Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 223: Xích Lam manh mối



Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Nếu để cho Schleyer biết bọn họ kỳ thực chỉ dùng mười mấy tiếng đồng hồ, nhất định sẽ dọa sợ hắn. Sa Nặc Nhân đương nhiên sẽ không cho hắn biết, chuyện Phượng Hoàng càng ít người biết càng tốt, tuy rằng chuyện trên người cậu có một đài cơ giáp siêu cấp, phỏng chừng đối với giới quý tộc Lai Sách đế quốc mà nói cũng không phải bí mật, nhưng dù sao người thực sự hiểu rõ uy lực của Phượng Hoàng vẫn rất ít.

Sa Nặc Nhân đảo mắt, bỉu môi nói: "Rồi sẽ có biện pháp."

Schleyer nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân trong phút chốc, rồi nhìn về phía Xích Linh, "Tinh Diệu đế quốc thực sự là càng ngày càng thần bí."

Xích Linh vẫn cứ bày ra gương mặt như cũ, "Đa tạ khích lệ."

Schleyer không có nhiều lời, bước nhanh rời đi.

Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, trong lòng hai người đều có suy đoán, nhìn sắc mặt của Schleyer, nhất định là gặp phải phiền toái lớn.

Hall Griffith thỉnh bọn họ tiến vào điện, trực tiếp dẫn bọn họ vào gian phòng của Xích Lam, Xích Lam đang đứng trước cửa sổ nhìn hoa viên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng gõ cửa, quay người nhìn thấy là Xích Linh đến, vẻ mặt bình thản lập tức nụ cười.

"Các em trở về rồi? Chơi vui vẻ chứ?... Vị này là?" Xích Lam chậm rãi đi tới, khi thấy một khuôn mặt xa lạ, chần chờ.

"Em là Sa Nặc Nhân." Sa Nặc Nhân bận tự giới thiệu mình, tuy rằng dung mạo của cậu đã sửa lại, nhưng âm thanh lại không biến đổi.

Xích Lam kinh ngạc, "Mặt của em làm sao vậy?" Y không tin Sa Nặc Nhân sẽ dịch dung đến thắm y.

Sa Nặc Nhân thở dài nói: "Trước đó, mặt có chút ngoài ý muốn, sau này đều phải dùng cái mặt này sinh sống."

"Chuyện gì xảy ra?" Xích Lam kỳ quái nhìn về phía Xích Linh.

Xích Linh nghiêm túc nói: "Bị một kẻ xấu giội dược tề ăn mòn, chỉ có thể sửa mặt."

Xích Lam khiếp sợ, "Tại sao có thể có chuyện như vậy? Trị an của đế quốc lúc nào lại trở nên lơ là như vậy?! Em thân là tân quân, không cố gắng quản lý đế quốc, tới nơi này cầu học hành cái gì?"

Đây là lời Xích Lam nói trong lòng, kỳ thực y không đồng ý Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân ở lại chỗ này, Lai Sách đế quốc đa mưu túc trí, ai biết bọn họ đang có ý đồ gì, Xích Linh còn là đế quân tân nhậm của Tinh Diệu đế quốc, nó cư nhiên lại cứ như vậy chạy tới, thực sự là quá lớn mật, nếu có cơ hội, bản thân y đều muốn trốn về đế quốc, hai người bọn họ ngược lại tốt rồi, còn cố gắng chạy tới bên này.

"Đại ca, đừng kích động, tâm tình biến động quá lớn, đối với khôi phục thân thể không tốt." Sa Nặc Nhân vội vã hòa giải, tiến lên hai bước, đỡ Xích Lam ngồi trở về ghế salon tronng phòng, vì y tỉ mỉ kiểm tra một phen, "Khôi phục rất tốt, trong cơ thể phóng xạ cao duy cũng loại trừ không ít, sau đó chỉ cần hảo hảo điều dưỡng là được."

Hall Griffith vừa nghe thấy như vậy, cũng yên lòng, "Các ngươi tán gẫu, ta còn có chút việc phải xử lý."

Nói rồi quay người lấy áo khoác trên giường tới, khoác lên vai Xích Lam, "Cửa sổ không có đóng, coi chừng bị lạnh."

