Đế quốc đệ nhất sủng hôn

Chương 70: Ngộ giao tổn hữu



Sau khi liên lạc, Công Ngọc Diễm nói cho cậu một địa điểm, để Sa Nặc Nhân tự mình đi qua.

Sa Nặc Nhân lục lọi đi tìm, vòng tới vòng lui, xuống tới lầu hai, tầng 1, 2, 3 của khách sạn là nơi nhàn nhã giải trí, Sa Nặc Nhân theo thang cuốn tự động xuống dưới, liền thấy Công Ngọc Diễm đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.

Cậu đi tới, "Đang nhìn cái gì?" Cũng đưa đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy dưới lầu có hai nam nhân đang đứng nói chuyện, trong đó một người nam nhân đang nhìn trái nhìn phải, "Bọn họ là ai?"

Công Ngọc Diễm nói: "Một người trong đó là ngưới nắm quyền Bố Duy Nông gia ―― Bluff • Bố Duy Nông."

Sa Nặc Nhân không thấy có cái gì hay để nhìn, "Dược thực của ta đâu?"

Công Ngọc Diễm lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho cậu, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm ra ngoài, "Nhẫn đưa ta."

Hai người bên ngoài di chuyển, hướng cửa tiệm rượu đi đến. Công Ngọc Diễm ở lầu hai, cũng cùng đi theo bọn họ, nằm úp sấp trên tay vịn nhìn xuống, nhìn thấy một góc âu phục một người, lập tức rụt đầu về, kéo Sa Nặc Nhân đến trốn đằng sau một cây cột, chỉ thấy hai người tiếp túc nhỏ giọng trò chuyện, tiếp tục đi lên.

"Đi, đuổi theo." Công Ngọc Diễm cảnh giác lôi kéo Sa Nặc Nhân lên thang cuốn, đuổi theo.

Sa Nặc Nhân: "..."

Lên tới lầu ba, hai người kia xuống khỏi thang cuốn, đi vào bên trong phòng riêng. Công Ngọc Diễm cũng xuống, trốn ở phía sau bức tường một chỗ rẽ, nhanh chóng duỗi đầu liếc nhìn bọn họ đi vào phòng riêng nào, sau đó trốn ở nơi đó bất động, chờ bọn họ đi ra.

Sa Nặc Nhân kỳ quái nhìn hắn, không biết Công Ngọc Diễm nhạy cảm như vậy làm cái gì.

"Tại sao muốn theo hắn? Hắn đã làm chuyện gì sao?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Xuỵt, nhỏ giọng chút, Bố Duy Nông gia quá mức nham hiểm, hắn vào lúc này gặp người nào, khẳng định có liên quan đến thi đấu, ta ngược lại muốn xem xem, hắn đến cùng chọn lên thuyền của ai." Công Ngọc Diễm đối với Bố Duy Nông gia phá hủy hai cây thực tài trân quý của hắn, vẫn còn canh cánh trong lòng.

"Sau khi biết ngươi cũng không có cách nào đi?" Sa Nặc Nhân nói ra sự thật.

Công Ngọc Diễm cắn răng, "Không có cách nào ta cũng phải biết, phòng bị trước khi xả ra chuyện!"

Sa Nặc Nhân vô tội nói: "Vậy ngươi kéo ta làm gì?"

Công Ngọc Diễm giảo hoạt nói: "Giữ ngươi lại ứng phó tình huống khẩn cấp."

Sa Nặc Nhân một đầu dấu chấm hỏi, không thể làm gì khác là không hỏi. Cậu đem dược thực trong không gian giới chỉ đều dọn ra, bày trên đất, đếm từng phần một.

Công Ngọc Diễm vừa quay đầu nhìn thấy chuyện Sa Nặc Nhân đang làm, gầm nhẹ, "Này, ngươi đang làm gì?!"

Sa Nặc Nhân nghiêm túc nói: "Đếm xem có bao nhiêu."

Công Ngọc Diễm vô lực, "Ngươi muốn bao nhiêu, liền có bằng đó!"

Sa Nặc Nhân: "Ồ."

