Đệ nhất sủng

Chương 240: Câu cả, rốt cuộc đi đâu?



Hớ hênh sao?

Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn y phục của mình, lại nhìn những người phụ nữ chung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Cố Vị Y.

"Cô Cố, tại sao là làm mắt mặt chị chứ? Là bởi vì chị không xinh bằng tôi, cho nên, mắt mặt sao?

Cố Vị Y đang muốn rời đi bỗng nhiên dừng bước, quay đầu trừng mắt với cô, thốt lên: “Đồ xấu xí, gớm chiếc, cô nói ai là không đẹp bằng mình?” Đứa con gái xấu xí này, có phải là quên mình trước kia bộ dạng dài ngắn thế nào? Vậy mà nói cô không xinh đẹp bằng? Cô ta bị điên hay là ngốc vậy? Cố Cơ Uyển xoay người lại, tới bên cạnh Giang Nam, không để ý tới cô ta.

Cố Vị Y xém chút muốn điên! Thái độ này của Cố Cơ Uyển như kiểu cô ta tự mình đánh trúng bông vậy, mềm yếu không hề có sức chống trả.

Một đòn này, lại không có ý thu lại. Vừa rồi cô ta lớn tiếng như vậy, người chung quanh cũng đang nhìn.

Nhưng Cố Cơ Uyển lại cùng Giang Nam trò chuyện, hình như cũng chỉ có cô ta to tiếng một mình Cố Vị Y từ sau khi mười tám tuổi, trong tất cả những buổi dạ hội, tiệc tùng chưa từng thất thô như vậy bao giờ Những này ánh mắt xung quanh, làm cô ta cảm thấy mình như trò hề vậy.

Hận nhất chính là, thủ phạm chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này bây giờ vẫn đang trò chuyện và cười với những người khác! Cố Vị Y rốt cục gánh không được, quay người lại bước nhanh đuổi theo.

Cửa lớn ngoài đại sảnh, Lâm Duệ tựa bên cạnh xe, đang trò chuyện gì đó với một người đàn ông Nhìn thấy Cố Vị Y ra, Lâm Duệ nghênh đón, cười nói: "Cố Vị Y, sao ra nhanh vậy? *Tu Kiệt đâu?” Cố Vị Y hỏi.

Lâm Duệ ngước lên nhìn, đáy mắt không biết lóe lên điều gì, anh ta bỗng nhiên cười nói: “Cậu cả đi rồi, không nói đi đâu.” "Anh ấy đi rồi? Anh ấy không chờ tôi?” Giọng nói Cố Vị Y lập tức bén nhọn, lòng bàn tay cũng nắm chặt. "Anh ấy sao có thể... có thể bỏ tôi một mình ở đây, để mọi người cười nhạo tôi chứ! Anh ấy..... Anh ấy quá lắm!"

Lâm Duệ sắc mặt trầm xuống, không vui nói: “Câu cả một ngày trăm công ngàn việc, tạm thời có việc rời đi trước, không phải rất bình thường sao?"

Người phụ nữ này, gần đây hình như càng ngày càng không tưởng tượng nổi, còn không biết mình làm gì nữa! Nếu như không phải lão phu nhân thích cô ta, ai mà thèm để ý đến sắc mặt cô ta chứ?

“Lâm Duệ, tôi hi vọng anh chú ý thái độ của mình, lời anh mới nói.......

Lâm Duệ quay người trở lại bên cạnh xe, tiện tay gọi một cú điện thoại ra ngoài: “Đưa người tới đón Cố Vị Y vê Vọng Giang Các.”

“Lâm Duệ! Anh dám vô lễ như vậy với tôi à!” Lại là chiêu này! Lại là cái kiểu không tôn trọng cô tai Cố Vị Y không thể nhịn được nữa, bước nhanh tới, cả giận nói: “Lâm Duệ, tôi đang nói chuyện với anh!”

“Mời nói.”

Lâm Duệ châm một điếu ***, sự nhẫn nại đối với người phụ nữ này sắp tới cực điểm.

“Anh...... "

Thái độ anh như vậy, anh không muốn làm việc ở Mộ thị nữa sao?” Cô bây giờ đã là nữ chủ nhân của Vọng Giang Các, cấp dưới hạ tiện này, cũng dám coi thường cô ta như vậy, chán sống rồi phải không? “Xin lỗi, tôi có làm việc cho Mộ thị hay không, chỉ sợ còn chưa tới phiên cô làm chủ.” “Lâm Duệ! Anh dám có thái độ này với tôi! Tôi nhất định sẽ bảo Tu Kiệt xử lý anh!”

Lâm Duệ không thèm để ý cô ta, xua tay ra, tùy cô.

Cố Vị Y thật rất muốn khóc! Vì lý do gì mà cả đám người này đều không ai coi cô ta ra gì đến mức này? Cô ta là người phụ nữ của cậu cả Mộ, nữ chủ nhân Vọng Giang Các về sau, sẽ là vợ của cậu cả Mộ đấy! Nhưng trước mắt người đàn ông này, cũng dám coi cô như không tồn tại, thậm chí, nói chuyện với cô vô lễ như thế “Anh..... Anh quá đáng!”

