Đệ nhất sủng

Chương 245: Quả nhiên, đều là giả



Hai người nữ giúp việc lập tức đứng trước mặt Cố Cơ Uyển, trong đó có một người nói:

“Thưa cô, bà cụ phải nghỉ ngơi rồi, mời cô vê cho. Tôi đang nói chuyện với bà, các người dựa vào đâu mà đuổi tôi đi?”

Cố Cơ Uyển không hề muốn làm phiên bà cụ nghỉ ngơi nhưng thái độ cả *** lấp miệng em của bọn họ khiến cô thực sự rất khó chịu. Nhưng hơn hết là không hiểu sao cô cứ luôn có cảm giác là bà cụ đang bị giam lỏng nhỉ?

“Vị Y, bà và Cơ Uyển chỉ là… “

“Bà nội, muộn thế này rồi mà bà còn chưa nghỉ ngơi, nếu ông nội biết được sẽ tức giận lắm đấy!”

Cố Vị Y ngắt lời bà cụ, quay đầu nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển tức giận nói: “Cô đã bị Tu Kiệt đuổi ra khỏi nhà họ Mộ rồi, bây giờ cô không còn là người nhà họ Mộ nữa. “

Ngay lập tức hai người nữ giúp việc đến gần Cố Cơ Uyển trong đó có một người đưa tay ra định nắm lấy cánh tay cô.

“Xin cô đi cho!” Cố Cơ Uyển không hề nhúc nhích nhưng khi tay của người nữ giúp việc đụng vào cánh tay cô thì đột nhiên xoay người lại, dùng tay phải siết chặt cổ tay của cô ta và kéo mạnh. “Bịch” một tiếng, trong chớp mắt người nữ giúp việc kia bị quăng xuống đất.

Cố Vị Y há hốc mồm, khi nào thì thân thủ của con nhỏ chất tiệt này lại giỏi như vậy? Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát quả thật giống như đã được đào tạo qua. Cố Cơ Uyển cũng không ngờ mình vẫn còn nhớ những thế võ học được của Hạo Phong từ kiếp trước.

Ngay khi một người giúp việc khác rón rén muốn đến đẩy cô thì cô nhớ lại kinh nghiệm của kiếp trước liên bước sang một bên tránh được. Bàn tay cô chộp cổ tay của người nữ giúp việc, lại kéo thêm một cái.

Đáng thương thay người nữ giúp việc trước đó còn chưa kịp bò dậy thì người sau đã bị quăng xuống nằm đè lên người cô ta.

“Bịch” một tiếng, đầu cô ta đập vào nền nhà, đau đến nỗi nước mắt trào ra.

"Cho dù tôi không phải là người nhà họ Mộ, nhưng bây giờ tôi cũng là khách của bà cụ. Trừ khi bà cụ bảo tôi đi, nếu không cô không có tư cách đuổi tôi đi."

Cố Cơ Uyển không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt ngạc nhiên và tức giận của Cố Vị Y.

Cố Vị Y nổi giận, lớn tiếng nói: "Người đâu đến đây đuổi con nhóc lộn xộn, dữ tợn này ra ngoài ngay!" Bên ngoài, hai vệ sĩ xông vào ngay lập tức. Thậm chí cô ta còn mua chuộc cả vệ sĩ ở đây.

Cố Cơ Uyển xiết chặt nắm đấm, cô đã chuẩn bị xong tư thế đối phó với hai vệ sĩ kia.Nhưng bà cụ lại cuống lên nói: "Cơ Uyển, nếu bây giờ con và Tu Kiệt đã không còn quan hệ gì nữa thì... sau này con ít đến thăm bà đi."

Bà cụ hiểu rất rõ tình cảnh hiện giờ. Nếu đánh tiếp chắc chắn Cơ Uyển sẽ bị thương. Ông cụ đã đi vắng mấy ngày nay, gần đây Tu Kiệt cũng rất bận, bây giờ gần như Cố Vị Y nắm quyền ở đây.

Dù trong đầu bà cụ vẫn còn nhiều suy nghĩ nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào. Bà cụ nhìn Cố Cơ Uyển xua tay nói: "Bà đã nói rõ ràng với con rồi, nếu trong lòng con vẫn không phục, con muốn đền bù bao nhiêu thì nhà họ Mộ chúng ta sẽ đền bù cho con bấy nhiêu."

Cố Cơ Uyển mặt không cảm xúc, nhất thời cô vẫn chưa nghe hiểu ý của bà cụ. Nhưng ngay sau đó cô liền hiểu ra.

"Con không cần đền bù gì, nếu bà cảm thấy cách làm của cậu cả Mộ là đúng vậy thì con không cưỡng cầu nữa.”

Cô nhìn chăm chú bà cụ một hồi, sau đó gật đầu nói: "Vậy, con đi trước đây, bà cố gắng nghỉ ngơi nhé!"

Ông cụ không có ở đây, cậu cả Mộ cũng chưa chắc ở đây, bây giờ có dây dưa nữa thì cũng không có lợi gì đối với bà cụ. Ít nhất cô có thể chắc chắn rằng dù Cố Vị Y có coi trời bằng vung đến đâu nữa thì cô ta cũng sẽ không tổn thương bà cụ. Bởi vì, cô ta không có bất cứ lý do gì để tổn thương bà cụ.

