Đệ nhất sủng

Chương 93: Bọn họ đi đến khách sạn



Lực đè trên người đột nhiên biến mất.

Cố Cơ Uyến mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Tu Kiệt đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn cô.

Trong ánh mắt lạnh lùng đó có chút tức giận, còn có chút... ghê tởm.

Anh ghét cô! Ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn một thứ bẩn thỉu cũ kỹ.

Trái tim Cố Cơ Uyển đột nhiên thắt lại, nhưng cô vẫn nhanh chóng kéo chăn lên, quấn quanh người, trốn về phía đầu giường bên kia.

Hơi thở lạnh như băng trong mắt Mộ Tu Kiệt lại nặng nề hơn một chút.

Người phụ nữ này không phải đang diễn trò, nước mắt trong khóe mắt cô là thật.

Cô không còn là người cô gái khi nhìn thấy anh hai mắt lập tức phát sáng, lúc nào cũng muốn dán lên người anh nữa.

Cô của bây giờ, ánh mắt nhìn anh tràn đầy sự đề phòng!

Những ngày qua ở cùng nhau, tỏ ra thông minh, giả tình giả ý, không có một chút chân thật!

Nhưng tối qua lúc cô dựa vào người Mộ Hạo Phong, cười một cách thoải mái như vậy, mỗi một động tác đều rất chân thật mà càn rỡ!

Mộ Tu Kiệt bước lên trước một bước, Cố Cơ Uyển lập tức lùi về phía bên kia giường một chút.

Anh dừng lại, nhìn xuống cô, cao cao tại thượng, ngông cuồng như vậy!

“Cô nghĩ là tôi thật sự muốn chạm vào cô” Lời này, dường như rên rỉ từ trong mũi, khinh thường đến mức khiến trái tim cô vỡ nát.

Cổ Cơ Uyển chỉ nhìn anh, cắn môi không nói gì.

“Tôi chỉ muốn nói với cô, chỉ cần thỏa thuận vẫn còn, cô chính là người của Mộ Tu Kiệt tôi, tôi có thể khiến cô đứng trên đỉnh cao, cũng có thể đưa cô xuống địa ngục!”

Anh có chút buồn bực, bởi vì giọt nước mắt ở khóe mắt cô.

Thậm chí anh còn không biết mình đang nói gì, chỉ biết, bây giờ anh khó chịu đến mức muốn giết người!

“Ở bên cạnh tôi, tốt nhất cô nên an phận thủ thường, nếu không, không chỉ cô, ngày cả những người mà cô quan tâm, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phế bỏ bọn họ”

Anh quay người rời đi, thật sự không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của cô nữa.

Bị anh đè dưới thân, cô tủi thân đến mức muốn khóc?

Nếu như hôm nay người ở cùng cô là Mộ Hạo Phong, có phải cô sẽ mỉm cười nghênh hợp không?

Trong lòng Mộ Tu Kiệt rất buồn bực, có một loại cảm giác giống như bị người khác cầm dao đâm vào vậy.

Nhưng anh từ chối suy nghĩ xem cảm giác này rốt cuộc có nghĩa là gì.

Ầm một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.

Cô Cơ Uyển lập tức nhảy xuống giường chạy ra cửa, cách một tiếng, khóa cửa lại.

Mộ Tu Kiệt vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng khóa cửa, một chút tiếc thương cuối cùng trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Cô đề phòng anh đến mức này sao?

Đến tận khi tiếng bước chân đã đi xa, thần kinh căng thẳng của Cố Cơ Uyển mới thả lỏng một chút.

Dựa vào lưng vào cánh cửa phía sau, cô không còn một chút sức lực trượt dài ngồi xuống đất.

Đưa mu bàn tay lên sờ vào khóe mắt, lúc nhìn thấy những giọt nước mắt ở trên mu bàn tay của mình, mới phát hiện hóa ra lúc nãy cô đã khóc.

Chẳng trách lúc nãy ánh mắt Mộ Tu Kiệt nhìn cô mang theo sự ghét bỏ kịch liệt như vậy.

Anh ghét nhất là phụ nữ khóc!

Nhưng sự thờ ơ vô tình lúc nãy của anh đã quét sạch mọi ảo tưởng của cô về anh trong những ngày qua.

Từ đầu đến cuối, cô chẳng qua chỉ là một quân cờ trong trò chơi của anh.

Bởi vì được bà cụ yêu thích nên cô mới có cơ hội ở lại bên cạnh cậu cả Mộ.

Nếu như không phải để bà cụ yên tâm, sao anh có thể đồng ý đem một người con gái xấu xí như vậy về nhà, thậm chí còn năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ chứ?

Cô ngu ngốc hay là trời sinh đã ngu xuẩn như vậy?

Rõ ràng biết anh vì ai, nhưng mỗi lần dưới hơi thở của anh đều đánh mất chính mình.

Cô Cơ Uyển, mày thật sự rất ngốc!

Buồn không? Thực ra có lẽ là kiếp trước đã quen với sự lạnh nhạt của anh, kiếp này còn buồn cái gì?

Chỉ là có chút thất vọng về bản thân mình, cô nghĩ là trở lại một lần nữa, cô sẽ không bị mê hoặc nữa.

Sự thật đã chứng minh, sức hấp dẫn của cậu cả Mộ, cô của cả hai kiếp đều không chống lại được.

Bây giờ, có phải là nên tỉnh táo lại?

