Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 222: Thắng ngươi không tốn sức chút nào



Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân múc một muỗng đậu giòn giòn bỏ vào trong miệng, nhai nhai, vừa ngọt vừa thơm. Cậu bưng chén nhỏ lên, bên trong có đầy đậu màu xanh biếc giòn giòn, chỉ có đậu tương lớn như vậy, cũng không phải toàn bộ đều là màu xanh biếc, thường thường sẽ có đậu giòn giòn biến dị màu đỏ trộn ở bên trong, hai loại màu sắc rất rực rỡ.

Sa Nặc Nhân bưng chén đậu giòn giòn kia, nói: "Như vậy đi, dùng chén đậu giòn giòn này, chúng ta từ trong lấy ra 10 viên đậu màu đỏ, thế nào?"

Này vừa nói, tất cả mọi người liền hai mặt nhìn nhau, đây là muốn tỷ thí cái gì?

Ngay cả Y Lệ Na tràn đầy tự tin cũng nhăn lại đôi lông mày thanh tú, lão sư tư nhân của cô vô cùng chú trọng chuyện khống chế tinh thần lực này, từ sau khi thức tỉnh, cô cơ hồ mỗi ngày đều luyện tập, bất quá vật liệu luyện tập đều là loại tốt nhất, xương thú cùng thực tài, trên căn bản đều là đem kim loại cắt thành những khối nhỏ bằng nhau, đem xương thú mài thành sừng nhọn, ngược lại không có huấn luyện nhặt hạt đậu, bất quá chuyện này nhất định cũng không làm khó được cô.

Các lão sư đi ra cách đó từ phòng riêng không xa, cũng yên lặng đứng ở đó vây xem, muốn nhìn một chút kết quả cuối cùng ra sao.

Y Lệ Na liếc mắt nhìn trong bát đậu giòn giòn, phần lớn đều là màu xanh lục, chỉ có số ít màu đỏ trộn ở bên trong.

"Ngươi xác định số hạt đậu màu đỏ bên trong đủ chứ?" Y Lệ Na một mặt ghét bỏ.

"Tuyệt đối đủ." Sa Nặc Nhân khẳng định nói.

Y Lệ Na không từ chối, cô không tin mình không thắng được cậu, "Bắt đầu đi."

Sa Nặc Nhân lịch sự đưa chén nhỏ cho Y Lệ Na, để cho cô nhặt trước, Y Lệ Na lại không có nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn tùy tùng bên người một cái, nam nhân kia lập tức nhanh nhẹn đỡ lấy.

Sa Nặc Nhân nói: "Nhặt đi, cái khác tùy ngươi."

Tùy tùng kia liếc mắt nhìn Y Lệ Na một cái, y lệ na cho hắn một ánh mắt, tùy tùng kia hiểu ý, giơ tay trực tiếp đem bát đậu hướng về khoảng không trên đầu Sa Nặc Nhân hất qua!

Chỗ Y Lệ Na đứng đối diện Sa Nặc Nhân, hất lên trên đỉnh đầu Sa Nặc Nhân, kia sẽ trở thành điểm mù thị giác của Sa Nặc Nhân, tuy rằng sử dụng tinh thần lực mà nói điểm mù cũng không có gì quá đáng lo, nhưng đều sẽ khiến người ta không thoải mái, mắt không nhìn thẳng được. Y Lệ Na cười khinh bỉ, lập tức phóng thích tinh thần lực đi nhặt đậu.

Y Lệ Na không biết rằng, từ khi Sa Nặc Nhân có Tụ Khí Tề, dù là chế dược, cậu cũng đều không dùng mắt, sao có thể bị trò bịp bợm nhỏ như vậy ảnh hưởng đến?

Sa Nặc Nhân không nhanh không chậm phóng thích tinh thần lực đuổi tới, một bát đậu giòn giòn quăng trên không trung, đạt đến điểm cao nhất nhanh chóng rơi xuống, rải đầy đất, tốc độ cực nhanh, cái này phải xem người khống chế tinh thần lực có bao nhiêu nhanh nhẹn.

Sa Nặc Nhân cùng Y Lệ Na thân thủ đồng thời chụp tới, nhặt tới đậu của bản thân nắm ở trong lòng bàn tay, song song mở ra, chứng minh chính mình không có gian lận.