Cố Vị Y khống chế không nổi tâm trạng của mình, giơ tay lên, muốn tát cho Lâm Duệ một cái. Cổ tay của cô bị Lâm Duệ khống chế, Lâm Duệ nheo mắt lại, đáy mắt một trận khí lạnh dâng lên.

“Muốn đánh tôi?” Anh ta thật không ngờ, người phụ nữ này lại có thể vô pháp vô thiên như vậy!

“Cô tốt nhất nhớ kỹ cho tôi, cho dù cô là khách quý của cậu cả, cũng không phải chủ nhân của Lâm Duệ tôi!”

“Cô muốn đánh tôi, cô còn chưa đủ tư cách!” Anh ta bỗng nhiên vừa đẩy tay ra, Cố Vị Y đi giày cao gót bị quăng lui về phía sau mấy bước, bịch một tiếng ngồi sập xuống đất.

“Anh....... “Cố Vị Y!” Tần Nhất nhận được tin tức tới đón người,xuống xe, thấy Lâm Duệ đẩy Cố Vị Y trên mặt đất. Anh ta bước nhanh lao đến, đỡ người dậy: “Cố Vị Y, cô sao rồi?” Cố Vị Y nhìn thấy anh ta, lập tức oa một tiếng khóc rống lên.

“Tân Nhất, Tần Nhất...... hic, Lâm Duệ khi dễ tôi, anh ta đánh tôi, hic hic......."

“Lâm Duệ, anh quá đáng! Tần Nhất vừa đỡ cô ta đứng lên, trừng mắt nhìn Lâm Duệ, bàn tay nắm chặt, à?”

“Cô......"

Tần Nhất cũng không ngờ tới Cố Vị Y muốn đánh Lâm Duệ, huống chỉ là bạt tai. Lâm Duệ nói thế nào cũng là trợ lý đắc lực nhất của cậu cả Mộ, tại giới kinh doanh Bắc Lăng cũng là người có mặt mũi. Bị phụ nữ tát, đương nhiên là không thể. “Cố Vị Y, cô....... "

“Tần Nhất, đầu tôi choáng quá, đầu tôi đau quá.” Cố Vị Y dường như đứng không yên, thân thể mềm nhũn muốn ngã xuống. Có Tần Nhất cao thủ như vậy ở bên người, tất nhiên là không có khả năng để cô ta ngã trên mặt đất.

Tần Nhất vội vàng đỡ cô, vội la lên: “Tôi đưa cô lên xe trước.”

“Uhm.”

Tần Nhất nhìn Lâm Duệ một chút, ánh mắt có mấy phần phức tạp.

Không muốn gây chuyện cùng Lâm Duệ, nhưng cũng không để Cố Vị Y chịu oan uổng. Tần Nhất cũng rất khó khăn, cuối cùng, sau khi đìu Cố Vị Y lên xe, rời đi.

Lâm Duệ cũng rất bực bội, vốn dĩ Vọng Giang Các rất yên bình, êm đẹp bây giờ, bị một người phụ nữ làm cho lộn tùng xèo lên, chướng khí.

Cậu cả xưa nay không quản gia những chuyện lặt vặt trong nhà, mà Vọng Giang Các, bây giờ là thiên hạ của Cố Vị Y rồi.

Bọn người làm đều nghe cô ta, ai không nghe cô ta, đều bị đuổi đi. Ngắn ngủi thời gian có hai ngày, Vọng Giang Các sa thải gần mười người! Bây giờ, lòng người bàng hoàng, ngoài mặt đối cô ta trung thành ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, nhưng lại bí mật, than khổ với anh ta.

Nhưng, cậu cả không để ý tới những sự việc này, có thể làm sao chứ? Anh ta cũng không muốn quấy rầy cậu cả vì chuyện nhỏ nhặt này, dù sao, cậu cả mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện quan trọng như vậy, đã đủ phiền não rồi.

“Nhưng......” Lâm Duệ nhìn về phía cổng sảnh tiệc. Cố Vị Y ra rồi, cậu cả tại sao vẫn chưa ra? Rốt cuộc là đi đâu? Cố Cơ Uyển thực sự chịu không được những ánh mắt kia của bọn đàn ông.

Váy mặc dù không đến mức để cô lộ hàng, nhưng, quả thực quá lộ liễu, giống như mỗi một đường cong đều lộ ra vậy. Cố Vị Y rời đi không bao lâu, cô cũng tìm cái cớ, rời khỏi sảnh tiệc, đi toilet. Vừa đi vào đã gọi điện thoại cho Tô Tử Lạp đang ăn uống thả cửa:

“Lát nữa tớ kiếm cớ rời đi trước, cậu và lớp trưởng ở lại thêm một lát, chiêu đãi khách khứa.”

“Được được được, ừ ừ ừ..... “

Tô Tử Lạp trong miệng rõ ràng đang ăn rất nhiều, ngay cả nói chuyện cũng ú ớ không rõ Con nhóc này, chỉ có biết ăn! Cố Cơ Uyển cát điện thoại đi, từ toilet ra ngoài, bỗng nhiên bị người khác kéo lại, nhanh chóng kéo vào lối thoát hiểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status