Nắm chặt chăn, cô đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Bên ngoài, hành lang vắng lặng, không một bóng người.

Cô đem chăn bông quấn chặt lấy người mình, nhân lúc xung quanh không có ai, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, quay về phòng ngủ của mình.

“Cậu chủ, mợ chủ về trường học rồi.”

Sau khi Lâm Duệ nhận điện thoại, lập tức báo cáo tình hình với Mộ Tu Kiệt.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau không trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính xách tay, dường như không hề có hứng thú với tất cả những gì mà Lâm Duệ nói.

Hai tay Lâm Duệ giữ chặt vô lăng, liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu.

Vẻ mặt cậu chủ như thế này, thực sự khiến người khác không đoán ra được.

Nhưng, có lex anh sẽ quan tâm đến tin tức của mợ.

“Cậu chủ, người bạn tên là Hạo Phong của mợ chủ hôm nay cũng quay lại trường học, hình như một dao kia không ảnh hưởng đến cậu ta."

Chàng trai kia, thật sự là người cứng rắn, can đảm nhất trong tất cả những chàng trai cùng tuổi mà anh ta đã gặp.

Lâm Duệ không khỏi khen ngợi vài câu: “Cái người tên Hạo Phong kia quả thật là một nhân tài!”

“Bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ cần gọt giữa một chút, nhất định sẽ có thành tựu, cậu chủ cậu nói có....”

“Miệng cậu rất nhàn rỗi?” Mộ Tu Kiệt lạnh lùng nói, khiến Lâm Duệ đem tất cả những lời khen ngợi Mộ Hạo Phong nuốt vào trong bụng.

Tay run rẩy, suýt nữa không giữ vững cả vô lăng!

Giọng điệu của cậu chủ, tại sao lại tràn đầy sự thù địch?

Nhưng không phải tối qua anh và Mộ Hạo Phong phối hợp rất ăn ý sao?

Dựa vào thói quen yêu thích người tài của cậu chủ, một Mộ Hạo Phong như vậy, có lẽ anh nên nghĩ cách thu thập bỏ vào trong túi mới đúng.

Sao bây giờ, ngược lại là một....khụ, thái độ ghen tỵ?

Không không không, phong thái bẩm sinh của cậu chủ, cả Bắc Lăng này còn có ai sánh được?

Sao anh có thể ghen tỵ với người khác chứ?

Có một cuộc điện thoại gọi đến, Lâm Duệ đeo tai nghe bluetooth, không biết nghe thấy điều gì, anh ta cũng nói mấy câu: “Được....không có gì....mợ chủ? Ừ...”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta tiếp tục lái xe, nhưng lại không báo cáo một lời!

Ngón tay trên bàn phím của Mộ Tu Kiệt hơi siết chặt, mặc dù ánh mắt vẫn nhìn vào màn nhìn máy tính, nhưng dường như đã có chút mất tập trung.

Mười mấy giây sau, Lâm Duệ vẫn không nói gì đến nội dung của cuộc điện thoại lúc nãy.

Nửa phút sau, vẫn không nói.

1 phút sau, vẫn không hề có ý lên tiếng!

Lúc này, rõ ràng nghe thấy anh ta nhắc đến cô gái kia.

Chuyện liên quan đến mợ chủ, vậy mà anh ta lại không báo cáo với anh?

Cậu chủ Mộ không thừa nhận bản thân mình đang đợi cái gì đó, nhưng Lâm Duệ là trợ lý của anh, có chuyện gì không phải là nên báo cáo với anh sao?

Hai phút, ba phút, bốn năm phút....tên tiểu tử đáng chết này, vậy mà vẫn không có ý định lên tiếng!

Cuối cùng ở phút thứ 6, Lâm Duệ lên tiếng nói.

Anh ta hơi rụt cổ lại, khẽ hỏi: “Cậu, cậu chủ, cậu có cảm thấy....điêu hòa trong xe....mở có chút thấp không?”

Thật lạnh mà

Cũng không biết luồng không khí lạnh này đến như thế nào, lúc nãy rõ ràng vẫn còn rất ấm.

Sau khi anh ta nhận điện thoại, nhiệt độ liên tục giảm xuống.

Chịu đựng sáu phút, răng của anh ta đã lạnh đến mức sắp run lên!

Mộ Tu Kiệt thật sự có chút muốn xé xác anh ta

Nhưng biểu cảm trên mặt anh vẫn thong thả, ung dung như cũ: “Có gì muốn nói?”

“Gì?” Lâm Duệ nhớ tới câu nói miệng của anh ta rất nhàn của Mộ Tu Kiệt lúc nãy, sống lưng lập tức dựng thẳng lên, mồ hôi lạnh cũng sắp chảy ra.

“Không, không có gì muốn nói, không, không có gì cả!”

Sau đó, ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.

Nhưng, rõ ràng điều hòa đã được mở cao lên, sao vẫn lạnh như vậy chứ? Thậm chí, ngày càng lạnh?

Người đàn ông ngồi ở ghế sau, pa một tiếng, gập máy tính lại.

Âm thanh này, mang theo hơi thở khiến người khác sợ hãi, khiến trong lòng Lâm Duệ đột nhiên trở nên căng thẳng, đầu lập tức phản ứng lại.

“Cậu chủ, bọn họ nói....mợ chủ và Mộ Hạo Phong, đi...đi đến khách sạn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status