Đệ nhất sủng

Chương 68: Người đàn ông của cô lợi hại nhất cả bắc lăng này?



Cố Cơ Uyển vội vã chạy đến quảng trường bên ngoài tòa nhà.

Sự kiên nhẫn của cậu cả Mộ trước giờ luôn có giới hạn.

Cô mà còn không đi, hoặc là bị vứt lại, hoặc là bị Lâm Duệ trực tiếp đi lên xách cô đi xuống.

Nhưng mà, điều khiến Cố Cơ Uyển bất ngờ đó là, vừa ra cửa, vừa ngẩng mắt lên thì đã nhìn thấy có hai cô gái đang đứng trước chiếc Maybach màu sắc bên ngoài không khoa trương nhưng bên trong cực kỳ sang trọng của Mộ Tu Kiệt.

“Anh cả, bọn họ quá ức hiếp người rồi!” Anh cả, là danh xưng tôn kính mà tất cả tiểu bối của nhà họ Mộ đối với Mộ Tu Kiệt.

Mộ Tiêm Tiêm tuy có mối quan hệ thân thích hơi xa, nhưng, chí ít cũng là họ Mộ.

Mộ Tu Kiệt ngồi bên cửa xe, đang hút thuốc, thần sắc thờ ơ, cũng không biết là có nghe lời của nói của Mộ Tiêm Tiêm vào tai không nữa.

Lâm Duệ ở bên cạnh, đứng dựa vào cửa xe, nói chứ, nhìn từ xa xa, tên này có vẻ ngoài cũng rất không tệ.

Nhưng mà nhìn anh ta bây giờ, hình như là có vài phần mất kiên nhẫn.

Mộ Tiêm Tiêm vẫn đang ai oán: “Anh cả, người nhà họ Mộ chúng ta, vậy mà lại bị người ta đuổi từ cửa hàng ra ngoài, anh nói có tức không chứ!”

Mộ Tu Kiệt vẫn không nói chuyện, mi tâm mang theo một sự lạnh lẽo, khí tức người lạ chớ gần vô cùng nồng đậm.

Mộ Phương Hồng nhìn Mộ Tiêm Tiêm một cái, thị ý cô ta yên lặng.

Cô ta nhìn Mộ Tu Kiệt, thanh âm mềm mại như nước: “Anh cả, lát nữa anh cũng phải về nhà họ Mộ đúng không?”

Tối nay là đại tiệc gia tộc của nhà họ Mộ, tất cả các tiểu bối của nhà họ Mộ, chỉ cần còn ở Bắc Lăng đều phải trở về.

Gia tộc nhà họ Mộ vô cùng khổng lồ, chỉ là một tiệc gia đình thôi, mà cũng gần trăm người rồi.

“Ừm” Mộ Tu Kiệt dửng dưng đáp một tiếng.

Mộ Phương Hồng biết, trưởng tử đích tôn nhà họ Mộ này luôn lạnh nhạt, mọi người đều đã quen với thái độ của anh rồi.

Cho nên, cho dù thái độ của Mộ Tu Kiệt ở trước mắt này rất lạnh, cô ta cũng không có bất kỳ ngạc nhiên nào.

“Anh cả, bọn em cũng về nhà họ Mộ, thời gian không còn sớm nữa, phải đi rồi ”

Ám thị này của Mộ Phương Hồng đã rất rõ rồi, nếu như...cô ta nói là nếu như, nếu như thuận đường thì anh cả có phải cũng có thể cho cô ta cùng đi không?

Được cùng anh cả về nhà, đây là một vinh hạnh tuyệt đối.

Sau khi để đám cô chủ tiểu thư nhà họ Mộ biết, thì địa vị của cô ta ở nhà họ Mộ sau này chắc chắn sẽ nâng cao chưa từng có.

Nhưng, sao anh cả lại không có chút biểu thị gì hết? Dù sao cũng thuận đường, không thể chở thêm cô ta sao?

