Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 250: Không trung tương ngộ



Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

"Ta thao! Gặp quỷ! Thật mẹ nó gặp quỷ! Hạm đội lớn như vậy, cư nhiên cứ như vậy biến mất rồi!"

Diêm Luật cảm thấy não mình có chút đau, "Biến mất là có ý gì?"

"Chính là ý trên mặt chữ!" An Đức Liệt cũng ở bên kia rống.

Diêm Luật: "..."

Diêm Luật rống trở lại, "Nói rõ ràng chút! Này bảo ta hồi báo cho bệ hạ thế nào!"

"Chính là một hạm đội lái về hướng Đại Uyển Toàn Tí, trùng trùng điệp điệp, chúng ta đã dọn xong trận địa, chỉ chờ khai chiến, kết quả, hạm đội của bọn họ cứ như vậy biến mất, đến cái bóng cũng không còn! Đệt!" An Đức Liệt cũng thấy sợ nổi da gà, mắng một câu.

Diêm Luật cảm thấy được sự tình có biến, vội vàng vọt vào phòng ngủ của đế quân, đem sự tình hồi báo lại đầu đuôi cho đế quân, nói lại nguyên văn lời An Đức Liệt!

Xích Linh nhíu lông mày trầm tư, thấp giọng nói: "Là tiến vào dị không gian? Kỹ thuật liên minh Hồng Hà đã phát đạt như vậy, có thể tùy ý tiến vào dị không gian?"

Về điểm này, trước mắt ngoại trừ Tinh Mãng nhân có thể làm được, ngay cả liên minh Hồng Hà cũng chưa thể, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể tạo ra hố đen, rút ngắn khoảng cách tới mục tiêu mà thôi, tùy ý tiến vào dị không gian, hạng kỹ thuật này không đơn giản, tuy rằng thời điểm Sa Nặc Nhân rời đi, có đem tư liệu liên quan tới không gian chỉnh lý lại cho anh, nhưng bộ ngành nghiên cứu thuộc đế quốc, cho tới giờ còn chưa nghiên cứu ra manh mối. Nếu như liên minh Hồng Hà thật sự có kỹ thuật đó, như vậy trận chiến này liền nguy hiểm.

"Lập tức liên hệ quân bộ, khẩn cấp điều quân, chuẩn bị nghênh chiến!" Xích Linh trầm giọng dặn dò.

"Dạ!" Diêm Luật lớn tiếng đáp, sau đó quay người bước nhanh ra ngoài, vội vã xuống lầu, thần sắc lo lắng rời đi.

Không ít người tở iệc rượu đều nhìn thấy, liền túm năm tụm ba, suy đoán Tinh Diệu đế quốc có phải gặp phải phiền toái gì? Nếu không thời khắc quan trọng như vậy, đế quân không ra mặt không nói, phó quan của anh lại còn vội vàng rời đi như thế, sự tình nhất định không nhỏ.

Xích Linh cũng ra khỏi phòng, nhanh chân xuống, khiến không ít người để ý tới.

Xích Linh nhìn lướt qua mọi người, "Các ngươi tiếp tục, ta đi thu thập mấy người, rất nhanh sẽ trở về."

Diễm Vương đi tới, hỏi một câu, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Xích Linh nhìn về phía phụ thân, tàn nhẫn nói: "Đã nói muốn giết toàn bộ tù binh, ngài còn muốn bán ân tình cho Bàng Khắc đế quốc? Hồ ly vĩnh viễn không thể biến thành trung khuyển." Nói xong câu đó, nhanh chân đi ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Người đâu! Đem sứ giả Bàng Khắc đế quốc bắt lại! Chém đứt tứ chi, chờ trẫm trở về!"

Các vị khách mời ồ lên, không ít người đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhất định là Bàng Khắc đế quốc bị ăn thiệt từ Đại Uyển Toàn Tí, lúc này liền đánh tới!

Tất cả mọi người có chút bối rối, vốn cho là Tinh Diệu đế quốc đã đánh bại Bàng Khắc đế quốc, lúc này mới tới đây nịnh bợ, không nghĩ tới sự tình căn bản không phải vậy, Bàng Khắc đế quốc đánh tới, này thế nào? Vạn nhất Tinh Diệu đế quốc không chịu nổi, đám bọn họ không đều phải chết ở chỗ này?!

Vị trí càng cao, càng sợ chết, một đám sợ đến sắc mặt tái nhợt, đâu còn tâm tình nịnh bợ lấy lòng, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này!

Tiệc rượu nhất thời rối loạn, phu phu Diễm Vương cũng không ngăn cản, để đám nhát gan kia cứ việc đào tẩu.

Sâu trong vũ trụ, một mảnh màu vàng từ xa bay tới, tốc độ cực nhanh, mắt thường căn bản không thấy được, một đường bay về Đại Uyển Toàn Tí.

