Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 217: Tiên ma mị tộc nhân



Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Nghe thấy Xích Linh đang gọi mình, Sa Nặc Nhân có chút không dám đáp lại, rất muốn nói cho anh tất cả những thứ này đều là giả tạo, cậu vẫn là Sa Nặc Nhân, nhưng là... Nhìn nhìn ta của mình, sờ sờ lỗ tai biến nhọn của mình, cậu đã bắt đầu hoài nghi mình đến cùng có phải vẫn là loài người hay không.

Pidgey đi tới trước mặt Xích Linh, nhìn anh, "Hiện tại đã biết được rồi, không phải cậu ấy không thể mang thai, mà là ngươi không có năng lực làm cho cậu ấy mang thai, gien của ngươi quá yếu, gien của cậu ấy quá mạnh, đời sau của các ngươi căn bản không đạt tới mức cân bằng, không có cách nào sản sinh, hiểu chưa?"

Xích Linh nhìn đám người ở gần đó, ánh mắt tan rã, vẻ mặt si ngốc, ngay cả Iman cũng ngu dại, chỉ bởi vì bọn họ nhìn thấy hình dáng thật của Nặc Nặc!

Xích Linh run giọng nói: "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Nặc Nặc vì sao lại biến thành như vậy?!"

Pidgey lạnh lùng nói: "Có người ngu xuẩn dùng chất ăn mòn ném vào mặt Sa Nặc Nhân, phá hủy dược duy trì dung mạo của cậu ấy, đây chính là nguyên nhân."

Thời điểm nhìn thấy người bị hộ vệ giữ chặt, anh đã biết là ai tổn thương Nặc Nặc.

"Sa Nặc Nhân không phải người Tinh Diệu đế quốc, không phải con trai độc nhất của Sa gia, không phải Thủy Ủy nhân, thậm chí có thể nói, không phải là loài người, cậu ấy là cơ thể sống mạnh nhất thời kì thái sơ vũ trụ —— tiên ma mị tộc nhân. Hiện tại đã hiểu, có thể giải trừ quan hệ hôn nhân giữa các ngươi sao? Các ngươi không có tương lai, ngươi cũng không phải phu quân của cậu ấy, người cậu ấy thật sự muốn kết thành bạn lữ là một người khác, tuyệt đối không phải ngươi."

Xích Linh bị la rầy đến mắt sắp nứt, đôi mắt đỏ như máu, gằn từng chữ: "Ngươi đừng hòng ta sẽ từ bỏ em ấy!"

Pidgey bất đắc dĩ mở đôi tay nhỏ, "Sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, tiên ma mị tộc nhân bất lão bất tử, cùng tuổi với vũ trụ, ngươi có thể đi cùng cậu ấy đến khi nào?"

Cho dù nói ra đến như vậy, cũng không cách nào khiến cho Xích Linh giật mình, bởi vì dung mạo của Sa Nặc Nhân lại thay đổi ngay trước mắt anh, còn có chuyện gì có thể khiến cho anh khiếp sợ, bất ngờ?

Xích Linh nở nụ cười, "Như vậy cũng không tồi, có thể thực hiện cam kết ta dùng một đời bên cạnh em ấy."

Pidgey thấy Xích Linh ngu xuẩn hồ đồ như vậy, trực tiếp nói: "Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, bạn lữ thực sự của cậu ấy chẳng mấy chốc sẽ đến, chọc hắn giận dữ, cẩn thận hắn lật tung toàn bộ Bạch Ngân tinh hệ."

Xích Linh không hề bị lay động, lạnh nhạt nói: "Hắn muốn mang Nặc Nặc đi, đầu tiên phải giết được ta!"

Pidgey nói: "Cái này không khó, thậm chí rất đơn giản, chẳng qua muốn xem vị nào đó có tâm tình giết ngươi hay không."

Sa Nặc Nhân chỉ nghe được Pidgey cùng Xích Linh nói chuyện cách đó không xa, không biết đang nói cái gì, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Pidgey, ngươi đang nói cái gì?"

Xích Linh ngẩn ngơ, thanh âm của Sa Nặc Nhân cũng thay đổi, mềm nhẹ êm tai, giống như có thể truyền vào đáy lòng của người ta, khiến người không nhịn được phục tùng mệnh lệnh.

Pidgey quay đầu lại liếc mắt nhìn, liền nói với Xích Linh: "Ngươi tốt nhất đừng tiếp tục để người khác nhìn thấy dung mạo của cậu ấy, bằng không, những người này chính là kết cục."

Pidgey chậm rãi bước trở về, trực tiếp tiến vào không gian, lời nhắc nhở của nó chỉ là muốn khiến Xích Linh từ bỏ trước, như vậy Sa Nặc Nhân mới có thể hết hy vọng, nó đối với việc Sa Nặc Nhân si tình không có biện pháp nào, chỉ có thể ra tay từ phía Xích Linh, chỉ tiếc, Xích Linh cũng là một người ngoan cố, nó thật muốn buông tay không quản, cùng bọn họ nháo đi!

