Đệ nhất sủng

Chương 181: Ngập tràn phòng bị



"Nói như vậy, là người của anh đã cứu bạn tôi?"

Cố Cơ Uyển ngôi xuống ghế, xem mấy bức hình đối phương gửi đến trên di động, môi mỏng nhấp nhẹ, nhìn không ra đang nghĩ gì.

"Anh muốn cái gì?"

Giang Nam duỗi tay, phục vụ lập tức đưa món khai vị lên.

Anh ta mới thản nhiên nói: "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi, không có mục đích gì?"

“Anh Giang Nam, anh nghĩ tôi tin sao?”

Nếu thật sự chỉ gặp chuyện bất bình, sao còn chụp ảnh, còn chuyển cho cô?

Giang Nam cười nhẹ, cũng không nói gì thêm.

Đợi phục vụ đưa đồ ăn lên, anh ta cầm lấy cái chén, nâng chén với cô: "Uống một chén thế nào?”

"Thật xin lỗi, tôi không có thói quen uõng rượu với người lạ." Cố Cơ Uyển từ chối.

"Chúng ta không tính là xa lạ." Đây đã là lân thứ ba gặp mặt.

"Với tôi mà nói, anh không khác gì người xa lạ."

Ngoại trưa ăn một bữa cơm, biết tên của nhau, giữa bọn họ, không còn có quan hệ gì hơn nữa.

Cố Cơ Uyển cũng chỉ biết anh ta là bạn của cậu cả Mộ.

Mặc dù tiềm thức của cô cho rằng, bạn của cậu cả Mộ sẽ không có ý hại mình, nhưng, cô vẫn không muốn giao lưu quá nhiều với anh ta.

Đối với sự lạnh lùng và xa cách của cô, Giang Nam không hê để ý.

Câm đũa, anh ta nói: "Không nếm thử? Món này của nhà hàng vô cùng nổi danh, cam đoan hợp khẩu vị."

Lần này Cố Cơ Uyển lại không từ chối, câm đùa, rất chân thành ăn.

Nhìn giá trị món ăn này cũng xa xỉ, đã đến đây rồi, không ăn cũng uổng.

Cô chưa bao giờ phụ lòng thức ăn ngon, hơn nữa, còn miễn phí.

Giang Nam một mình yên lặng uống rượu, ánh mắt thỉnh thoảng rơi lên người cô. Cô nhóc này thế mà ăn rất ngon lành, thái độ với thức ăn ngon so với thái độ với anh ta hoàn toàn không cùng cấp bậc.

"Nghe nói có người ra một số tiên lớn, muốn tay Tân Chi Châu." Anh ta đột nhiên nói.

Cõ Cơ Uyển sững sờ, chiếc đũa thiếu chút nữa rơi xuống đất.

"Chỉ là trận đấu giữa sinh viên, cần thiết sao?" Cô có chút phẫn nộ.

Giang Nam là bạn của cậu cả Mộ, nhất định cũng là người có thân phận địa vị.

Người như vậy, không đến nỗi phải nói dõi đùa cô.

Nói như vậy, mấy tên cao lớn kia không phải là điêu khó khăn nhất, có lẽ, ở đằng sau càng khó khăn hơn.

"Nhưng giải nhất cuộc thi này, là thành thập công ty Anime với giải trí Huy Hoàng, nếu như làm tốt, có lẽ không đến ba năm, sẽ trở thành người Anime đứng đầu Bắc Lăng."

Giải thưởng này, cũng không đơn giản như vậy.

Đoàn đội trong xã hội, có cái nào không muốn dự thi? Đáng tiếc, không có tư cách báo danh.

Ngay cả đoàn đội trong xã hội cũng muốn giải thưởng này như vậy, đội sinh viên này, không phải càng điên cuông hơn?

Giang Đại và Ninh Đại tập trung tất cả con cháu của thế gia thượng lưu Bắc Lăng, muốn làm gì thì có tiên, bọn họ có tiên.

"Cho dù hủy tay của Tân Chi Châu, những người kia cũng không đạt được hạng nhất, hủy chúng tôi đối với bọn họ cũng không có gì tốt."

Cố Cơ Uyển chấn động trong lòng, chẳng lẽ, những người kia có tư cách tranh giải nhất?

Nếu như vậy, đối tượng cũng đã là đội rất giỏi.

Ngoại trừ mấy đội thật sự lợi hại, quá kém căn bản cũng không cần phải làm việc này.

Mà những đoàn đội kia, sau lưng bởi vì thế lực của gia tộc, không cách nào đánh giá.

Nhà họ Thư sau lưng Cẩn Lôi, tập đoàn Kim Đỉnh sau lưng Hàn Minh Châu, còn có ba đội hiện đang nổi nhất...

"Những đội khác, cũng không nhất thiết sẽ xảy ra chuyện tương tự, nhưng mà, người ta đương nhiên bảo vệ lực lượng của mình." Mặc dù lời nói của Giang Nam không dễ nghe, như lại là sự thật.

"Đội của chúng tôi tạm thời chưa nổi danh, bọn họ vì sao..."

"Tay vẽ thần, chẳng lẽ không phải mấy người truyền ra sao?"

"Tay vẽ thần?" Cố Cơ Uyển sững sờ, thấy anh ta ý bảo mình xem điện thoại, cô cũng lấy điện thoại ra.

