cần anh có thể vững vàng nâng cao tu vi, cuối cùng phi thăng, vậy thì xem như thông qua bẫy này. Nhưng tiếc là trong một lần chiến đấu, chủ nhân của anh bị trúng xuân dược của kẻ địch…

Từ Tử Nham (╯‵□′)╯︵┻━┻!!

Trúng xuân dược thì trúng xuân dược, xung quanh không có nữ nhân, không có kẻ địch, chỉ còn lại con chó là anh, nếu không giải xuân dược, chủ nhân nhất định phải chết —— đậu má, rốt cuộc là có ý gì???

Từ Tử Nham trong lòng mắng tơi bời Chân Long đại nhân bày ra cái bẫy này, biết rõ đứa nhỏ thần kinh nhà anh đang đứng xem, nếu anh dám liều mình cứu chủ, nhất định sẽ làm đứa nhỏ thần kinh này nổ tung!

Hơn nữa, tuy anh là người tốt nhưng vẫn chưa vĩ đại đến mức này. Đừng nói đây chỉ là cái bẫy, cho dù thật sự có gặp tình huống này, anh cũng sẽ không chủ động hiến thân.

Từ Tử Nham da đầu tê dại nhìn chủ nhân mặc bạch y lăn lộn trên đất, bởi vì xuân dược mà dục vọng ngẩng cao đầu, hạ thân của chủ nhân gồ lên rất rõ ràng.

Từ Tử Nham lặng lẽ lui về sau, Huyết Khế đã bắt đầu điên cuồng nhắn nhủ Từ Tử Dung không vui. Anh cũng không muốn có bất cứ hành vi nào dễ gây hiểu lầm, nếu không bệnh thần kinh nhà anh phát bệnh, anh phải trả cái giá rât đắt mới trấn an được y!

_(:3″ ∠)_, đúng là thực tế đau thương!

Từ Tử Nham nhìn chủ nhân toát đầy mồ hôi giãy giụa rên rỉ, chột dạ lui về sau mấy bước. Dù biết rõ đây chỉ là ảo ảnh, nhưng tận mắt nhìn thấy người vừa cùng mình tác chiến bị đau đớn dằn vặt, trong lòng anh vẫn cực kỳ khó chịu.

Cũng may là hình như cạm bẫy không cưỡng ép anh, trực tiếp lựa chọn thay anh —— giống như lúc nãy đám gà mái sinh gà con, chỉ thấy hình ảnh lóe lên, chủ nhân bạch y đã tình táo cùng con chó tương thân tương ái… Đừng hiểu lầm… Chó to lông trắng đã có thể hóa thành người, chỉ là hình người này không hoàn chỉnh cho lắm, vẫn còn sót lại hai tai và một cái đuôi, nhưng ít nhất cũng đã thoát khỏi khái niệm nhân thú, cứu vãn tiết tháo tràn ngập nguy hiểm của Từ Tử Nham…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status