Đệ nhất sủng

Chương 347: Không cho phép cô gọi ông nội



Cố Cơ Uyển? Là Cố Cơ Uyển mà ông cụ biết sao?

“Cháu tên... Cố Cơ Uyển?”

Sắc mặt của ông cụ Cố đầy vẻ kinh ngạc, lập tức rút điện thoại ra, đưa bức ảnh của Cố Cơ Uyển mà trước đây trợ lý tìm về cho ông cụ.

Nhưng, cô gái trên ảnh mặc dù không tính là xấu, nhưng, mặt đầy tàn nhang, không hề giống cô gái xinh như tiên tử trước mắt này được.

Lẽ nào, cùng tên?

“Cháu là Cố Cơ Uyển, ông cụ, ông biết cháu?”

Cố Cơ Uyển thuận theo tay của ông cụ, cúi đầu nhìn.

Khi nhìn thấy bức hình trên màn hình điện thoại, tâm trạng có chút phức tạp: “Ông...”

Ông cụ này, thế nào có hình trước đây của cô?

Ông cụ Cố nhìn bức hình, lại nhìn cô gái ở trước mắt, mới phát hiện, cặp lông mày này thật sự càng nhìn càng giống.

Cố Tĩnh Viễn đã nhìn ra rồi: “Cô Cố, ba cô tên là Cố Khánh Minh, phải không?”

Cố Cơ Uyển trong hình quả thật không xinh, nhưng, Cố Cơ Uyển trước mặt lại tuyệt đối là đại mỹ nữ vạn người được một.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn tinh tế này, hoàn toàn không có dùng chút mỹ phẩm, đây chính là mặt mộc của cô.

Tại sao bức ảnh do thám tử chụp về, lớn lên lại xấu như vậy?

Lẽ nào, lúc thám tử chụp ảnh cô vừa hay tham gia lễ hội hóa trang?

Nếu không phải bởi vì ảnh không giống người, lần trước gặp mặt, cũng không thể không nhận ra.

“Cố Khánh Minh quả thật là ba tôi.” Cố Cơ Uyển nhìn Cố Tĩnh Viễn, đáy mắt bắt đầu có tia đê phòng.

“Cô đừng hoảng, chúng tôi không có ác ý, với cả, cô nhìn hai ông cụ này...”

Cố Tĩnh Viễn nhìn ông ngoại nhà mình, còn cả chú Đinh có tính cách không khác gì ông ngoại, bất lực: “Bọn họ nhìn trông giống người xấu không?”

Cố Cơ Uyển có chút không biết nên khóc hay nên cười, đâu có vãn bối nói người lớn trong nhà như thế?

Có điều, hai ông cụ này, thật sự nhìn thế nào cũng không giống người có ác ý.

Đằng xa, Cố Vị Y đang rảo bước tới, mặt mày lạnh lẽo: “Ông nội, chuyện gì vậy? Cháu không thoải mái, chúng ta về trước thôi!"

Cô ta lườm Cố Cơ Uyển, lập tức kéo ông cụ Cố muốn đi.

Ông cụ Cố vội nói: “Ông trước đây không phải từng nói với cháu, sau khi đến Bắc Lăng gặp được một cô gái rất tốt sao? Không ngờ, vậy mà chính là em gái của cháu!”

Ông cụ kéo Cố Cơ Uyển, Cố Cơ Uyển vô thức muốn thu tay lại, nhưng lại bị ông ta kéo chặt.

“Aiya! Ông nội giống như một lúc có được hai cô cháu gái, thật sự quá vui!”

Ông nội? Cháu gái?

Cố Cơ Uyển nhìn Cố Vị Y, lại nhìn ông cụ.

Chuyện liên quan tới Cố Vị Y, cô vô thức kháng cự: “Chị là... ai? Chị... gọi ông là ông nội?”

“Liên quan gì đến cô!” Cố Vị Y lập tức cắt ngang, không biết bởi vì quá nóng, hay là vì cái gì khác, trán toát mồ hôi.

“Ông nội, tính tình của em ấy không tốt, cháu sợ con bé đụng vào ông, chúng ta về trước đi!"

“Không phải, Vị Y, tính tình của Uyển Uyển rất tốt, ông nội rất thích.”

Nhưng, cháu không thích!

Mặt mày Cố Vị Y đen xì, ông già chết tiệt này, sao nói không thông thế?

Ngược lại là Cố Cơ Uyển nhìn dáng vẻ thấp thỏm của Cố Vị Y, đột nhiên đến kiếp rồi.

Cô cũng kéo ông cụ Cổ, cười hi hi: “Chị gọi ông là ông nội, vậy, cháu cũng gọi ông là ông nội.”

Cô cười ngọt ngào, dáng vẻ ngoan ngoãn lanh lợi: “Ông nội!”

Một tiếng ông nội này, thật sự ngọt đến trái tim của ông cụ Cố.

Trước đây đã ảo tưởng với Cố Cơ Uyển rất lâu, ai biết lại sai, làm ông cụ giống như lập tức mất đi một cô cháu gái.

Bây giờ, Uyển Uyển cũng gọi ông là ông nội, giống như cháu gái của ông cụ lại trở về rồi vậy.

Ông cụ không biết vui vẻ bao nhiêu, gật đầu liên tục: “Uyển Uyển cũng là cháu gái của ông nội, sau này, cháu với Vị Y giống nhau, đều là cháu gái của ông nội!”

“Được!” Cố Cơ Uyển mặc dù không biết Cố Vị Y tại sao ghét cô, có điều, cô ngược lại cũng không ghét ông cụ này.