Tất cả mọi người vươn dài cổ muốn biết kết quả.

Hai người nhìn thẳng đối phương, chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm chặt, đồng học ở xung quanh vươn cái cổ bắt đầu đếm, "1, 2, 3... Vừa vặn 10 viên?!"

Sa Nặc Nhân lòng bàn tay một viên lại một viên, không thừa không thiếu, vừa vặn 10 viên đậu giòn giòn màu đỏ.

Lại nhìn đậu giòn giòn trong lòng bàn tay Y Lệ Na, người bạn học kia lại bắt đầu đếm, "1, 2..."

Mới vừa đếm tới 2 còn chưa có tiếp tục, bởi vì trong lòng bàn tay Y Lệ Na giữa mấy viên đậu màu đỏ, thình lình xen lẫn một viên màu xanh lục, nói cách khác, không quan tâm đậu giòn giòn màu đỏ có đủ 10 viên hay không, Y Lệ Na công chúa đều thua, cho nên người bạn học kia không dám đếm nữa.

Nhìn thấy sắc mặt của người bạn học kia, lúc này Y Lệ Na mới cúi đầu xem, phát hiện lòng bàn tay của mình cư nhiên lại xuất hiện nhiều thêm một viên đậu giòn giòn màu xanh lục, bỗng nhiên mở to hai mắt —— bản thân mình thua sao?

"Làm sao có khả năng?! Ta làm sao có thể thua một cái thứ sâu bọ như ngươi! Lại tới một lần nữa!" Y Lệ Na lập tức mất đi ung dung cao quý lúc trước, chớp mắt một cái liền biến thành ả đàn bà chanh chua.

Sa Nặc Nhân không hiểu nói: "Ngươi không phải rất bận sao? Còn có cơ hội lại tới một lần nữa? Trước không phải nói chỉ cần 1 trận phân thắng thua sao?"

Trong phòng ăn im lặng, không có ai dám phát ra một chút âm thanh, sợ trở thành nơi trút giận của Y Lệ Na công chúa, phải biết vị công chúa này tuy rằng rất có tài, thế nhưng tính khí là cực kỳ bá đạo, thực tài cô ta cần dùng đến, liền thu mua trên toàn bộ đế quốc, ngay cả cửa hàng hoàng gia cũng không cho bán, đều bị nàng lũng đoạn, vào lúc này, không có ai muốn gặp xui xẻo.

Y Lệ Na duỗi ra ngón tay màu xanh nhạt giống nhau chỉ về Sa Nặc Nhân, lạnh lùng nói: "Ngươi tính là thứ gì, dám nói chuyện với ta như vậy?! Ta là Thất công chúa Lai Sách đế quốc!"

"Em ấy là Đế hậu Tinh Diệu đế quốc." Một thanh âm lạnh như băng truyền đến, Xích Linh đứng lên, quay người nhìn về phía người cách đó không xa luôn luôn líu ra líu ríu, ánh mắt băng lãnh, "Địa vị của em ấy chỉ cao hơn ngươi, không thể thấp hơn so với ngươi."

Y Lệ Na sững sờ, cô ta vừa rồi chỉ lo tìm Sa Nặc Nhân gây phiền toái, ngược lại không có chú ý còn có một người như vậy, người kia dung mạo anh tuấn, khí vũ bất phàm, chỉ là đứng thôi cũng gây cho người khác áp lực rất lớn, trong tâm Y Lệ Na thầm giật mình, thực lực của người này rất mạnh, so với đại ca mạnh hơn!

Y Lệ Na ngây người một lát, mới nói: "Ngươi là ai?"

Xích Linh không phản ứng lại cô ta, nói với Sa Nặc Nhân: "Đi thôi, đóng gói một phần nữa, chúng ta ra ngoài ăn."

"Được." Sa Nặc Nhân nắm chặt tay Xích Linh đưa qua, đi tới trước cửa sổ các món chính, một lần nữa chọn một phần đồ ăn mình thích, chuẩn bị ra hoa viên từ từ thưởng thức.