Xích Linh lung lay đứng lên, từng bước một đi về phía Sa Nặc Nhân, nhìn người trước mắt đến hình dáng cũng không thể lộ ra, tâm Xích Linh tràn đầy đắng chát, "Đây chính là bí mật của em và Pidgey? Ta không đáng để em tin tưởng giao phó như vậy, bất kể hỏi như thế nào đều không nói cho ta?"

"Không phải..." Sa Nặc Nhân trả lời, lại không biết nói cái gì cho phải, gạt Xích Linh chuyện này, đúng là cậu không đúng.

Xích Linh cũng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, "Làm sao bây giờ? Có thể khôi phục nguyên dạng hay không?"

Sa Nặc Nhân cũng rất rối rắm, "Không biết, Pidgey không có nói cho em."

"Hỏi nó một chút." Nghĩ đến Pidgey nói những chuyện kia với hắn, Xích Linh không hiểu sao phiền não, nói cái gì bạn lữ thực sự của Nặc Nặc chẳng mấy chốc sẽ đến, đùa gì thế?! Khi dễ anh bạn lữ chính quy này là người chết sao?!

Đám lão nhân gia kia lo lắng kia đế quân sẽ mất khống chế, vào lúc này mới thở hồng hộc chạy tới, cũng bởi vì cái tốc độ ốc sên này, mới làm cho bọn họ tránh được một kiếp.

Khang Phổ miệng lớn thở hổn hển, ánh mắt kỳ quái nhìn một tấm "Vải trắng" đứng trước mặt đế quân, lại kỳ quái nhìn một đám si kẻ ngu trên đất, "Quân thượng, nơi này là sao?"

Xích Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn Iman trên đất một cái, hộ vệ thất trách, Iman hại người, trầm giọng nói: "Đem tất cả mọi người ở nơi này lưu đày xuất cảnh! Còn có Phổ Nhĩ Sinh!"

Một đám lão gia hoả kinh hãi, Khang Phổ vội vàng nói: "Quân thượng, Phổ Nhĩ Sinh nói thế nào cũng là Arthur cao cấp, cứ như vậy lưu đày, nên dùng tội danh gì?"

"Nhi tử mưu hại đế phi, phụ thân biết lại không báo, định tội!" Xích Linh lạnh giọng dặn dò, một cái ôm lấy vải trắng bao bọc người, nhanh chân đi về hướng đế cung.

Đế quân như vậy thật đáng sợ, một đám lão gia hoả rất muốn khuyên nhủ đế quân, làm việc không thể tùy tâm sở dục như thế a. Nhưng, không ai dám đi xúc cái rủi ro này, đế phi bị thương, đế quân đã mất đi lý trí, chỉ là lưu đày bọn họ, nên tính là may mắn đi?

"Nghị trưởng, làm sao bây giờ?" Một nghị viên không quyết định chắc chắn được.

Khang Phổ trừng mắt lên, "Còn có thể làm sao? Chiếu theo dặn dò của đế quân mà làm!"

Mấy lão già nhanh chóng điều người trong tay, thu thập hiện trường, đồng thời chấp hành mệnh lệnh của đế quân.

Sau khi tin tức kia truyền ra, toàn bộ đế quốc chấn động, đại gia bỗng nhiên đều tỉnh ngộ, thầm mắng tiện nhân Iman này tham mộ hư vinh, không chỉ đội cho đế quân một cái mũ phản bội, còn dùng dược tề ăn mòn ném vào mặt đế phi, quả thực ác độc đến cực điểm! Lưu đày bọn họ đã tính là nhẹ, nếu là bọn họ, trực tiếp trói lại ngồi ghế điện! Ngồi một lần còn chưa đủ, thế nào cũng phải ngồi mấy lần mới hả giận!

Chuyện đó đều nói sau, bên này Xích Linh trực tiếp ôm Sa Nặc Nhân trở về tẩm điện của bọn họ, đem thị giả bên trong đều đuổi hết ra ngoài cửa.

Vừa đem người để xuống ghế salon, hai tay ôm ngực đứng, lạnh lùng nói: "Nói đi, đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối nói một lần, còn dám che giấu một chút, ta sẽ không buông tha em!"

Sa Nặc Nhân co rúm một chút, thầm mắng Pidgey vong ân phụ nghĩa, vào lúc này nó đi thẳng một mạch, để một mình cậu gánh chịu lửa giận của Xích Linh, thực sự là đáng ghét!

Sa Nặc Nhân suy tư một lát, nhanh chóng nói: "Là Pidgey không cho em nói, nói là thân phận của em rất nguy hiểm, sẽ bị người bắt tới phòng thí nghiệm nghiên cứu."

Sa Nặc Nhân trực tiếp đem mọi chuyện đều giao cho Pidgey, nhưng nó lại trốn!

"Hết rồi?" Khí tràng quanh thân Xích Linh có thể đem không khí trong gian phòng đều đông lại, " Nguyên Quả kia, thật sự là con thỏ kia ngưng tụ ra?"

Sa Nặc Nhân nhắm mắt nói: "Không, không phải, là em ngưng tụ..."

