Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 5: Vây nhốt



Sa Nặc Nhân ôm lấy đằng điều, một tay túm lấy thiếu niên ngã xuống, tẩu thú sớm đã chờ ở dưới, “Khách” một cái cắn trật, thiếu niên nhanh chóng dùng cả tay chân, giống con khỉ treo ở trên người hắn. Hai người khác vội vàng qua giúp đỡ, thật vất vả mới đem hai người kéo lên, ôm thân cây đứng vững.

“Má ơi, làm ta sợ muốn chết, đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy!” Thiếu niên thoát hiểm, nghĩ mà sợ hô lên.

Tẩu thú dưới tàng cây, hai chân đạp trên thân cây khô, đứng thẳng lên, nhìn đồ ăn chạy tới trên cây với ánh mắt tức giận.

Thu Đồng lão sư sắc mặt nghiêm túc nhìn xuống dưới tàng cây, “Nhìn sừng của nó, cùng cả người cứng rắn như sắt, hẳn là tê giác thú.”

Tê giác thú tính khí nóng nảy, thích giết chóc, sừng cùng da toàn thân cùng sắt thép giống nhau, đao chém không đứt, thương đâm không thủng, trừ phi chiến đấu hệ Reese tiến hành công phá từ bên trong thân thể, mới có thể giết chết chúng nó, con mồi bị chúng nó nhìn trúng, không mấy cái có thể may mắn còn sống.

Loài thú nguy hiểm như vậy sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, càng sẽ không xuất hiện tại phía ban ngày trên Aslamo tinh cầu.

Aslamo tinh cầu mười mấy năm qua đều là địa phương Học viện quân sự Seminis thuần thú, tinh cầu này là dựa vào phản quang của một viên hằng tinh chiết xạ tới, bởi vì góc độ làm cho tinh cầu này phân chia thành hai mặt, một nửa luôn luôn được chiếu sáng, một nửa vĩnh viễn là đêm đen. Hắc Vĩnh Dạ(1) trong này khắp nơi nguy hiểm, cỡ lớn phi thú tẩu thú tùy ý có thể thấy đến, dị thú cấp cao cơ hồ đều tụ tập ở Hắc Vĩnh Dạ, chưa từng có ai dám đi vào. So sánh với nhau, Quang Vĩnh Dạ(2) muốn an toàn nhiều lắm, nơi này đa số là dị thú hình thể nhỏ sinh sống, bản tính khá ôn hòa, là địa phương tốt để trường học thí luyện, chỉ là không ai nghĩ tới, lần này lại gặp phải tê giác thú.

1: nửa cầu vĩnh viễn là đêm đen (ed: chém đấy)

2: nửa cầu được chiếu sáng (ed: lại chém)

Tê giác thú nôn nóng đảo quanh dưới đại thụ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gào rống.

Thiếu niên sợ hãi rít lên, “Nơi này vì sao lại có tê giác thú? Lẽ nào chúng ta sẽ bị ăn luôn sao?”

“Tả Nhan, bình tĩnh lại.” Cùng đến đây, Dorin lão sư trách cứ, không muốn vì âm thanh của cậu đưa tới càng nhiều dị thú.

“Nơi này cách Hắc Vĩnh Dạ rất gần rồi, nếu dị thú nguy hiểm xuất hiện cũng không phải là không thể.” Thu Đồng lão sư bình tĩnh nói, nhìn về phía Sa Nặc Nhân hoàn hảo đứng cách đó không xa, “Nhìn đến trò không có việc gì, thật là quá tốt, chúng ta phải mau chóng rời đi nơi này.”

Nói xong lại cùng Tả Nhan tỉ mỉ quan sát Sa Nặc Nhân một lượt, nhếch miệng nở nụ cười, “Ngươi thật giỏi, cư nhiên rơi xuống… sâu như vậy còn có thể đợi chúng ta tới cứu, mệnh cũng thực hảo a.”

Sa Nặc Nhân: “…”

Dorin lão sư nhắc nhở Tả Nhan, “Trò xuống đây mục đích là để thuần thú, An Kỳ đã thu phục hảo, chỉ còn chờ mỗi trò.”

Tả Nhan bất mãn, chỉ tay vào hắn, “Nặc Nhân không phải cũng không thu phục sao?”

Dorin lão sư nhìn về phía Sa Nặc Nhân, giọng nói có phần trách cứ, “Trước khi đến đây đã nói qua, trong quá trình thu phục không được miễn cưỡng, miễn cưỡng thu phục một cái dị thú, một khi gặp phải tinh thần phản kháng, tổn thương chắc chắn là tinh thần lực của bản thân, còn nếu bị công kích, trò may mắn có thể sống sót.”

Dorin lão sư rất không khách khí nói, đối tính tranh cường háo thắng(3) của Sa Nặc Nhân rất phản cảm, bất quá vẫn hỏi một câu, “Nơi nào bị thương?”

3: bản tính hiếu thắng

Sa Nặc Nhân lắc đầu ý nói không có. Tầm mắt tại trên người hắn đảo qua, như vậy xem ra, lần này đến đây thuần thú chỉ có ba người, hắn, Tả Nhan, còn có một người tên An Kỳ, nghe Pidgey nói, hắn là từ trên cao rơi xuống, từ đó suy ra, nguyên chủ hẳn là mạnh mẽ thu phục tuẫn thú(?) cấp cao hơn mình, kết quả tinh thần lực bị phản phệ, chịu đến công kích chính diện, mới có thể rơi xuống dưới ngọn núi đi?

Như vậy đến, tựa hồ rất hợp tình hợp lý.

Tinh thần lực bị hao tổn, ngực luôn có cảm giác đau đớn, phỏng chừng là khi thuần thú bị thương.

Tại thời điểm mà bọn họ cho rằng Sa Nặc Nhân không có chuyện gì mà yên tâm, lại nghe thấy một câu, “Tinh thần lực của ta không còn.”

Ba người sửng sốt.

Thu Đồng lão sư phản ứng lại trước tiên, “Ngươi… Có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Sa Nặc Nhân rất bình tĩnh nói ra sự thật.

Thu Đồng lão sư cùng Dorin lão sư cùng nhíu chặt đôi mày, Tả Nhan lại cả kinh hô lên, “Ngươi đùa giỡn đi? Ngươi là một trong số những người có giá trị tinh thần lực cao nhất của học viện chúng ta lần này, cái gì gọi là không còn? Không lấy lại được sao?”

Sa Nặc Nhân vẫn cứ bình tĩnh, lắc đầu, “Không biết.”

Ba người: “…”

Thu Đồng cùng Dorin hai vị lão sư tâm sự nặng nề. Tả Nhan làm một bộ mặt không thể tin được, cậu là học sinh ngành chế tạo dược tề cao cấp, cảm giác tinh thần lực bị hao tổn, cậu so với ai khác đều rõ ràng hơn, quá nhiều người vì tinh thần lực bị tổn thương không cách nào khôi phục, chỉ có thể từ bỏ công việc mình yêu thích, tinh thần lực hao tổn rất khó lành, rất khó chữa trị, hoặc là nói, căn bản không có cách nào chữa trị. Thương tổn nhẹ, có thể thông qua tự mình tu dưỡng khôi phục, một khi thương tổn đến mức nghiêm trọng, đó chính là cả đời, rất khó khôi phục.

Dorin lão sư nhíu chặt lông mày, “Rời khỏi nơi này trước.”

Bốn người cúi đầu, thời điểm nhìn tới tình hình bên dưới, giật nảy mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status