Bên trong phi toa nhỏ hẹp, một thanh niên đang cùng một con thỏ cãi nhau, thỏ kia uy phong lẫm lẫm đứng trên người thanh niên, nghiến răng nghiến lợi rống, "Ngươi cư nhiên dám đào tẩu?! Không sợ hắn truy giết tới? Thực lực của ngươi mặc dù có tăng trưởng, thế nhưng ở trước mặt hắn còn chưa đủ xem! Ngươi chết chắc rồi, cư nhiên gan to như vậy, dám chạy trốn?!"

Thanh niên cũng mất kiên nhẫn rống, "Ta nói không phải đào tẩu! Lúc trước đã nói bồi hắn 10 năm, hắn đồng ý, ta mới làm giao dịch này!"

Đôi mắt đen của thỏ đều đỏ, "Ngươi nói rõ ràng một chút, lỗ tai của ta còn chưa có điếc! Ngươi nói là 100 năm! Không phải 10 năm!"

Thanh niên không sao cả nhún vai, "Ý nghĩa đều giống nhau không phải sao? Với lại ta cũng không cho sinh con hắn, 10 năm cùng 100 năm khác nhau ở chỗ nào?"

Thỏ rống to, "Vậy ngươi còn không phải đang đào tẩu?!"

Thanh niên cũng rống, "Nếu như không phải hắn thả ta đi, ngươi cảm thấy ta có thể đào tẩu dưới mí mắt hắn?! Ngươi cái con thỏ ngu ngốc!"

Thỏ vừa nghe liền không vui, cư nhiên mắng nó là ngu ngốc, tuyệt đối không thể khoan dung!

"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?!"

Thanh niên lập tức lấy lòng cười nói: "Ngươi thật đáng yêu, Pidgey."

Một người một thỏ trên phi toa đang bay tới này, chính là Phượng Hoàng, Sa Nặc Nhân cùng Pidgey, Sa Nặc Nhân phi thường kích động, rốt cục thoát khỏi ngày tháng du lịch vũ trụ khô khan vô vị kia! Trước đàm phán với Mễ Trạch Y Lý thời gian cùng hắn là 100 năm, trời ạ, 100 năm đó, cậu vốn nghĩ, hành tẩu trong vũ trụ, trải qua nhiều chuyện, thời gian hẳn sẽ qua rất nhanh.

Đợi đến thời điểm thực sự rời đi, cậu liền hối hận đến xanh ruột, chỗ nào rất nhanh chứ, quả thực là sống một ngày bằng một năm! Mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến Xích Linh cùng hai bảo bảo, cả người đều bị dằn vặt! Cậu kiên trì không sinh con cho người kia, cho nên người kia cũng hết cách rồi, phỏng chừng cũng là chán ghét Sa Nặc Nhân, cho nên lúc cậu trốn đi, đến đuổi cũng không đuổi theo, Sa Nặc Nhân âm thầm vui mừng vận may của mình!

Càng gần Đại Uyển Toàn Tí, tâm tình của cậu càng kích động, rốt cục trở về rồi! Rốt cục có thể nhìn thấy Xích Linh cùng bọn nhỏ rồi!

Phượng Hoàng đột nhiên bỗng nhiên bay cao, thoát khỏi quỹ đạo lúc trước, khiến Sa Nặc Nhân đầu hướng xuống dưới chân hướng lên trên bay một đoạn, dọa cậu giật mình, "Làm sao vậy? Phượng Hoàng!"

"Phía trước có hạm đội, dự tính gần 70 chiếc."

"Hạm đội?" Sa Nặc Nhân sững sờ, "Bay chậm lại, chiếu hình ảnh ta nhìn một chút."

Phượng Hoàng nhận lệnh, giảm tốc độ, cũng hiện ra hình ảnh hạm đội phía trước, cho Sa Nặc Nhân xem.

Sa Nặc Nhân nghĩ thầm 70 chiếc chiến hạm hướng về Đại Uyển Toàn Tí, khẳng định không phải chuyện tốt, đây là muốn tuyên chiến sao? Chờ khi cậu thấy rõ ký hiệu trên chiến hạm, đôi mắt liền đỏ lên.

—— Bàng Khắc đế quốc!

Trên chủ hạm, Bố Lỗ Khắc tướng quân vẻ mặt uy nghiêm nhìn bản đồ tinh vực Đại Uyển Toàn Tí, lông mày dần nhăn lại, nghĩ thầm: Mười năm a, vẻn vẹn mười năm, tốc độ phát triển của Tinh Diệu đế quốc lại nhanh như vậy, không chỉ có hòa bình thu phục toàn bộ Toàn Tí, đến thực lực đối kháng với bọn họ cũng đã có, thật không đơn giản, nếu như nói Tinh Diệu đế quốc không có được văn minh gì tiên tiến từ chỗ Tinh Mãng nhân, hắn là chết cũng không tin, toàn bộ Bàng Khắc đế quốc cũng không ai tin tưởng, cho nên bệ hạ mới hạ lệnh cho hắn tự mình dẫn đội, nhất định phải chiếm được văn minh Tinh Mãng nhân lưu lại!