Không cần đếm, liền đem từng phần dược thực chuyển về trong chiếc nhẫn không gian của chính mình, cú chuyển như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ thời điểm Sa Nặc Nhân đưa lại chiếc nhẫn không gian kia cho Công Ngọc Diễm, cánh cửa phòng riêng kia một lần nữa mở ra.

Hai người nghe thấy có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng truyền đến, Công Ngọc Diễm kề sát ở bên trên giấy dán tường, căng thẳng không ngừng thở dốc, hắn chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên duỗi ra một cái đầu, lại nhanh chóng rút về.

Không may, Công Ngọc Diễm không thấy rõ người đi cùng Bố Duy Nông là ai, ngược lại là khiến nam nhân quay mắt về phía bên này phát hiện ra hắn.

Nam nhân nói đến một nửa thì ngừng, hắn liếc mắt nhìn bảo tiêu bên cạnh một cái, hai tên bảo tiêu lập tức hiểu ý, hướng bên này đi tới.

Bên này hai người đều đang kề sát ở trên giấy dán tường, Sa Nặc Nhân nhỏ giọng hỏi, "Nhìn thấy không?"

Công Ngọc Diễm căng thẳng, "Không có..."

Trước mặt xuất hiện hai cái bóng đen cao to, Sa Nặc Nhân nhìn thân hình nam nhân cao lớn rắn chắc, có chút không nói nên lời.

Hai người bị bảo tiêu xách ra như đang xách hai con gà ra ngoài, Công Ngọc Diễm bỏ qua bảo tiêu, không để cho đối phương chạm vào hắn, Sa Nặc Nhân ngược lại thật biết điều, ngoan ngoãn để cho người xách lại đây, trên thực tế, cậu coi như muốn phản kháng cũng không được, chỉ bằng chân tay nhỏ nhắn của cậu, cũng không có bản lĩnh kia.

Bluff vừa thấy Công Ngọc Diễm liền nhíu mày, "Là ngươi?"

Công Ngọc Diễm bĩ bĩ(?) nở nụ cười, "Không sai, chính là tiểu gia ta!"

Sa Nặc Nhân ngoan ngoãn đứng ở một bên, giả làm người trong suốt, lén lút liếc mắt nhìn nam nhân nói chuyện, lớn lên phi thường hảo, cao to cường tráng, hắn chính là Bluff người nắm quyền Bố Duy Nông gia? Mở mang hiểu biết, nghe nói vị gia chủ này làm việc sấm rền gió cuốn, thủ đoạn cứng rắn, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào. Bố Duy Nông gia chỉ đứng sau Công Ngọc gia, là gia tộc bá chiếm nửa kia thị trường thực tài của Đế Quốc, qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay vẫn tranh đoạt bảo tọa thực tài thế gia với Công Ngọc gia.

Nam nhân đứng đối mặt cùng Bluff, mở miệng nói: "Nghe lén người ta nói, không phải là một thói quen tốt."

Sa Nặc Nhân lén lút nhìn qua, chỉ thấy người này cả người khí thế rất mạnh, là một cái cường ngạnh nam nhân.

Công Ngọc Diễm thấy nam nhân len tiếng, biểu tình hơi đổi một chút, cuối cùng có chút không cam lòng khiêm tốn, "Xin kính chào điện hạ, ta không có nghe trộm, chỉ là tới đây... Nhìn..."

Lý do này đến chính hắn cũng không thuyết phục được, chứ đừng nói chi là giải thích cho đối phương nghe.

Sa Nặc Nhân thật bất ngờ, ánh mắt đánh giá của cậu cũng lớn gan hơn, cậu không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Đế Quốc vạn người ủng hộ Xích Kính điện hạ, hắn là con cả Thanh Vương, mới có 24 tuổi, đã là cường giả cấp năm cao cấp.

Ánh mắt nhìn sang của Sa Nặc Nhân, đương nhiên không thể tránh được mắt Xích Kính, hắn lại liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, thấy là một nam hài tướng mạo rất đẹp, ánh mắt sạch sẽ, một bộ dáng ngây thơ vô tri, khí chất quả thực không tồi, nhìn dáng dấp mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, càng là nam sinh không hiểu thế sự như vậy, ở trên giường sẽ càng dụ người, hắn cho là đồ chơi mà tam thiếu Công Ngọc gia nuôi, cũng không có để trong lòng.