Lúc này mới quay người đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.

Xích Lam nhìn Hall Griffith rời đi, biểu tình nhàn nhạt, y không có mở miệng, mà là liếc mắt nhìn một khúc quanh nào đó trong gian phòng.

Sa Nặc Nhân lập tức hiểu ý, biết gian phòng này khả năng đã bị giám thị, cậu liếc nhìn Xích Linh, Xích Linh gật đầu, Sa Nặc Nhân lập tức phóng thích tinh thần lực, làm một tấm bình phong bằng tinh thần lực.

"Đại ca, anh muốn nói gì?" Sa Nặc Nhân hỏi.

Xích Lam lắc lắc đầu, Sa Nặc Nhân nói: "Không sao, bọn họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện, em đã tạo một tấm bình phong tinh thần lực, nội dung nói chuyện chỉ có chúng ta nghe thấy."

Xích Lam bất ngờ, nhìn về phía Xích Linh, thấy Xích Linh gật đầu, y mới mở miệng nói: "Anh hi vọng các em lập tức rời khỏi Lai Sách đế quốc, nơi này rất không thích hợp."

Xích Linh trong lòng cả kinh, anh vẫn luôn đoán không ra dụng ý của Lai Sách đế quốc, chẳng lẽ đại ca biết được cái gì?

"Làm sao vậy?" Sa Nặc Nhân giành trước hỏi, trình độ dạy học tại Lai Sách đế quốc làm cho cậu rất giật mình, cậu còn muốn học nhiều hơn một chút, không nghĩ rời đi nhanh như vậy.

Xích Lam nhẹ giọng lại nói: "Anh vừa mới nghe Schleyer cùng Hall Griffith nói chuyện, nói Nhị hoàng tử Angus, không biết làm cái yêu pháp gì mê hoặc đế quân, gián tiếp nói cái gì đại nghiệp thống nhất tinh hệ, đế quân lại còn tin. Đề nghị trước mở cửa Lai Sách đế quốc, chiêu thu nhân tài mũi nhọn trên toàn bộ tinh hệ cũng là Angus đề xuất, đế quân không chút suy nghĩ đáp ứng, cũng hạ lệnh chấp hành, bây giờ đối với đề nghị đại nghiệp nhất thống của Angus cũng không phản đối, phỏng chừng hiện tại đã đang chuẩn bị. Nơi này rất không an toàn, anh đoán đầu tiên bọn họ sẽ tiến hành bắt cóc nhân tài mũi nhọn của các quốc gia để áp chế."

Sa Nặc Nhân nghi ngờ nói: "Lai Sách đế quốc có thể phát triển tới tình trạng hôm nay, đế quân Lai Sách tuyệt đối không phải người vô năng, làm sao hắn lại tin lời Angus nói như thế?"

"Kỳ quái chính là chỗ này, Schleyer cùng Hall Griffith đều không nghĩ ra, trước đây đế quân giống như coi trọng Schleyer, trừ hắn là Đại hoàng tử ở ngoài, năng lực trong các vị hoàng tử coi như xuất sắc, không nghĩ tới mấy tháng qua, Lai Sách đế quân cơ hồ là đối với Angus buông xuôi bỏ mặc, Schleyer cũng phát hiện vấn đề, mới đến tìm Hall Griffith thương nghị." Xích Lam rất lo lắng, Tinh Diệu đế quốc còn không phát triển, Bạch Ngân tinh hệ liền loạn, các nước đều sẽ không dễ chịu.

Xích Linh trầm tư chốc lát nói: "Lai Sách đế quốc sẽ không ngu như vậy, nếu như bọn họ thật sự dám bắt cóc nhân tài mũi nhọn của các quốc gia làm con tin, nhất định sẽ tạo nên cục diện các quốc gia khác vây công. Nếu như thế, không phải muốn thống nhất tinh hệ, ngược lại là muốn hủy diệt Lai Sách."

Xích Lam cau mày nói: "Xác thực như vậy, Schleyer lo lắng chính là cái này, hắn từng nhiều lần muốn gặp đế quân, đều bị đế quân cự tuyệt, ngoại trừ thấy Angus cùng Y Lệ Na ở ngoài, ai cũng không thấy, không ít chuyện đều giao cho Angus xử lý, Lai Sách đế quân cuối cùng chỉ cần ra quyết định là được."