Loại phụ nữ xấu xa như Cố Vị Y, nhận người ta làm ông nội nhất định là có mục đích, cũng không biết có phải muốn lừa người ta cái gì hay không.

Tóm lại, nhắc nhở nhiều hai câu cũng nên làm, cô không thể nhìn ông cụ hiền lành như vậy cứ bị Cố Vị Y lừa được!

“Ông nội, ông sao có thể tùy tiện nhận mấy người linh tinh đó làm cháu gái của ông được cơ chứ?”

Cố Vị Y không vui rồi, tuyệt đối không thể để Cố Cơ Uyển cũng gọi ông cụ là ông nội.

Cố Cơ Uyển vừa gọi ông nội, cô ta liên thấy chột dạ.

Ông cụ Cố nhìn cô ta, sắc mặt mang theo vài phần trách cứ.

“Vị Y, sao lại nói Uyển Uyển như thế, con bé là em gái của cháu, đương nhiên cũng là cháu gái ngoan của ông nội.”

Nếu không phải người nhà Uyển Uyển nuôi lớn Vị Y của ông ta, bây giờ, ông ta cũng không có cơ hội nhìn thấy cháu gái hoàn hảo không tổn thiếu quay về bên cạnh mình.

Nhà của Cố Cơ Uyển đối với ông cụ mà nói đều là ân nhân.

Huống chỉ, ông cụ thật sự rất thích cô nhóc Uyển Uyển này.

Câu “người linh tinh đó của Cố Vị Y, có hơi quá đáng rồi.

“Dù sao... dù sao cháu không thích người khác gọi ông là ông nội!"

Cố Vị Y không tìm được lý do phản bác, chỉ có thể nói toạc ra.

Người xem náo nhiệt ở xung quanh đều cảm thấy Cố Vị Y có hơi làm quá mọi chuyện rồi.

Ông cụ Cố và chú Đỉnh nhìn nhau, chú Đinh cười nói: “Cô chủ nhỏ, ông chủ cũng là vì quá thích cô, mới...”

Bọn họ đều tưởng rằng Cố Vị Ý là vì đang ghen.

Đương nhiên rồi, không dễ dàng gì nhận được ông nội của mình, không nguyện ý nghe người khác cũng gọi là ông nội, loại tâm tư của cô gái nhỏ, cũng là điều bình thường.

Chỉ là, Cố Vị Y nói thế nào đi nữa, cũng đã 18-19 tuổi rồi, tính tình vẫn giống với đứa trẻ mấy tuổi.

Điều này hình như... tính tình có hơi khó chiều.

Cố Cơ Uyển nhún nhún vai, lười quan tâm đến người phụ nữ này, mất mặt.

Cô nhìn ông cụ Cô, mỉm cười dịu dàng: “Chị của cháu có hơi... ích kỷ, ông cụ, ông không cân buồn.”

Hai chị em bất hòa, ở bên ngoài cũng không phải chuyện gì mới mẻ, Cố Cơ Uyển cũng không sợ bị người chê cười.

Cố Vị Y đột nhiên tức đến đỏ mặt, tức giận: “Cố Cơ Uyển, cô có ý gì?”

“Lâu rồi sẽ nhìn thấu lòng người, tâm tư gì, không cần tôi nói.”

Cố Cơ Uyển không nhìn ông cụ, lại nhìn Cố Tĩnh Viễn: “Anh gì ơi, mong trông chừng kỹ trưởng bối của nhà mình, đừng bị người ta khác lừa ”

Cô còn có việc, không xen vào chuyện của Cố Vị Y nữa.

Đang muốn đi, Cố Tĩnh Viễn lại nói: “Chị gái cô là con cháu của nhà họ Cố chúng tôi, cho nên, mới gọi ông ngoại của tôi là ông nội.”

Sự nhắc nhở của Cố Cơ Uyển, Cố Tĩnh Viễn đương nhiên có thể nghe ra.

Anh ta đối với cô gái trước mắt này, coi như cũng có mấy phần hảo cảm.

Còn Cố Vị Y, đại khái vì tuổi tác thật sự không phải nhỏ nữa, ở bên ngoài kiêu ngạo thành thói, giống như một đứa trẻ, anh ta có hơi... không thể chấp nhận.

“Con cháu của nhà họ Cố các anh?” Ý gì?

Bọn họ cũng là người của nhà họ Cố? Cô sao không biết, nhà họ Cố bọn họ còn có người thân như này?

“Các người là..."

“Chúng tôi đến từ Lăng Châu.” Cố Tĩnh Viễn hòa nhã nói: “Nhà họ Cố ở Lăng Châu.”

Nhà họ Cố ở Lăng Châu!

Lăng Châu có rất nhiều người họ Cố, nhưng, dám tự xưng nhà họ Cố ở Lăng Châu, trước mắt mà nói, chỉ có một gia tộc!

Thế gia chế thuốc đó! Nhà họ Cố!

Mặc dù đều họ Cố, nhưng, nhà họ Cố bọn họ với nhà họ Cố ở Lăng Châu không có nửa điểm quan hệ họ hàng!

Kiếp trước của Cố Cơ Uyển, vì nịnh cậu cả Mộ, học không ít thủ pháp luyện thuốc.

Mà thế gia chế thuốc mà cô sùng bái nhất ở kiếp trước, cũng là nhà họ Cố ở Lăng Châu.

Bọn họ, lại là người của nhà họ Cố.

“Các người nói...” Cô liếc nhìn Cố Vị Y, lại nhìn Cố Tĩnh Viễn, mặt mày sửng sốt: “Cố Vị Y là người của nhà các anh?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status