Thái độ coi như không thấy của Xích Linh, quả thực khiến Y Lệ Na tức điên, cô ta bước nhanh theo sau, hô một tiếng, "Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi lại dám bất kính với ta?!"

Xích Linh lần thứ hai không nhìn cô, dẫn Sa Nặc Nhân đi ra ngoài.

Y lệ na tức điên lên, hét lên với tùy tùng của mình: "Ngăn bọn hắn lại cho ta!"

Người tùy tùng xông tới cản, còn chưa đuổi kịp bước chân của hai người phía trước, liền bị một nguồn sức mạnh vô hình trực tiếp hất tung ở mặt đất, chật vật va vào mâm thức ăn của bạn học khác, toàn thân dính đầy đồ ăn. Không ít đồng học nỗ lực nhịn cười, sợ mình một không nhịn lại, sẽ đưa tới phiền toái lớn.

"Phế vật! Một đám rác rưởi!" Y lệ na bực tức giậm chân.

Mấy vị lão sư vẫn luôn đứng ở đằng xa vây xem, lắc đầu than thở: "Tinh Diệu đế quốc không thể khinh thường a!"

"Tinh thần lực của Sa Nặc Nhân này rốt cuộc là bao nhiêu?"

"Nhìn thấy tình huống đậu giòn giòn rơi xuống lúc nãy không? Trên thân cậu ta và người phía đối diện kia không có một viên đậu nào, hơn nữa trong phạm vi bàn ăn của bọn họ đều dược bảo vệ rất tốt, giống như có một tầng phòng hộ vô hình, trực tiếp đem đám đậu giòn giòn ngăn cản lại, dưới tình huống như vậy, cậu ta còn có thể nhàn nhã hoàn thành nhiệm vụ, khiến người nhìn không thấu a!"

"Có muốn kiến nghị lên trường học đo lường lại một lần nữa đẳng cấp tinh thần lực của học sinh hay không?"

"Ta thấy chuyện này là điều cần thiết."

Mấy cái lão sư một bên thương lượng một bên đi ra ngoài.

Đây quả thực là một hồi trò khôi hài, Thất công chúa từ nhỏ đã bị đế quân làm hư, muốn cái gì cho cái đó, thêm vào thiên phú xuất chúng, lại là đứa con nhỏ nhất, tự nhiên là nhận được rất nhiều sủng ái, nên mới có loại tính tình bá đạo như bây giờ, nói cũng không dám trêu chọc nàng, nhưng Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh cái hai người bên ngoài Toàn Tí này, chọc tới cô ta, cũng là chuyện phiền toái.

Y Lệ Na đã nghe được cái người bỏ qua mặt mũi của cô ta chính là đế quân tân nhậm của Tinh Diệu đế quốc —— Xích Linh! Cô đã có thể khẳng định, tùy tùng của mình nhất định đã bị anh tập kích mới có thể ngã xuống, chuyện này quả thật làm cho cô mất hết mặt mũi.

Cô vội vã chạy vào cung điện của Nhị hoàng tử, vào cửa liền gọi: "Nhị ca, Nhị ca mau ra đây, tiểu muội bị người khi dễ!"

Nhị hoàng tử Angus đang ở trong vườn hoa nhàn nhã tưới nước cho thực vật, nghe vậy miễn cưỡng nói: "Ai dám bắt nạt Thất công chúa của chúng ta a?"

Y Lệ Na nghe thấy âm thanh, chạy vào trong vườn hoa, dậm chân nói: "Còn không là hai người đến từ Tinh Diệu đế quốc kia! Nhị ca, ngươi đi giáo huấn bọn họ cho ta, bọn họ làm ta mất mặt! Tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!"

Angus biết, Y Lệ Na tuyệt đối sẽ đi tìm Sa Nặc Nhân gây phiền phức, với tính cách của cô, tuyệt đối không thể chịu đựng chuyện người khác mạnh hơn mình.

Chuyện phát sinh trong nhà ăn trường học, Angus đã biết, tai mắt của hắn vẫn luôn theo dõi Sa Nặc Nhân, muốn nhìn một chút cậu tiếp xúc với những ai, có người nào muốn lôi kéo cậu hay không. Bất quá làm cho hắn bất ngờ chính là, Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh kia, tựa hồ thật sự là nghiêm túc đến đọc sách, một chút ý tứ kết giao quyền quý cũng không có, không giống những quốc gia khác, tranh nhau nịnh bợ mấy hoàng tử bọn họ. Angus cảm thấy phi thường thú vị, không biết là bọn họ quá ngu, hay là đang ấp ủ chuyện gì không thể cho ai biết.

