Đế sư xuất sơn

Chương 239



Chương 239

Một cái mạng người cứ thế mà mất đi, không nhấc nổi một gợn sóng.

Hà Bá Phong cho tới khi chết đi cũng không có nghĩ tới, khi Diệp Phùng ra tay sẽ tàn nhẫn như vậy, không có chút chỗ trống!

“Mày… mày vậy mà lại giết Hà Bá Phong?”

Dù là Lương Hữu Vân, người đã từng trải qua sóng to gió lớn thì lúc này ánh mắt của ông ta cũng có chút run rẩy mà nhìn Diệp Phùng!

Đó là bang chủ của một băng đảng có trong tay hơn nghìn anh em! Cho dù là ông ta thì cũng phải khách sáo mà tiếp đón!

Chẳng lẽ cái gọi là Đế Sư này có thể vô pháp vô thiên đến mức đó sao?

“Giết thì giết thôi, ông ta cũng chỉ là vì các người mà mở đường thôi!”

Một mạng người quý giá trong mắt Diệp Phùng cũng chỉ đơn giản là như vậy thôi, dù sao thì hôm nay anh ở đây là vì muốn giết người!

“A! Bang chủ!”

Bên cạnh Hà Bá Phong có một người đàn em, đôi mắt đỏ hoe, gầm thét một tiếng rồi lao đến. Vương Khinh Lâm cũng không thèm nhìn anh ta, bay lên và đá anh ta đi thật xa.

“Diệp Phùng! Lúc trước mày đã bắt nạt con trai của tao, hôm nay còn dám quấy rối tiệc mừng của nhà họ Lương. Nếu mày thật lòng muốn chống lại nhà họ Lương của tao thì hôm nay, nhà Lương của tao sẽ không chết không thôi với mày!”

Nói xong thì ông ta vung mạnh tay lên, ngay lập tức một lượng lớn người mặc đồ đen tràn vào bên trong khách sạn, từng người từng người đều mang theo dao và gậy hung hăng lao về phía Diệp Phùng.

Tay không tấc sắt của Vương Khinh Lâm, lưỡi đao sắc của Thiên Lang, Trần Huấn, ba người họ giống như một bức tường cao không thể vượt qua, bảo vệ Diệp Phùng thật chặt sau lưng!

Ba người bọn họ không hề nương tay chút nào, trước mặt thầy của mình, hôm nay là lúc để kiểm tra thành tích của họ!

Tại hiện trường, máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng!

Dù đã quen với việc nhìn thấy sống chết nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều tê dại cả đầu.

Đây cũng không phải là một quả dưa hấu, mà là từng người sống sờ sờ! Giờ phút này thì sinh mệnh tươi sống cũng giống như một con kiến, từng người từng người chết không nhắm mắt!

Trong chốc lát thì chân tay bị chặt đứt vương khắp sàn nhà, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm khắp không gian! Thậm chí có một khách mời nữ nhát gan đột nhiên trợn tròn mắt ngất xỉu!

Nhìn địa ngục máu tanh trước mặt thì hai tay của Lương Hữu Vân khẽ run, trong mắt mang theo vẻ rung động thật sâu! Thông tin là sai! Thông tin là sai! Những tên đồ tể khát máu này có phải đều là học trò của Diệp Phùng không?

Điều này… làm sao điều này có thể xảy ra?

Ông ta vốn nghĩ rằng Diệp Phùng này quá lắm là có chỉ số thông minh tuyệt vời mới có dạy dỗ ra vô số quan chức cấp cao và tập đoàn tài phiệt mà thôi, nhưng mà tất cả những sát thần xuất chúng này đến từ đâu?

Lúc này thì trong đầu Lương Hữu Vân loạn cào cào, nhưng mà cho dù sự thật có như thế nào thì cũng có thể đoán trước được nhà họ Lương không thể hoàn hảo thoát ra đượ!

c Sự uy nghiêm do ba thế hệ nhà họ Lương tạo dựng hàng trăm năm đã mất đi vì Diệp Phùng!

Mà tất cả những điều này là do người trước mặt làm ra!

Nghĩ đến đây thì sát khí trong mắt Lương Hữu Vân liền dâng lên dày đặ!

c Ông ta không còn quan tâm đến thân phận của Diệp Phùng nữa, bây giờ thì ông ta chỉ có thể liều mạng ở trước mặt mọi người để chứng tỏ sự uy nghiêm của nhà họ Lương!

“Tốt! Rất tốt!”

“Dám khiêu khích sự uy nghiêm của nhà họ Lương tao, đúng là có chút bản lĩnh mà!”

“Đế Sư Diệp Phùng, Lương Hữu Vân tao thừa nhận đã đánh giá thấp mày rồi!”

“Nhưng nếu mày nghĩ rằng chỉ cần dựa vào những thứ này là có thể tàn phá nhà họ Lương của tao, thì mày đã sai lầm rồi!”

“Nhà họ Lương của tao có được như ngày hôm nay không chỉ nhờ nắm bắt được cơ hội, mà còn là do tích tụ không biết bao nhiêu máu xương mà thành!”

“Ám vệ bí mật của nhà họ Lương đâu!”

Sau đó, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên, toàn bộ khách sạn bị bao phủ bởi vô số bóng đen, thậm chí còn có tia sáng lạnh lẽo của súng ống, bọn họ đã phong tỏa toàn bộ khách sạn!

Nhìn những ám vệ bao quanh khách sạn thì một tia tự hào lóe lên trong mắt Lương Hữu Vân!

