Đệ nhất sủng

Chương 129: Thừa nhận đi, anh đang ghen ty



Bọn Cổ Cơ Uyển và Tô Tử Lạp đúng là vừa mới ra khỏi KTV, bởi vì Tử Lạp đột nhiên đói bụng.

Họ đã bao KTV suốt đêm, từ mười giờ tối đêm nay đến sáu giờ sáng hôm sau, thời gian rất dài.

Khoảng thời gian giữa chạy ra ngoài ăn khuya rẻ hơn việc ăn khuya ở trong KTV nhiều.

Bọn họ đều là sinh viên nghèo, không thể sống sang chảnh được.

Tuy rằng KTV cũng có thức ăn khuya, nhưng vừa đắt vừa dở.

Dù sao phòng sẽ vẫn để cho bọn họ đến sáu giờ sáng, thời gian dài như vậy, còn lo ca hát không đã sao?

Sau khi ra khỏi KTV, Cố Cơ Uyển cứ có cảm giác hơi lo lắng.

Cũng không biết là như thế nào, cứ như luôn có một tầm mắt lạnh lẽo, lạnh đến ghê người luôn nhìn chằm chằm cô. Cảm giác bị báo săn nhìn chằm chằm thế này, cực kỳ giống... khí thế của cậu cả Mộ.

“Cơ Uyển, làm sao vậy?” Tô Tử Lạp kéo tay áo cô, làm Cố Cơ Uyển định quay đầu ra phía sau xem quay đầu ngược về.

“Không có gì, chỉ à... Ừ, không có gì, đói” Cố Cơ Uyển lạnh nhạt đáp.

Cô túm Tô Tử Lạp, kéo Hạ Lăng Chi, tiếp tục bước đi.

Cậu cả Mộ rõ ràng vẫn đang ở trong biệt thự, sao có thế xuất hiện ở chỗ này được chứ?

Chắc là hôm nay cô bị cậu cả Mộ dọa vài lần, dọa ra bóng ma tâm lý luôn rồi.

Cho nên cứ luôn nghĩ này nghĩ nọ, nghỉ ngờ Mộ Tu Kiệt đang ở một góc nào đó ở phía sau nhìn chằm chằm cô.

Nhưng thật ra, cô có bản lĩnh gì, không lẽ cậu cả Mộ còn đi theo dõi cô hay sao?

Tự mình đa tình, đúng là không biết xấu hổ.

Một nhóm trai gái ở phía trước băng qua đường, Giang Nam nhìn chằm chằm một bóng người trong số đó, nheo mắt lại.

Buổi đính hôn của cậu cả Mộ, vì bọn họ đều ở nước ngoài cho nên không có tham dự. Anh chưa từng gặp qua cô Cố này, nhưng trong số những cô gái đằng kia, anh vừa nhìn đã biết ngay cô ấy là người nào Đứng từ đằng xa nhìn nên không nhìn rõ trên mặt có gì không, nhưng vẫn thấy được ngũ quan đúng là rất tỉnh xảo xinh đẹp.

Chẳng trách, ngay cả cậu cả Mộ cũng bị hấp dẫn.

Mộ Tu Kiệt đột nhiên nhấc chân, đi theo phía sau đám trai gái kia.

Giang Nam đuổi theo: “Cậu cả, cậu định... bắt gian hả?”

Mộ Tu Kiệt không nói gì, thật ra anh nên mặc kệ cô gái kia, leo lên xe rời đi.

Nhưng mà không hiểu vì sao lại muốn đi nhìn thử xem mấy cái “người trẻ tuổi” này rốt cuộc thích làm gì vào buổi tối. Giang Nam chỉ đành không nói tiếng nào, yên lặng đi sau anh.

Nam Cung Ngự và Lục Kình cũng không nói gì, nhấc chân đi theo.

Bốn anh chàng siêu cấp đẹp trai đi bộ trên đường, khó tránh khỏi sẽ nhận được những ánh mắt kinh ngạc của người khác.

Nhưng mà bốn người này đã quen với việc được phụ nữ chú ý đến, hoàn toàn không để trong lòng.

Mộ Tu Kiệt xuyên qua con phố, ngước mắt lên nhìn nhóm Cố Cơ Uyển ngồi xuống một quán ăn khuya bên lề đường.

Cả đám nhốn nháo gọi món ăn, Cố Cơ Uyển ngồi cùng họ, hoàn toàn hòa nhập với mọi người, không hề có chút kiểu cách của mợ chủ nhà giàu có. Mộ Tu Kiệt định bước qua, Giang Nam lại nói: “Anh đang hâm mộ bọn họ vì có thể thoái mái ở cùng nhau như vậy, hay là vì muốn biết khi bọn họ ở cạnh nhau sẽ nói những gì?”

Mộ Tu Kiệt liếc xéo anh, trong mắt toàn là vẻ lạnh lùng.

Giang Nam cười nói: “Cậu cả, thừa nhận đi, anh đang ghen ty”

“Anh muốn chết đúng không?” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt lạnh đến sắp đóng thành băng.

Nếu đổi lại là người khác, cho dù có là Nam Cung Ngự thì cũng sẽ sợ đến lùi về phía sau.

Nhưng Giang Nam sao lại sợ chứ?

Anh rất hiểu cậu cả Mộ, cái tên này càng có biểu hiện như thế, thật ra, càng đang chột dạ.

“Bọn họ không quen tôi, có cần tôi đi qua đó tìm hiểu tình hình cho anh không?” Anh cười.

“Nhàm chán!” Một cô nhóc con, có gì hay mà tìm hiểu chứ?

Nhưng mà anh thật sự rất muốn qua đó nhìn thử, nhìn xem cô gái kia rốt cuộc đang nói gì với mấy người đó, thậm chí anh cũng muốn nhìn xem cô đang ăn cái gì.