Angus không mặn không nhạt nói: "Nhị ca gần đây đang muốn tìm lý do thu thập người gọi là Sa Nặc Nhân kia, chuyện của em với người kia cùng với đây tính luôn một lượt đi."

Y Lệ Na cười nói: "Vậy thì cám ơn Nhị ca, đây là dược tề ta mới chế ra, đưa cho Nhị ca!"

Angus một tay tiếp đồ, nhìn Y Lệ Na đi xa, mới tiện tay vứt qua cho cận vệ của mình, "Cho ngươi dùng."

Hộ vệ kia đại hỉ, "Cảm tạ Nhị điện hạ."

Angus trước nay coi thường Y Lệ Na, giá trị lợi dụng duy nhất của cô ta chính là được phụ hoàng sủng, đối với cô ta tốt một chút đương nhiên có lợi, nhưng bản thân Y Lệ Na lại không nghĩ như vậy, Angus đang ỷ lại vào cô, chờ cô bố thí, cho nên mỗi lần tìm hắn hỗ trợ, giống như là đang cho hắn một chút ân huệ nhỏ.

Angus quả thực không biết nói cái gì cho phải, nghiêm túc hoài nghi sự thông minh của cô ả có phải là có vấn đề hay không. Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất có thể lợi dụng, dù sao cũng hơn Schleyer chẳng được cô ta quan tâm, thỉnh thoảng còn có thể ở trước mặt phụ hoàng đạp hắn hai cước.

Chương trình học trong trường dày đặc, Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh mỗi ngày đều chạy tới trường học, một chút thời gian dư thừa cũng không có, ngoại trừ cuối tuần, bọn họ mới có thể hơi hơi thả lỏng một chút.

Cuối tuần đầu tiên, Sa Nặc Nhân thuận tiện đến xem tình huống khôi phục của Xích Lam, Xích Linh đương nhiên phải đi theo.

Thời điểm hai người đến chỗ của Hall Griffith, bất ngờ gặp Schleyer, hắn nghiêm nghị từ trong cửa chính cung điện đi ra, Hall Griffith tiễn hắn, đi ra vừa vặn gặp phải Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đang vào cửa. Schleyer nhìn chằm chằm Xích Linh, chậm rãi nhíu mày, Xích Linh mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn bất đồng, trước đó cho dù anh có thể che giấu thực lực bản thân, nhưng dù sao cũng vẫn ở dưới hắn, hắn muốn thăm dò vẫn là có thể biết được, thế nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của Xích Linh, chẳng lẽ, tên kia đã vượt qua hắn đột phá Nguyên Hoa cấp?

Schleyer trong lòng lắc đầu, làm sao có khả năng, lúc này mới qua bao lâu? Một tháng trước sức chiến đấu của hắn mới bước vào cấp 9 sơ cấp, làm sao có khả năng sau một tháng liền tăng lên nhiều như vậy, nhất định là tên kia đã dùng phương pháp gì đó ẩn giấu thực lực của bản thân. Schleyer rất tin tưởng suy đoán của mình.

Đánh giá qua Xích Linh, liền đưa mắt chuyển sang trên người Sa Nặc Nhân, theo dõi gương mặt có chút bình thường kia của cậu trong chốc lát, chuyện Sa Nặc Nhân tại Tinh Diệu đế quốc bị hủy dung, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, cho nên nhìn thấy khuôn mặt mới này của cậu, cũng không có bao nhiêu người bất ngờ.

Schleyer mở miệng nói: "Ta kỳ thực thật tò mò, các ngươi là dùng phương pháp gì trở lại?"

Coi như là tinh hạm của Lai Sách đế quốc, đến Đại Uyển Toàn Tí, cũng mất thời gian một tháng, bọn họ lại có thể trong kỳ nghỉ một tháng, quay về Tinh Diệu đế quốc rồi trở lại Lai Sách đế quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status