“Tài xế của em đúng lúc có chuyện phải đi rồi, nếu như về đó muộn, không biết ông nội và bà nội có không vui hay không nữa."

Tưởng Mộ Tu Kiệt nghe không hiểu, Mộ Phương Hồng lại tăng thêm độ ám thị.

Ở trước mặt cậu cả Mộ không được quá mất tự nhiên, nếu như mất tự nhiên, thì ngay cả cơ hội cũng sẽ để lỡ qua.

Cơ hội tốt như vậy mà để lỡ qua, sau này làm gì còn có nữa?

Nhưng mà, sắp đến giờ rồi, tại sao anh cả vẫn còn ở đây chứ, hình như là đang đợi ai đó?

Đây là trung tâm thương mại, anh đang đợi ai chứ?

Anh cả chưa bao giờ thích đi dạo trung tâm mua sắm.

Vừa nói đến vấn đề thời gian, Mộ Tiêm Tiêm ngay lập tức nắm bắt cơ hội, ai oán một lần nữa: “Đều tại con ma lem đó hết!”

Cô ta rất hiếm khi có cơ hội nói được hai ba câu với cậu cả Mộ.

Bây giờ, người nhà họ Mộ bọn họ bị ức hiếp rồi, cậu cả Mộ sao có thể không quản chứ?

Tốt xấu gì cô ta cũng họ Mộ, tát vào mặt cô ta, không phải cũng là bất kính với cậu cả Mộ sao?

Cố Cơ Uyển hôm nay cho cô ta chịu uỷ khuất, không trả lại, cô ta không cam tâm!

“Anh cả anh không biết đó, em và chị Phương Hồng đang thử giày yên lành, ả phụ nữ xấu xí đó đi vào, rồi kêu người đuổi bọn em ra ngoài.”

“Tiêm Tiêm... " Mộ Phương Hồng nhìn cô ta một cái.

Thật ra cô ta cũng rất ấm ức, cô ta cũng hy vọng anh cả có thể trút giận cho cô ta, tuy cái khả năng này không lớn.

Nhưng, con gái mà, nếu như có người đàn ông lợi hại như vậy chống lưng, thì nằm mơ cũng có thể cười. Vẫn nên ước mong cao sang một chút.

Mộ Tiêm Tiêm bĩu môi, vẻ mặt uỷ khuất: “Chị Phương Hồng lương thiện như vậy, từ trước đến giờ không thích tranh với người khác, như vậy sẽ thiệt thòi đó.”

Cô ta lại nhìn Mộ Tu Kiệt, bộ dạng đáng thương nhưng lại hậm hực bất bình.

“Ả ma lem đó cũng không biết là theo lão già có tiền nào nữa, có chút tiền là ức hiếp người ta như vậy.”

“Người nhà họ Mộ chúng ta sao có thể bị ức hiếp được? Đây không phải là đang tát vào mặt anh cả sao?”

“Anh cả, anh nhất định phải cho mấy người đó đẹp mặt, nếu không...”

Mộ Tu Kiệt nhấc cổ tay lên xem thời gian, sự âm u dưới đáy mắt lại thêm vài phần.

Sắp 7 giờ rồi, nha đầu đó vậy mà vẫn chưa ra. Anh đột nhiên đóng laptop lại, dập điếu thuốc, đôi chân dài sải bước xuống xe.

Hai mắt Mộ Tiêm Tiêm liền sáng lên, lập tức đuổi theo: “Anh cả, chính là cửa hàng tên HARMADS bên trong đó, cô ta...Anh cả, chính là cô tai”

Thật không ngờ rằng, oan gia ngõ hẹp a!

Ả xấu xí Cố Cơ Uyển đó, vậy mà lại chủ động dâng đến cửa rồi!

Mộ Phương Hồng tuy không nói gì, nhưng cũng theo sau Mộ Tu Kiệt.

Cô ta cũng rất muốn xem xem, cho dù đã theo lão già có tiền nào rồi, thì có thể giở được trò uy vũ gì trước mặt cậu cả Mộ chứ?

