Đế sư xuất sơn

Chương 294



Chương 294

Trong Băng đảng Lang, chỉ có ba vị Lang Vương mới có được sự cao quý như vậy!

Huyết Lang Vương, khát máu tàn sát!

Cuồng Lang Vương, cuồng ngạo không kiềm chế!

Bạo Lang Vương, hung dữ và lạnh lùng!

Tên của các Lang Vương là thể hiện sự tối cao của Băng đảng Lang!

Nhìn thấy ba người bọn họ đồng thời xuất hiện, trong mắt Diệp Phùng hơi mờ mịt, cái vị Lang Vương thứ ba kia rất ít khi tụ tập, vậy mà hôm nay ba người lại đồng thời xuất hiện ở chỗ này, đúng là ngạc nhiên thật đấy!

Điều này làm cho Diệp Phùng càng có thể xác định, bọn họ chắc chắn đang muốn dở trò!

“Không hổ là cao thủ từng đánh cả “Băng đảng Lang” không ngẩng đầu lên được, Diệp Phùng, không nghĩ tới tám năm không gặp, thực lực của anh vẫn lợi hại như trước!”

Nghe Huyết Lang Vương dùng lời nói chân thành để khen ngợi như vậy, khóe miệng Diệp Phùng khẽ cười: “Ba vị Lang Vương, thật sự là lâu rồi không gặp!”

Ánh mắt Bạo Lang Vương hiện lên một tia sát khí thật sâu: “Đáng tiếc, chúng tôi không muốn gặp lại anh ở chỗ này.”

“Vậy thật đúng là trùng hợp, lần này tôi cũng không phải chạy tới đây để gây sự với ba người!”

Nói xong, Diệp Phùng muốn đi vào bên trong nhưng thân hình của ba người hội Lang Vương hơi nghiêng một cái, ngăn cản toàn bộ con đường đi về phía trước, sát khí nồng đậm bao phủ trên người Diệp Phùng, ánh mắt Huyết Lang Vương ửng hồng, nhìn anh: “Diệp Phùng, anh không phải là người của Băng đảng Lang chúng tôi thì không nên xuất hiện ở chỗ này!” “Nếu bây giờ anh rời đi, tôi có thể vờ như không biết đến sự việc vừa rồi!”

Ánh mắt Diệp Phùng cũng âm trầm xuống: “Ba vị Lang Vương, các anh thật sự muốn gây sự sao?”

Lời nói của Diệp Phùng nói đúng trọng điểm, không hề có ý định che giấu!

Ánh mắt Huyết Lang Vương dừng lại nhìn Diệp Phùng: “Phải thì sao, mà không phải thì sao? Không có gì liên quan đến anh!”

“Nếu không phải như vậy thì hãy để tôi đi vào. Còn nếu phải thì… ha ha, vậy Diệp Phùng tôi tiện tay giúp Băng đảng Lang các người quét dọn cửa ra vào một chút nhé!”

“Diệp Phùng! Anh thật sự không biết tốt xấu như vậy sao?”

Bạo Lang Vương tính tình càng là bạo lực: “Đứng đây nói luyên thuyên với tên này, không bằng giết luôn đi cho nhanh gọn, đỡ phải nói nhiều.”

Ánh mắt âm trầm của Huyết Lang Vương nhìn Diệp Phùng, hai tay chắp phía sau lưng giống như người ngoài không chen vào chuyện này, thản nhiên nói: “Diệp Phùng, tôi nghe nói anh sau khi rời khỏi “Băng đảng Lang” đã đi khắp mọi nơi.”

“Tôi còn nghe nói anh đã trở thành thầy giáo, đi đâu cũng có học trò, được tôn làm Đế Sư, hà cớ gì vì chuyện này mà phải bỏ mạng chứ?”

“Coi như tôi nể mặt ngày trước chúng ta từng quen biết, tôi đảm bảo một điều với anh, chỉ cần hôm nay anh không chen chân vào chuyện này, chúng tôi hứa sau này sẽ làm ba điều cho anh, được không?”

“Ha ha…”

Diệp Phùng nở nụ cười, không sai, anh hoàn toàn có thể mặc kệ truyện ở đây, nhưng mà, anh lại có cái nhìn tốt với người đứng đầu của “Băng đảng Lang” này, lúc trước lại còn học được không ít kỹ thuật ám sát từ ông ta. Vì vậy, ông ta vừa là thầy vừa là một người bạn của anh, quan hệ giữa anh và người đó làm sao có thể bỏ qua được.

“Nếu tôi nói không được thì sao?”