Nhà họ Lương trăm năm nay đã phát triển đến tầm cao như thế này thì đương nhiên cũng có sử dụng rất nhiều thủ đoạn bí mật không thể lên mặt bàn!

Có rất nhiều người gắn bó với nhà họ Lương, nhưng mà kẻ thù bị họ Lương làm tan nhà nát cửa cũng không ít!

Ám vệ của nhà họ Lương chính là cỗ máy giết người kiêm vệ sĩ được nhà họ Lương huấn luyện đặc biệt với giá cao ngất ngưởng!

Mỗi một người đều là một sát thủ khát máu, ít nhất cũng phải gánh trên người mười mạng người!

“Diệp Phùng! Có thể chết dưới tay của ám vệ nhà họ Lương tao thì mày cũng nên tự hào đi!”

“Hôm nay, cho dù mày có chấp cánh thì cũng khó thoát!”

Nhưng mà Diệp Phùng lại nhắm mắt làm ngơ, bình tĩnh kéo ghế, ngồi lên đó.

Sau đó anh ta cầm dao gọt hoa quả, cầm một quả táo lên rồi từ từ gọt vỏ: “Đừng lo lắng, căn bản là tôi không muốn bỏ chạy!”

“Hôm nay tôi đến đây một là để tặng quà, hai là để đòi nợ!”

Đám đông náo loạn, nhìn dáng vẻ kia thì có lẽ là Diệp Phùng và nhà họ Lương muốn một sống một còn!

“Đòi nợ?”

Lương Hữu Vân khinh thường khịt mũi: “Bây giờ mày còn đủ tư cách để nói truyện đòi nợ với tao sao?”

“Tất cả ám vệ xông lên chém hết bọn chúng cho tôi!” “Chờ một chút đi!”

Đột nhiên, người đàn em của Hà Bá Phong bị Vương Khinh Lâm đá đi đã chật vật đứng dậy, căm hận nhìn Diệp Phùng: “Gia chủ Lương!”

“Tên này giết bang chủ của tôi!”

“Tôi đã thông báo cho các anh em của bang Mãnh Hổ tập trung 500 anh em xuất sắc đến đây, bây giờ đang trên đường đến!”

“Ông có thể cho tôi cơ hội này báo thù không?”

Nghe nói như vậy thì Lương Hữu Vân nhếch lên khóe miệng cười nhìn Diệp Phùng: “Xem ra, không phải tao là người duy nhất muốn mày chết..”

Diệp Phùng cắn một miếng táo, giễu cợt: “Dù sao cũng là con sâu con kiến mà thôi, cho dù có nhiều đến mấy thì cũng chỉ chịu chung số phận là một tát đập chết thôi!”

“Mày! Đừng quá hung hăng!”

“Khi bang Mãnh Hổ của tao tung hoành khắp thế giới thì lúc đó mày còn nằm trong nôi khóc đó!”

Mọi người có mặt ngay lập tức dùng ánh mắt như nhìn người chết mà nhìn Diệp Phùng.

Người đó nói đúng, bang Mãnh Hổ có nguồn gốc là một đám lưu manh, tất cả bọn họ đều vì bang chủ mà liều mạng!

em xuất sắc nhất thì làm sao có thể là một tay bình thường chứ?

Giết chết bang chủ bang Mãnh Hổ, | cho dù là những anh em khác không để ý lắm, nhưng nếu muốn thượng vị thì trước tiên phải báo mối thù này đãi Thậm chí tất cả mọi người có thể tưởng tượng ra cảnh đám người của Diệp Phùng bị băm thành thịt khi người của bang Mãnh Hổ đến.

Nhưng mà Diệp Phùng cũng không thèm nhìn anh ta, đưa mắt nhìn Lương Thành đang ở một bên, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Lương Thành! Cô ấy chỉ là một cô gái ngây thơ vô tội, anh cũng biết mà, đúng không?”

Lương Thành trước tiên sửng sốt, sau đó cười khinh thường: “Cô gái ngây thơ? Ý anh là cô gái kia đúng không?”

“Tôi nhớ cô ta tên là La Hồng An đúng không?”

“Dáng vẻ quyến rũ đáng yêu kia, Mà những người được coi là anh ngay cả tôi nhìn cũng có chút động lòng!”

“Bốn năm người đàn ông khát tình hầu hạ cô ta hẳn là rất sảng khoái! Ha ha…

“Cô ấy đã chết rồi.”

Giọng điệu của Diệp Phùng rất bình tính, nhưng mà ba người Vương Khinh Lâm đang ở bên cạnh anh lại run lên không ngừng!

Đằng sau sự bình tĩnh là cơn bão đẫm máu đang ập đến!

“Chết rôi?”

“Chậc chậc, cô ta chết thì sao chứ?”

Thậm chí là khóe miệng của Lương Thành nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”

“Tất cả những điều này đều phải trách anh!”

“Đây chính là kết cục của việc anh dám đắc tội cậu chủ đây!”

“Nếu không phải bởi vì anh thì mộ cô gái nhỏ xinh xắn như vậy làm sao có thể chết được?”

Diệp Phùng chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một cái hố đen sâu thảm nhìn anh ta: “Lương Thành, tôi cho anh một cơ hội cuối, một cơ hội chết còn mặt mũil”

Diệp Phùng vươn tay chỉ về phía bắc, nơi La Hồng An đã qua đời!

“Quỳ xuống xin lỗi cô ấy!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status