Cả Bắc Lăng này, có người đàn ông nào so được với cậu cả Mộ chứ?

Bất luận Cố Cơ Uyển đã theo ai, thì gặp cậu cả Mộ, nhất định sẽ bị nghiền nát!

“Anh cả, chính là cô ta” Nhìn thấy Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào Cố Cơ Uyển, Mộ Tiêm Tiêm kích động đến nỗi tim không ngừng tăng tốc.

“Anh cả, ả ma lem này ỷ mình theo một lão già có tiền, nên ỷ thế hiếp người đó, cô ta còn nói, người nhà họ Mộ chúng ta trong mắt cô ta không là cái thá gì cả nữa”

Cố Cơ Uyển nhướng mày, chủ động đi đến trước mặt Mộ Tu Kiệt, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

Mộ Tiêm Tiêm nói dối, thật đúng là mở miệng là tuôn ra xối xả ngay, ngay cả nháp cũng không cần viết.

“Anh cả, cô ta nói, người đàn ông của cô ta là lợi hại nhất cả Bắc Lăng này, ai cũng không so được!”

Ha! Anh cả cô ta là ai chứ. Cậu cả Mộ đó! Ai dám nói mấy lời xấc xược như vậy trước mặt anh, không phải là tìm chết sao?

À xấu xí Cố Cơ Uyển này đợi bị anh cả chỉnh chết đi! Tốt nhất là cũng túm kim chủ sau lưng cô ta ra luôn, khiến cho hắn ta phá sản, để xem ả xấu xí này sau này còn xài tiền của ai được nữa.

Mộ Tu Kiệt lại nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Cố Cơ Uyển, trong mắt hiện lên một màu sắc khiến người ta nhìn không thấu.

“Cô nói, người đàn ông của cô lợi hại nhất Bắc Lăng này?”

Anh hỏi, thanh âm này thờ ơ lạnh lùng, nhưng vậy mà lại không nghe ra được bất kỳ ý không vui nào.

“Không có nói qua.” Cố Cơ Uyển không giống như Mộ Tiêm Tiêm, nói dối hết lần này đến lần khác.

Cô nói: “Nhưng mà, tôi nghĩ chắc là phải đó.”

“Anh cả anh nghe đi! Anh nghe ả ma lem này nói gì kìa! Cô ta vậy mà lại bất kính với anh như vậy.”

Có ai dám đứng trước mặt cậu cả Mộ, nói người đàn ông của mình lợi hại hơn anh không? Đây chính là đại bất kính!

Cố Cơ Uyển, cô đợi chết đi!

Nhưng Mộ Phương Hồng lại cảm thấy có chút không đúng, anh cả từ khi nào lại trở nên rảnh rỗi, thật sự đi quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh giữa phụ nữ rồi?

Anh không phải trước giờ ghét nhất là gần với phụ nữ sao?

Nhưng mà Cố Cơ Uyển lúc này đứng ở trước mặt anh, đã xông vào trong phạm vi nguy hiểm của anh.

Ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả con gái nhà họ Mộ bọn họ cũng không dám thử!

Anh cả ghét nhất phụ nữ đến gần mình! Nhưng mà bọn họ bây giờ...cái khoảng cách này thật sự rất gần, chỉ gần hai bước thôi.

Cô ta đột nhiên có một linh cảm rất xấu, muốn ngăn Mộ Tiêm Tiêm lại, nhưng tâm tư của Mộ Tiêm Tiêm căn bản không ở trên người cô ta.

“Anh cả, con ma lem này ức hiếp em thì cũng thôi đi, nhưng cô ta còn dám ra tay với cả chị Phương Hồng nữa!"

Cô ta chỉ vào chân của Mộ Phương Hồng, tức giận nói: “Cô ta không những đuổi bọn em ra ngoài, còn làm chân chị Phương Hồng bị thương nữa, bây giờ, trên chân của chị Phương Hồng còn có một dấu đỏ rất rõ ràng nữa a”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status