Công Ngọc Diễm thấy Xích Kính điện hạ nhìn về phía Sa Nặc Nhân, lập tức nói: "Hắn là Sa Nặc Nhân, là bằng hữu của Linh điện hạ..."

Ta cám ơn ngươi! Biết rõ Xích Kính cùng Xích Linh không hợp nhau, lại chọn ngay lúc này nói ra! Sa Nặc Nhân trong lòng rít gào, âm thầm vui mừng, may mắn chưa có nói ra chuyện khác.

Xích Kinh vừa nghe tên Xích Linh, đôi mắt híp lại, tỉ mỉ quan sát Sa Nặc Nhân một phen.

Tên Sa Nặc Nhân hắn ngược lại đã nghe nói qua vài lần, lại không biết là lớn lên dáng dấp như vậy, bằng hữu? Có cái bằng hữu dụ người như vậy, Xích Linh cũng có thể nhịn được? Vẫn là thừa dịp thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hảo hảo hưởng thụ một chút?

Xem kỹ xong, Xích Kính đột nhiên cười nói: "Nếu là bằng hữu của Xích Linh, vậy liền là bằng hữu của ta, chúng ta là người một nhà. Đến, đi vào uống một chén."

Sa Nặc Nhân nhất thời tê dại cả da đầu, đây chính là ứng phó tình huống khẩn cấp mà Công Ngọc Diễm nói sao?

Hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Công Ngọc Diễm, Công Ngọc Diễm một bộ dáng dấp giải thoát rồi, có chút xin lỗi nhìn về phía cậu. Lời mời của vương tử điện hạ, Sa Nặc Nhân thật sự không tiện cự tuyệt, đành phải kiên trì tiến vào ghế lô riêng.

"Cùng đi vào đi." Xích Kính bắt chuyện Công Ngọc Diễm đồng thời đi vào.

Bluff mắt lạnh nhìn qua một chút, "Điện hạ, ta còn có việc, đi trước."

Xích Kính nói: "Được, ngươi đi trước đi."

Bluff gật đầu, quay người rời đi.

Bên trong phòng bao, Sa Nặc Nhân cùng Công Ngọc Diễm ngồi ở một bên, Xích Kính một mình ngồi ở phía đối diện, để cho bảo tiêu vì bọn họ rót rượu.

Xích Kính ngữ khí rất thân thiết, "Thân thể Xích Linh gần đây vẫn tốt chứ?"

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Rất tốt."

Xích Kính cảm khái nói: "Từ khi hắn sinh bệnh đến bây giờ, đã 8 năm, 8 năm qua, chúng ta đi tìm danh y khắp nơi, chính là không ai có thể trị tận gốc loại bệnh này, mấy ngày trước ta nghe nói, Vương thúc mới vừa kết thúc bế quan, liền đi một chuyến tới Vân gia, muốn mời Vân gia lão gia chủ ―― Vân Sương Phong lão tiền bối vì Xích Linh xem qua, tuy rằng Vân lão tiến bối đã thoái ẩn nhiều năm, nhưng trình độ chế tác dược tề một chút cũng không giảm sút, lần này cũng không biết có tới đây hay không, giúp Xích Linh xem qua một chút, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp chữa trị tận gốc."

Sa Nặc Nhân mỉm cười gật đầu, "Xích... Linh điện hạ sẽ không có chuyện gì."

Xích Kính ánh mắt sâu thẳm nhìn Sa Nặc Nhân, giơ ly rượu lên, "Vì chúc cho thân thể Xích Linh sớm khôi phục, cạn một chén."

Sa Nặc Nhân nhìn rượu trong lý, có chút khó khăn, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ động tới rượu, thật không dám uống. Lặng lẽ liếc mắt nhìn sang Công Ngọc Diễm một cái, cái tên không đáng tin cậy kia, đã tự mình uống trước. Sa Nặc Nhân trong lòng thở dài, giao lưu với một cái bạn xấu như vậy, thực sự là tai nạn.