Lúc ở nhà có đầy đủ sơn hào hải vị, nhưng cô lại ăn với vẻ mặt đầy đau khổ.

Anh còn nghi ngờ rằng tổng giá tiền của cả một bàn đồ ăn ở nơi này còn không bằng giá của một món ăn nguội trong nhà nữa

Nhưng mà cô mặt mày rạng rỡ, cười vui vô cùng, lúc bàn với mọi người ăn cái gì lại còn hưng phấn đến thế?

Không phải nói lúc tối đã ăn no căng, no đến mức không uống nỗi một ngụm sữa hay sao?

Bây giờ xem ra cho dù là cho cô một con trâu cô cũng có thể nhai sạch.

Giang Nam nhẹ nhàng vỗ vai anh rồi mới bước ra khỏi góc khuất, bước về phía quán ăn khuya. “Ai, cô vợ chưa cưới xinh đẹp của anh cũng không quen tôi, tôi cũng có thể qua đó.” Nam Cung Ngự định đuổi theo, đẳng sau cổ đột nhiên bị người kéo chặt, chưa kịp chống cự đã bị người ta kéo ngược về.

“Khụ, khụ khụ, cậu cả, anh muốn giết người à!”

Dùng sức mạnh như thế, siết muốn gãy cổ anh luôn rồi!

“Không cho đi thì không đi, sao lại thô lỗ như vậy chứ? Chẳng trách cô vợ chưa cưới xinh đẹp của anh lại vứt bỏ anh, đi cùng mấy tên đẹp trai...Á! Cậu cả, tôi sai rồi!”

Mộ Tu Kiệt lạnh lùng nhìn anh, xoay người bước vào một quán ăn gần đó.

Lục Kình đá Nam Cung Ngự một phát: “Còn dám ăn nói bậy bạ nữa, coi chừng cậu cả lấy kim may miệng anh lại ”

“Cậu cả không nỡ làm vậy đâu.”

“Cậu cứ thử xem” Lục Kình cũng bước vào quán ăn, tìm một vị trí có tầm nhìn để ngồi xuống.

Nam Cung Ngự đến sau chỉ có thể tìm một vị trí tốt kém hơn ngồi xuống, thấy Giang Nam sắp sửa đi đến cạnh cô Cố, anh kích động đến mức dán sát vào vách tường thủy tỉnh.

Đây là cô gái đầu tiên làm cậu cả tâm trạng rối bời bực bội đến mức giết người đó, má ơi, anh cũng muốn qua đó trò chuyện tâm sự với cô ấy quá đi.

Lần này không được, lần sau.

Lần sau anh thừa dịp cậu cả không có mặt, anh có thể lén lút đi tìm hiểu, vậy chắc là được mà đúng không?

... Cố Cơ Uyển và mấy người bạn gọi món ăn xong, bắt đầu nói đến chuyện chính.

“Lưu Thượng, trình độ tô màu của cậu bây giờ nói thật chưa thể chính thức làm việc được.”

Lưu Thượng vốn còn đang cười nói vui vẻ với Tô Tử Lạp, đột nhiên nghe cô nói thế, mặt mày lập tức trở nên suy sụp. Thật ra anh cũng biết bản thân chưa đủ, khi nghe Hạ Lăng Chi nói muốn dự thi, anh cũng đã muốn rút lui rồi.

"Vậy, tớ ở cạnh giúp đỡ trước, sẽ cố luyện tập mỗi ngày, không tham dự vào kế hoạch dự thi của các cậu cũng không được sao?”

Hôm nay khi bị Cố Cơ Uyển nói đến mức tức giận xông ra khỏi phòng vẽ tranh, sau đó Hạ Lăng Chi lại nói Cố Cơ Uyển muốn mời mọi người đi ăn. Anh đã hết giận, trong lúc nói chuyện vô tình gặp phải nhóm Tô Tử Lạp, vì thế chọn ngày không bằng đúng ngày, họ gọi Cổ Cơ Uyển ra ngoài ca hát ăn khuya luôn.

Nhưng mà không ai ngờ, còn chưa kịp ca hát đã bị việc này làm mất hứng.”

“Tớ cũng không nói là không cho cậu ở lại cậu lạc bộ, cậu là một họa sĩ tài giỏi như vậy, không cho cậu ở lại thì lãng phí tài năng lắm.”

Cố Cơ Uyển chớp mắt nhìn anh: “Kế hoạch thi đấu lân này cậu cũng nhất định phải tham gia, không trốn được đâu.”

Lưu Thượng kinh ngạc, Hạ Lăng Chi và Tô Tử Lạp cũng khó hiểu.

“Cơ Uyển, vậy cậu... cậu có ý gì?”

Không phải mới vừa nói trình độ tô màu của người ta không được sao? Không lẽ bời vì bọn họ thiếu người cho nên cho dù trình độ không tốt cũng không thể buông tha sao?

Nhưng mà cuộc thi có quy mô lớn như vậy, dùng một tác phẩm không tốt để dự thi, vậy thì ngay cả vòng loại cũng sẽ không vào được.

“Tớ nói cậu tô màu không tốt, nhưng tớ đâu có nói mấy điểm khác của cậu cũng đều không tốt đâu.”

Cố Cơ Uyển nhìn Tô Tử Lạp: “Cậu lấy tấm ảnh gốc tớ mới đưa cho cậu ra cho mọi người nhìn thử đi.”

Nhưng không ngờ, Tô Tử Lạp lại nhìn chằm chăm một người đàn ông cách đó không xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Đẹp trai quá, Cơ Uyển, đẹp... đẹp trai quá đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status