Lướt diễn đàn trường, không ngờ thật sự có một chủ đề hot như vậy, bên trong là video Tân Chi Châu vẽ tranh.

Bản thân bài viết này không có vấn đề gì, bởi vì bọn họ vô danh, mà trận chung kết đã sớm định trước, có một giai đoạn là lấy phiếu quân chúng.

Vì lấy chút nhiệt độ, Hạ Lăng Chi còn làm không ít tuyên truyền.

Trong đó có một bài như vậy, nói đội của bọn họ có một tay vẽ thân, còn đính kèm một video đang vẽ bản thảo.

Video nhìn rõ là quay lén, có lẽ Tân Chi Châu cũng không biết.

Không quay đến mặt, chỉ quay đến bàn tay đang vẽ, còn có, hình ảnh trên máy tính.

Bởi vì trên máy tính có thể nhìn thời gian, cho nên, không hề có tình huống tua nhanh.

Hơn nữa video này chuyển qua mấy vị trí, nhìn là biết không có hậu kỳ.

Chỉ thấy cái tay trên clip kia, nhanh chóng vẽ tranh..

Từ phác thảo đến vẽ tranh, tỉ lệ sửa chữa không đến 1%. Nói cách khác, bức tranh 100 nét chỉ cần sửa lại một nét.

Nét vẽ bức tranh lưu loát sinh động, công việc liên tục, tốc độ nhanh đến kinh người, chất lượng cũng có thể nói là hoàn mỹ.

Dưới bài viết này, một đám người sợ hãi, cũng có một hai người đưa ra hoài nghi, có thể đã cắt ghép qua.

Nhưng rất nhiêu người lập tức bác bỏ hoài nghi đó, tuyệt đối không cắt ghétp không tua nhanh!

Cái tay này, hoàn toàn là tay vẽ thân!

Đội của bọn họ nổi lên, là bởi vì tay vẽ thân này, từ một đoàn đội vô danh đìu hiu, nhảy lên trở thành hắc mã lớn nhất..

Hãng hà quân chúng ăn dưa dự đoán, không chừng tay vẽ thần này có thể đoạt được quán quân..

Đương nhiên, mọi người cũng biết, đội quán quân không phải là đội Cẩn Lôi thì còn có ai, nhưng vẫn có người dám đứng ra nói, không chừng sao?

Đúng, chính là kiểu không chừng này, làm cho bọn họ trở thành nhân tổ khó xác định nhất.

Cố Cơ Uyển càng nhìn, máu cả người càng trở nên lạnh lẽo.

Tay vẽ thân như vậy, người muốn hủy nó, còn ít sao?

Cô không thể trách Hạ Lăng Chi, bản thân cái này cũng chỉ là kéo danh tiếng cho đội ngũ.

Nhưng cũng bởi vì chuyện này, bây giờ, Tân Chi Châu hoàn toàn lộ ra, thật sự nguy hiểm.

"Nói như vậy, chuyện rạng sáng nay, không phải là ngộ thương gì, mà là tai nạn?”

Cõ Cơ Uyển nhìn Giang Nam, năm ngón tay miết lấy khăn ăn.

"Có lẽ." Giang Nam nhìn khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch của cô, thản nhiên nói: "Muốn tôi tra không?”

Mặc dù sắc mặt Cố Cơ Uyển vẫn như thương ngày, nhưng, ngón tay cô níu lấy khăn bàn, nắm rất chặt, rất rõ ràng, trong lòng cô cũng rất khẩn trương.

"Anh muốn gì?" Dù là ai làm chuyện gì, đều sẽ có mục đích.

Giang Nam không phải bạn của cô, anh ta đồng ý tra, rõ ràng cũng không làm không.

Giang Nam cười nhạt một tiếng, cô nhóc này rất thông minh.

Nhưng mà cũng tốt, làm việc với người thông minh, cũng rất thoải mái.

"Buổi chiêu cô không có tiết." Anh ta lại lắc ly rượu, rượu đỏ trong ly nhẹ nhàng dao động, "Theo tôi một ngày."

"Không thể!" Cố Cơ Uyển từ chối.

Mặc dù bây giờ Tần Chi Chi rất nguy hiếm, nhưng, cô tuyệt đối không thể vì chuyện này mà làm ra mấy chuyện xấu hổ..

Giang Nam hơi sửng sốt một chút, lập tức, hiểu ra.

"Cô cho rằng tôi muốn cơ thể cô?"

Thấy Cố Cơ Uyển lom khom nhìn mình, ánh mắt ngập tràn phòng bị, anh ta đột nhiên cất cao giọng nở nụ cười.

"A, cô là vị hôn thê của Mộ Tu Kiệt tôi có đói khát, cũng không muốn động vào người phụ nữ của anh ta.."

Lời này, vẫn không thể làm cho Cố Cơ Uyển buông bỏ phòng bị.

Cô trầm giọng nói: "Vậy anh trăm phương ngàn kế đến gần tôi, rốt cuộc là muốn gì?”

Giang Nam nghĩ nghĩ, mới buông cốc, nhìn chằm chằm cô, chân thành nói: "Tôi chỉ muốn biết trên người cô có cái gì khác, mà làm lão đại thích như vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status