Sa Nặc Nhân không dám để cho Xích Kính vương tử đợi lâu, đành phải bưng chén rượu lên, miệng ly thấp hơn so với chén của đối phương, cùng hắn chạm một chút, hắn rất chú ý lễ tiết, ở cùng với Xích Linh có thể không phân lớn nhỏ, nhưng ở cùng với Xích Kính thì không thể, người này cũng không phải dễ chọc, vẫn là nên chú ý một chút.

Xích Kính rất hài lòng Sa Nặc Nhân thức thời, uống một hớp rượu trong ly.

Sa Nặc Nhân nâng cốc, do dự nửa ngày, mới một hơi uống vào, dịch rượu từ khoang miệng đốt tới cuống họng, lan tới trong dạ dày, Sa Nặc Nhân bị cay tới chảy nước mắt, đành phải cố gắng nhẫn nhịn không thất thố.

Xích Kính nhìn cậu, uống một chén, sắc mặt ửng đỏ, nước mắt mê mang, phảng phát đến ánh mắt cũng mang theo hơi ẩm, ngược lại thần thái này của cậu còn có chút quyến rũ mê người, trong lòng khẽ động. Hắn chầm chậm dùng ngón tay cái vuốt ve thành chén, ánh mắt lại chăm chú vào trên người Sa Nặc Nhân.

Không biết cậu và Xích Linh có phải có quan hệ đó không, vì vậy thử dò xét nói: "Ngươi đã dùng mang thai thể sao? Cái tuổi này của Xích Linh cũng là thời điểm muốn có hài tử."

Sa Nặc Nhân bán nhếch miệng, nửa ngày mới nói: "... Không có."

Xích Kính híp mắt lại, cư nhiên không có phủ nhận quan hệ giữa cậu ta và Xích Linh?

Giữa lúc Sa Nặc Nhân không biết nên đáp lại tầm mắt của Xích Kính như thế nào, quang não của cậu liền vang lên âm thanh nhắc nhở, có người truyền tin đến. Cậu mở ra xem, là Xích Linh!

Sa Nặc Nhân không muốn tiếp, đem truyền tin tắt đi.

Không bao lâu, lại có âm thanh báo, mở ra xem, vẫn là Xích Linh.

"Tiếp đi, không có gì không tiện, là Xích Linh sao?" Xích Kính hiểu ý cưới hỏi.

Sa Nặc Nhân lắc đầu, cậu có loại cảm giác, nếu để Xích Linh biết cậu và Xích Kính đang cùng uống rượu, nhất định sẽ không cao hứng. Chuyện trận doanh Diễm Vương cùng Thanh Vương không hợp nhau, toàn bộ thủ đô Đế Quốc đều biết, cậu vẫn còn ở nơi này cùng Xích Kính uống rượu, đây không phải là muốn tìm hiểu lầm sao?

Sa Nặc Nhân đứng lên, "Điện hạ, công việc dự thi trong nhà còn chưa có chuẩn bị ổn thỏa, ta xin cáo từ trước."

Xích Kính mỉm cười đứng lên, "Có thể hiểu được, lần này thi đấu cơ giáp cạnh tranh rất kịch liệt, Sa gia cũng phải cố gắng lên."

Sa Nặc Nhân: "Sẽ, cảm tạ rượu của ngài."

Sau đó mang theo ngôi sao tai họa Công Ngọc Diễm rời đi, dọc theo đường về cho hắn không ít khinh thường.

Công Ngọc Diễm giả bộ đáng thương xin tha, nói hắn không phải cố ý, nếu như không nói ra chuyện cậu là bằng hữu của Linh, lấy tính tình nhàn rỗi của Xích Kính, nhất định sẽ bám lấy hắn không tha, cho nên không thể làm gì khác hơn là đem Sa Nặc Nhân đẩy ra ngoài, xin Sa Nặc Nhân tuyệt đối không nên nói cho Xích Linh, nếu không hắn nhất định sẽ bị Xích Linh giết chết.

Sa Nặc Nhân cũng đau đầu, sau đó tìm lý do gì thuyết phục Xích Linh, chuyện cậu cắt đứt truyền tin của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status