"Oành" một tiếng, Xích Linh trong cơn giận dữ một quyền đánh nát bàn trà hắc diệu thạch, đá vụn bay khắp nơi! Sa Nặc Nhân sợ đến một phát xốc lên vải trắng đắp trên người, nhanh chóng đứng lên, cầm lấy nắm tay Xích Linh kiểm tra, "Anh đừng nóng giận, là em không đúng, là em không tốt, ngoại trừ thân phận tộc nhân căn nguyên bộ tộc ở ngoài, em không còn bất cứ chuyện gì gạt anh, thật!"

Xích Linh lại sững sờ nhìn Sa Nặc Nhân gần ngay trước mắt, bộ dáng này của cậu quá có lực trùng kích, hoàn toàn không còn bóng dáng như trước đây, cả người tràn đầy linh khí, quả thực không giống nhân loại.

Sa Nặc Nhân cũng ngẩn người, nhấc lên bàn tay thon dài trắng loáng quơ quơ trước mắt Xích Linh, thấy anh cư nhiên không có chuyện gì, kích động nói: "Anh không có chuyện gì, anh cư nhiên không có chuyện gì?! Quá tốt rồi! Rốt cục không cần tiếp tục trốn bên trong vải trắng! Pidgey còn nói em không thể gặp người, hóa ra là gạt em!"

"Các ngươi mỗi ngày ngủ cùng nhau, lăn qua lăn lại! Dịch thể của ngươi đã sớm bị đối phương hấp thu! Còn có thể hữu hiệu thì có quỷ!" Âm thanh khó chịu của Pidgey từ trong không gian truyền tới.

Ạch...

Sa Nặc Nhân lập tức lúng túng, nghĩ thầm, nguyên lai không gian cũng có thể truyền tiếng, cũng không phải chỉ có dùng ý thức lực câu thông a? Ha ha.

Xích Linh thì lại rất hứng thú nhìn bộ dáng hoàn toàn mới này của Sa Nặc Nhân, trong lòng hiểu rõ, nhất định là con thỏ kia bị Sa Nặc Nhân chọc giận, bằng không không có khả năng đem chuyện như vậy nói cho bọn họ biết, phỏng chừng nó ước gì mình bị mê hoặc đi?

Tất nhiên nếu như vậy, anh liền không khách khí!

Chờ Sa Nặc Nhân chú ý tới ánh mắt sáng quắc chăm chú vào trên người mình của Xích Linh, mới hậu tri hậu giác cúi đầu nhìn chính mình —— toàn thân từ trên xuống dưới quần áo chỉ còn dư lại vài mảnh vải vụn, có gì khác với không mặc quần áo?!

Xích Linh đem người ôm lấy, đi tới bên giường, một tay kéo vải vụn trên người cậu, thô lỗ ném người xuống chiếc giường mềm mại một cái, liền nhào tới!

Sa Nặc Nhân kinh hãi, vội vàng đẩy anh, "Này này, anh bình tĩnh một chút, hiện tại tình hình rất không lạc quan, vạn nhất xuất hiện tình trạng gì liền nguy rồi!"

Xích Linh nắm lấy hai cổ tay trắng nõn non mềm của cậu đè lên giường, nheo mắt lại nhìn, "Em nên nhớ những lời ta từng nói, còn có chuyện che giấu ta, sẽ bị trừng phạt như thế nào."

Sa Nặc Nhân ngẩn người, nghĩ đến lần kia hai ngày không thể xuống giường từng trải qua, lập tức sởn tóc gáy.

"Em sai rồi, em sai rồi, cũng không dám nữa! Thật sự!" Sa Nặc Nhân vội vàng xin tha, hiển nhiên, lúc này đã muộn!

Nhìn người dưới thân, Xích Linh dị thường hưng phấn, không rõ nguyên nhân, khả năng vẫn là bị "Ma mị" của cậu ít nhiều ảnh hưởng tới đi, tất nhiên như vậy, liền để Sa Nặc Nhân hảo hảo phát triển trí nhớ!

Sa Nặc Nhân rốt cuộc biết được, hậu quả chọc giận Xích Linh có bao nhiêu đáng sợ, lần này Xích Linh là thật sự phát hỏa, anh thô lỗ, anh cứng rắn, anh vô tình, khiến toàn bộ tiếng gào khóc cầu xin tha thứ của Sa Nặc Nhân bị nhấn chìm trong vui sướng vô biên, một lần lại một lần, một ngày lại một ngày, Xích Linh hoàn toàn không cho cậu xuống giường, trên thực tế cậu cũng không có cách nào xuống giường, mà Xích Linh lại càng đánh càng hăng, phảng phất giống như không biết uể oải, mỗi lần tại thời điểm Sa Nặc Nhân sắp không chịu được nữa, anh luôn có thủ đoạn đem thần trí của cậu kéo về, lại ngửa đầu uống xong một bình Ngọc Phượng Tiên, sau lại dùng miệng đút cho cậu, buộc Sa Nặc Nhân uống xong, làm cho Sa Nặc Nhân đến cơ hội té xỉu cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status