Ba người nhất thời đều trầm mặc, đây quả thật là rất kỳ quái. Xích Linh trước đó suy nghĩ mục đích của Lai Sách đế quốc, trước đây đến thông thương với bên ngoài cũng không cho phép, trong chớp mắt không chỉ mở cửa Lai Sách đế quốc, còn chiêu nạp nhân tài ưu tú trong toàn bộ tinh hệ, anh đã sớm nghĩ đến mục đích nhất định không đơn thuần, nhưng là nghĩ không ra là cái mục đích gì.

Sa Nặc Nhân cau mày suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Các anh nói, Lai Sách đế quân có phải là đã bị người khống chế?"

Xích Lam nói: "Lai Sách đế quân là Reese đến gần Kim Huyền cấp nhất, thực lực của hắn phi thường mạnh, ai có năng lực khống chế hắn?"

Sa Nặc Nhân nói: "Muốn khống chế hắn đương nhiên không cần sức chiến đấu, em từng nghe mỗ phụ nhắc qua, bộ tộc chúng ta... Ách, chính là, khi tinh thần lực của một người cao đến cảnh giới nhất định, là có thể làm ra chuyện khống chế tư tưởng người khác."

Xích Linh nhìn về phía Sa Nặc Nhân, biết cậu nói "Mỗ phụ" này không phải vị bên Sa gia kia, mà là mỗ phụ của cậu khi còn là Thủy Ủy nhân, bị Sa Nặc Nhân vừa nhắc nhở, Xích Linh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, anh cũng không chuẩn bị gạt Xích Lam, dĩ nhiên, thân phận của Sa Nặc Nhân đương nhiên không thể nói, thế nhưng chuyện Thủy Ủy nhân có thể nói được.

"Tinh thần lực có thể đạt đến loại cảnh giới đó, trừ phi là Thủy Ủy nhân, chẳng lẽ, bọn họ chuẩn bị báo thù nhân loại?" Xích Linh nói.

Sa Nặc Nhân trợn mắt ngoác mồm, một hồi lâu sau mới nói: "Làm sao có khả năng?! Thủy Ủy nhân đều rất ôn hòa, bọn họ hướng tới an nhàn ổn định sinh hoạt, sẽ không chủ động khởi xướng chiến tranh, bằng không lấy tinh thần lực siêu cao của Thủy Ủy nhân, cũng sẽ không tới nông nỗi diệt vong rồi!"

Thấy Sa Nặc Nhân kích động như thế, Xích Linh giải thích: "Người cũng chia người tốt cùng người xấu, coi như là Thủy Ủy nhân, cũng chưa chắc đều là cùng tâm đi? Vẫn luôn có người không thống nhất ý kiến."

"Nói thì nói thế, nhưng là..." Sa Nặc Nhân vẫn có điểm căm giận bất bình, bị Xích Linh nói rất không cao hứng, nhưng là cậu vẫn không tin tưởng chuyện Thủy Ủy nhân báo thù!

Xích Lam nhìn hai người bọn họ, hỏi một câu, "Thủy Ủy nhân là chuyện gì xảy ra?"

Xích Linh liền đem chuyện Thủy Ủy nhân xuất hiện trong vòng một, hai năm qua nói cho Xích Lam, nhấn mạnh chuyện tinh thần lực siêu cao của Thủy Ủy nhân.

Sau khi Xích Lam nghe xong cũng trở nên trầm tư.

Bọn họ cũng không có đàm luận quá lâu, Sa Nặc Nhân liền rút bình phong tinh thần lực, bọn họ vẫn luôn ngồi trong phòng, không thể không nói lời nào, tiếp tục như thế, nhất định sẽ khiến người hoài nghi.

Thời điểm bọn anh chuẩn bị rời đi, Xích Lam nhét cho Xích Linh một tấm thẻ ký ức, Xích Linh nắm chặt, liền cùng Sa Nặc Nhân ly khai.

Hai người một đường không ai nói gì, suy đoán của Xích Linh đối với Thủy Ủy nhân khiến Sa Nặc Nhân rất không vui, cho nên cậu không muốn nói chuyện, Xích Linh cũng không có mở miệng, hai người cứ như vậy trở về nhà.