Phó tướng Khố Lí đi cùng đến đây, lúc này đang gân cổ rống, "Thu thập một đám súc vật* thôi, đâu cần Bố Lỗ Khắc tướng quân ngài tự mình ra trận? Một mình ta cũng đủ san bằng Đại Uyển Toàn Tí! Đồ chó hoang, cư nhiên dám giam giữ người Bàng Khắc đế quốc, lão tử thấy bọn chúng là chán sống rồi!"

Editor: đoạn này trong QT tác giả để là 土狗, nhưng tui không biết nên chuyển nó qua như nào cho sát nghĩa và đúng ngữ cảnh của một câu chửi. Vậy nên tui mạn phép để vậy nha. Nếu có từ khác hãy cmt cho tui, tui sẽ sửa.

Bố Lỗ Khắc vẫn đang nghiên cứu bản đồ tinh vực, tìm kiếm con đường nhanh nhất, có thể đánh thẳng vào chỗ yếu của Đại Uyển Toàn Tí, nhìn tới nhìn lui đều là trực tiếp tiến đánh Tinh Diệu đế quốc.

"Không thể xem thường Toàn Tí này, binh lính bị bắt làm tù binh chính là ví dụ."

"Đó là bọn chúng may mắn!" Khố Lí phó tướng vẫn không thừa nhận là bọn họ đánh không lại Toàn Tí này, nhất định là do lúc đó binh lính của bọn họ sơ suất mới trúng quỷ kế của kẻ địch!

Lúc này, thanh âm của phó quan truyền đến, "Tướng quân, tọa độ 240, 336,157, phát hiện mai phục."

Bố Lỗ Khắc vẫn không nhúc nhích, đầu cũng không nâng lên một chút, "Nhân số."

Phó quan: "Xấp xỉ 1 vạn."

Bố Lỗ Khắc tướng quân ngừng hai giây, "Tới gần, giết chết bọn chúng."

Phó quan nhận lệnh, "Dạ!"

Khố Lí phó tướng đứng lên, hoạt động tứ chi, mắng: "CMN! Lão tử muốn đích thân xuất chiến, cho bọn chúng nếm thử lợi hại!"

Bố Lỗ Khắc tướng quân trầm giọng nói: "Ngươi ngồi xuống, ta tự có sắp xếp."

Khố Lí phó tướng sốt ruột, "Tướng quân, còn an bài cái gì? Giết tới đế đô, bắt giữ đế quân! Xem bọn chúng còn dám kiêu ngạo!"

"Ngươi..." Bố Lỗ Khắc tướng quân lời còn chưa nói ra, chiến hạm bỗng nhiên chấn động, như bốn bánh xe chạy trên đất, gặp phải hố lắc lư một chút.

Bố Lỗ Khắc tướng quân thân kinh bách chiến, lập tức phát hiện vấn đề không đúng, gọi phó quan tới, hỏi chuyện gì xảy ra?

Phó quan cũng là bộ dáng không hiểu tình huống, "Báo cáo tướng quân! Có thể là quân địch giở trò lừa bịp! Tọa độ của bọn họ biến mất rồi!"

Bố Lỗ Khắc nheo mắt lại, "Tọa độ biến mất?"

Một sĩ quan cấp tá khác vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói: "Báo cáo tướng quân! Bên ngoài toàn sương mù!"

Lần này Bố Lỗ Khắc không đứng yên, nhanh chóng đi tới đầu chiến hạm, thông qua cửa sổ, có thể nhìn bên ngoài, nào còn cái bóng của những tinh thể khác, một mảnh mờ mịt tối tăm, nhìn kỹ hơn, như là có vật gì đó trong màn sương lướt qua cửa sổ.

"Liên lạc với chiến hạm khác, cẩn thận mai phục!" Bố Lỗ Khắc biểu tình ngưng trọng.

Cần vụ truyền lệnh lớn tiếng báo cáo, "Tướng quân! Tín hiệu bị nhiễu! Không có cách nào liên lạc với chiến hạm khác!"

Khố Lí phó tướng theo tới đôi mắt đều trợn tròn, "Sao có khả năng?! Kỹ thuật truyền tin của chúng ta cao hơn bọn họ, làm sao có thể bị che chắn?!"

Bố Lỗ Khắc lớn tiếng nói: "Trước đừng hoảng hốt! Mở đèn báo động ở ngoài trước, để tránh chiến hạm va vào nhau!"

"Dạ!"

Mệnh lệnh này hiển nhiên vẫn chậm một bước, đèn báo động phía trước vừa mở ra, chủ hạm liền "Oanh" một tiếng, bị va phải! Người trên chủ hạm đều ngã sấp mặt, Khố Lí phó tướng trực tiếp chửi má nó, mắng to đám chó hoang Đại Uyển Toàn Tí thực âm hiểm, đánh không lại bọn họ, nên giở ám chiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status