Bà cụ không nhìn Cố Cơ Uyển nữa, Cố Cơ Uyển chỉ đành xoay người rời đi. Nhưng Cố Vị Y lại nhìn bóng lưng rời đi của Cố Cơ Uyển với vẻ mặt đăm chiêu.

Bà già đáng chết nửa đêm nửa hôm không ngủ lại gọi Cố Cơ Uyển tới đây, chỉ để khuyên Cố Cơ Uyển rời khỏi cậu cả Mộ thôi sao? Thoạt nhìn dường như không có gì là không ổn cả nhưng trong lòng cô ta luôn cảm thấy không yên.

Sau khi Cố Cơ Uyển rời đi, cô ta nhìn bà cụ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Bà ơi, cháu đưa bà về phòng nghỉ ngơi."

Cô ta nói xong thì nhìn hai người nữ giúp việc, hai người kia thấy vậy vội vàng bò dậy và chặn Thúy Nhi người nữ giúp việc thường ngày của bà cụ lại.

"Bà cụ có cô Vị Y chăm sóc rồi cô đi ngủ sớm đi.”

"Nhưng mà..."

Thúy Nhi hơi khó xử: "Bình thường bà cụ đều do tôi chăm sóc..."

"Lẽ nào, cô cảm thấy trong lòng bà cụ cô Vị Y không quan trọng bằng cô sao?" Người giúp việc cao to hừ lạnh một tiếng, khó chịu nói: "Cô tưởng cô là ai?”

"Không phải vậy!" Thúy Nhi vội vàng giải thích: “Tôi không có nghĩ như vậy, thật sự không có mà."

"Vậy cô còn không cút về phòng ngủ đi? Lúc nào cần sẽ gọi cô!"

Thúy Nhi hết cách đành nhìn vào một góc sâu trong phòng khách, sau đó mới miễn cưỡng rời đi. Cố Vị Y đẩy cửa phòng của bà cụ ra rồi đẩy bà vào. Khoảnh khắc khi cánh cửa đóng lại, bà cụ liền cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

"Bà nội." Giọng nói của Cố Vị Y vang lên bên trên đỉnh đầu.

Bà cụ sửng sốt, vội gượng cười nói: "Sao thế?"

"Bà tìm Cố Cơ Uyển đến, thật sự chỉ là vì khuyên cô ta rời khỏi Tu Kiệt sao?" Cố Vị Y đẩy bà cụ đi vào.

Nụ cười trên mặt bà cụ càng cứng đơ hơn, đầu ngón tay không ngừng siết chặt, gật đầu: "Ừm. "

"Bà nội, không phải bà rất thích con nhóc đó sao?"

"Vị Y... "

"Bà nội, bà bảo Tu Kiệt đính hôn với cháu có được không?"

Cố Vị Y bỗng nhiên chuyển xe lăn của bà cụ lại, đối diện với cô ta. Nụ cười trên khóe môi của bà cụ đông cứng lại, bà ngạc nhiên nhìn cô ta:

"Vị Y, chuyện này... Tu Kiệt vừa mới hủy hôn với Cơ Uyển..."

"Là bởi vì bọn họ mới vừa hủy hôn, cho nên không phải bây giờ bên cạnh Tu Kiệt thiếu một người phụ nữ sao?" Cố Vị Y kéo cái ghế tới, ngồi xuống trước mặt bà cụ. Vẻ mặt cô ta không có bất kỳ cảm xúc nào nhìn chằm chằm bà cụ.

"Bà nội, không phải bà nói muốn để cho cháu ở cạnh bà mãi sao?”

"Vị Y.... "Nếu vậy bà dứt khoát để cho Tu Kiệt đính hôn với cháu đi, từ nay về sau cháu sẽ danh chính ngôn thuận ở nhà hộ Mộ, chăm sóc cho bà mãi mãi.ˆ Bà cụ không nói gì, sắc mặt của Cố Vị Y sa sầm.

"Bà nội, sao bà không nói nữa? Chẳng lẽ bà nói thích cháu, còn muốn cháu ở bên cạnh bà cả đời, những lời này đều là nói gạt cháu sao?”

"Sao...có thể như vậy chứ?"

Lúc này Cố Vị Y sa sầm mặt, dáng vẻ không còn tươi sáng dịu dàng như trước. Sự ngoan ngoãn, oan ức, hiểu chuyện trước kia...quả nhiên đều là giả dối.

Tất cả sự việc, đến bây giờ không cần thiết phải phân biệt đúng sai nữa rồi.

Bà cụ gật đầu, nhẹ giọng nói:“Được, đợi Tu Kiệt trở về bà sẽ nói chuyện này với nó.”

“Bà nội, nói bây giờ không được sao?”

Cố Vị Y cầm điện thoại di động của bà cụ đến nhét vào tay bà.

“Bà nội, bây giờ bà gọi điện thoại cho Tu Kiệt liên đi.”

Bà cụ câm lấy điện thoại, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô ta, rốt cục cũng đưa điện thoại lên.

Bà cụ bấm số của Mộ Tu Kiệt, nhưng khi điện thoại sắp được kết nối, Cố Vị Y đột nhiên mỉm cười và nói:

“Bà ơi, cháu đã quên nói với bà, cháu đã sắp xếp người đưa Cố Cơ Uyển rời đi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status