Vừa tới nhà không bao lâu, liền nhận được truyền tin của Karni, mời cậu ra ngoài uống rượu. Vừa vặn tâm tình hiện tại của cậu cũng không tốt, đáp ứng.

Xích Linh sau khi trở về liền vào trong thư phòng, dùng tinh thần lực mở ra thẻ ký ức Xích Lam đưa cho anh, nội dung bên trong là:

"Nghĩ biện pháp đưa anh về đế quốc, Hall Griffith giám thị anh rất chặt chẽ, hắn sẽ không để cho anh rời đi."

Xích Linh hiểu ý tứ của Xích Lam, y là sợ vạn nhất thật sự đánh nhau, Lai Sách đế quốc sẽ bắt y làm con tin, Tinh Diệu đế quốc nhất định sẽ bó tay bó chân, thời điểm đó sẽ là phiền toái lớn. Xích Linh làm sao lại không nghĩ đưa y trở lại, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội, Hall Griffith xác thực giám sát quá chặt, trong phòng cũng có thiết bị theo dõi, này nào giống như chuyện người yêu sẽ làm, hoàn toàn chính là giam cầm!

Ngay lúc Xích Linh cau mày trầm tư, Sa Nặc Nhân gõ cửa, cái đầu dò xét tiến vào, "Em muốn đi ra ngoài một chút."

Xích Linh nói: "Làm cái gì?"

Sa Nặc Nhân nói: "Karni hẹn em đi uống rượu, em đã nhận lời, chuẩn bị qua đó."

Thấy Xích Linh chậm rãi nhíu mày, Sa Nặc Nhân vội vàng nói: "Anh không đồng ý em cũng sẽ đi, em cũng có quyền lợi kết giao bằng hữu."

Nói xong đóng cửa lại, cầm áo khoác liền đi.

Xích Linh nổi nóng, hiện tại chính là thời điểm hỗn loạn, em lại muốn đi ra ngoài uống rượu? Em biết uống rượu sao? Uống qua rượu sao?

Chờ Sa Nặc Nhân bên này rời đi, Xích Linh bên kia liền theo đuôi, anh không yên lòng một mình cậu ở bên ngoài chạy loạn, Lai Sách đế quốc nhiều con mắt theo dõi cậu như vậy, tốt nhất không cần đi một mình.

Sa Nặc Nhân không phát hiện mình bị theo dõi, tìm được một quán bả nhỏ cách trường học không xa, Karni đã chờ ở nơi đó, đang uống rượu.

Sa Nặc Nhân đi tới, chỉ vào chén rượu trong tay Karni, nói với bartender: "Cho ta một chén giống như hắn."

Cậu kỳ thực không biết chén kia tên là gì, cậu nào đã uống qua rượu gì, chỉ là hiện tại tâm tình không tốt, muốn tìm một người nói chuyện phiếm thôi.

Sa Nặc Nhân nhìn ngó khắp nơi, "Sao lại chỉ có một mình ngươi? Ysaye cùng Tân Đức Lỗ đâu?"

Hai cận vệ như hình với bóng này, làm sao có khả năng yên tâm để hắn ra ngoài uống rượu một mình.

Karni chỉ tay một cái, "Ở bên kia."

Sa Nặc Nhân nhìn sang, quả nhiên thấy hai người kia bị đuổi đến chỗ ngoặt bên cạnh, thấy Sa Nặc Nhân nhìn sang, bất đắc dĩ nhún vai một cái.

"Ta thấy phiền, để cho bọn họ cách ta xa một chút." Karni liền uống một hớp rượu trong tay.

"Ngươi phiền cái gì?" Sa Nặc Nhân hỏi.

Nói đến cái này Karni liền phẫn nộ, "Ta đem bảo bối của ta ném, đây chính là bản đồ tinh vực tầm bảo(1) ta chuẩn bị đi! Ngươi nói vận khí của ta tốt hay không?"

1: đi tìm kho báu

Sa Nặc Nhân còn chưa kịp phản ứng lại, "Cái gì bản đồ tinh vực tầm bảo?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status