Âm thanh thờ ơ vang lên, ba ánh mắt đầy sát khí cùng lúc nhìn chăm chăm vào Diệp Phùng, dù là Diệp Phùng nhưng cũng hơi lo lắng, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng!

“Nếu như anh nói không, chúng tôi cũng không ngại lấy anh làm bữa tối cho đàn sói ở ngoài kia đâu!”

“Các anh muốn giết tôi ư?”

Diệp Phùng híp mắt, lạnh lùng hỏi.

“Muốn trách, chỉ có thể trách anh đã lo chuyện bao đồng thôi!”

“Nếu anh vẫn ngu ngốc không hiểu, vậy chúng tôi đành phải tiễn anh đi gặp Diêm Vương!”

“Nói nhiều quá thì sẽ bị cắt lưỡi, đây là bài học xưa nay anh cũng biết rồi….”

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Doãn Khương, khóe miệng sau lộ ra một tia chua xót, nếu không phải là bị thương trên hai chân, giờ phút này cậu ta đã chạy trốn lâu rồi, ngày hôm nay đúng là ngày thê thảm mà.

“Cậu ta có xứng đáng để chúng ta đem ra so sánh?” Cuồng Lang Vương có chút không kiên nhẫn, đột nhiên ra tay, năm ngón tay dò xét chạm đến cổ họng Diệp Phùng.

“Nào đừng có mà nói nhảm như vậy, tên này dù có tài năng thiên bẩm như nào, nhưng tám năm đã qua, tôi cũng không tin, anh ta có thể dưới sự liên thủ của ba người Lang Vương chúng ta, mà còn có thể sống sót được!”

Cuồng Lang Vương và Doãn Khương bất đồng, ánh mắt Diệp Phùng hơi híp lại, đột nhiên bóng dáng biến mất tại chỗ.

“Cái gì?”

Cuồng Lang Vương sửng sốt, đột nhiên cảm giác sau lưng có một trấn gió truyền đến, mạnh mẽ quay đầu, bóng dáng Diệp Phùng đột nhiên bay tới, Cuồng Lang Vương hoảng sợ, gầm nhẹ một tiếng, cơ thể liên tục lui về phía sau.

Mà Diệp Phùng chớp đúng thời cơ, đột nhiên, lực đạo trên tay lại tăng thêm ba phần, một tay nắm lấy vai Cuồng Lang Vương, mạnh mẽ nắm chặt, cánh tay giống như mọc trên người Cuồng Lang Vương, làm cách nào cũng không bỏ ra đượ!

c Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng, biểu cảm trên mặt khiến đối phương rùng mình, hung hăng nâng đầu gối đạp một cái, Cuồng Lang Vương đau đớn, giây sau khom người thành một con tôm lớn, sau đó anh lại quay đầu, cứ thế liên tục tấn công lên lưng anh ta.

Một người dù mạnh mẽ đến mức nào, bị đánh thành như thế này thì đúng là xui xẻo, trong người ắt hẳn đang cảm nhận từng cơn đau đớn.

Trong mắt Diệp Phùng hiện lên một tia tàn nhẫn, năm ngón tay nắm thành quyền, không chút lưu tình hung hăng đánh về phía Cuông Lang Vương!

Âm!

Cuồng Lang Vương bị đánh đau đến há cả miệng ra, Diệp Phùng lại đột nhiên che miệng anh ta lại, lập tức kẹp đầu anh ta xuống dưới nách, chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn tan. Diệp Phùng kẹp đầu Cuồng Lang Vương, đối diện với Huyết Lang Vương cùng Bạo Lang Vương, lạnh lùng nói: “Bây giờ, nhìn xem tôi có thực lực không?”

Sắc mặt hai người kia sợ hãi, một lúc sau, Huyết Lang Vương mới chậm rãi mở miệng nói: “Vốn tưởng rằng, chúng tôi đã đánh giá anh cao quá rồi thật không rằng anh thật sự có năng lực đói”

Mặt Diệp Phùng không thay đổi, ném thi thể Cuồng Lang Vương sang một bên, thản nhiên nói: “Lang đại ca đang ở đâu?”

“Ông già đó sao?”

Huyết Lang Vương giả vờ nói với giọng điệu kinh ngạc: “Bây giờ ông ấy chỉ sợ thần trí đã không còn minh mãn nữa, tình hình cũng sắp không trụ nổi được bao lâu nữa rồi!”

Một luồng sát khí ngập trời trong phút chốc bộc phát ra từ trên người Diệp Phùng, nhìn ánh mắt của hai Lang Vương còn lại, mang theo sát khí thật sâu!

“Các người lại giám giết Lang đại ca ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status