Đế sư xuất sơn

Chương 371



Chương 371

“Diệp Phùng?”

Hạng Hòa nhướng mày: “Ai cho mày tới đây? Cút ngay cho ông!”

Thẩm Tuyết Lan nhìn anh, thản nhiên nói: “Diệp Phùng, thực lực nhà họ Hoa không tầm thường, cậu đã gây ra họa lớn như thế, cho dù cậu có quan hệ với Hạng Thiếu Quân, nhà họ Hạng chúng tôi, cũng không thể trợ giúp gì cho cậu đâu!”

“Nhưng mà!”

Hạng Bân lại kiêu ngạo nói: “Mày gây ra họa lớn, cũng đừng liên lụy nhà họ Hạng bọn tao! Dù sao, mày và nhà họ Hạng bọn tao, cũng không liên quan cái lông gì!”

“Đi ra ngoài đi, đừng để nhà họ Hoa tìm tới cửa, rồi lại hèn hạ ti tiện tự nhận có quan hệ máu mủ với bọn tao!”

Mọi người cười vang, ánh mắt nhìn Diệp Phùng, tràn ngập vui sướng khi người gặp họa!

Khóe miệng Diệp Phùng gợi lên một độ cong chết chóc: “Các người có biết, vì sao tôi không thông báo đến Hạng Thiếu Quân, mà bản đế sư, tự mình đến đây không?”

Mọi người hơi hơi sửng sốt.

Ý cười trên gương mặt Diệp Phùng càng ngày càng đậm: “Tôi chỉ là không muốn để anh ấy nhìn thấy, gia tộc mà mình cả đời bảo vệ, đến tột cùng là vô sỉ và sa đọa đến mức nào!”

Dứt lời, anh không để đám người nhà họ Hạng có cơ hội nói truyện, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo sâu kín, nhìn Thẩm Tuyết Lan, mở miệng nói: “Tờ giấy này là ai đưa?”

Ánh mắt Thẩm Tuyết Lan hiện lên một tia bối rối không dễ phát hiện, chợt lóe lên rồi biến mất, bà ta bình tĩnh nói: “Tờ giấy gì?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”

“Không sao, rất nhanh bà sẽ hiểu thôi!” Nói xong, anh lắng lặng đứng ở đó, không hề nhiều lời.

Hạng Hòa quát lạnh một tiếng: “Diệp Phùng, mày đắc tội với nhà họ Hoa, còn muốn đem bát nước bẩn này hắt đến trên người bọn tao phải không?”

“Tao nói cho mày biết, truyện này là do mày gây ra, đừng có mà nghĩ đến truyện lấy nhà họ Hạng làm đệm lưng!”

Mấy người còn lại cũng đều lên tiếng, bắt Diệp Phùng cút khỏi nhà họ Hạng, đừng liên lụy đến bọn họ, nhìn thấy một đám người nhà họ Hạng sắc mặt không tốt, Diệp Phùng cụp mắt, không khỏi có chút thương xót vì anh của mình.

Từ trước tới giờ, vọng tộc ngàn năm như nhà họ Hạng, đại biểu cho lực lượng cao nhất, bọn họ đoàn kết, mạnh mẽ, bất cứ người trong tộc nào, đều có thể được nhà họ Hạng che chở, ngạo nghễ tứ phương!

Nhưng kể từ khi Thẩm Tuyết Lan cầm quyền, nhà họ Hạng càng ngày càng sa sút, gia tộc xưa kia từng được vô số người hâm mộ, trở nên lục đục với nhau, trở nên vì tư lợi, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Hạng suy bại, sẽ là truyện một sớm một chiều.

Đúng lúc này, bên ngoài, đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân ồn ào, một tên người làm hoang mang rối loạn chạy tới, dồn dập mở miệng nói: “Lão phu nhân, không… Không tốt !”

“Người nhà họ Hoa mang theo vô số người tiến vào, tôi… Chúng tôi căn bản không ngăn được bọn họ!”

Thẩm Tuyết Lan run lên, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: “Không cần ngăn cản, để bọn họ tiến vào!”

“Không… Không thể để bọn họ tiến vào!”

Lúc này, Hạng Thiếu Quân biết được tin tức , cũng vội vội vàng vàng đuổi tới, không kịp thở, ho khan một cái, cuống quít nói: “truyện này tuyệt đối có hiểu lầm!”

“Diệp Phùng là anh em của tôi, tôi tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cậu ấy gặp truyện không may ở nhà họ Hạng!”

“Hạng Thiếu Quân! Cậu phải rõ ràng một truyện! Cậu ta là anh em của cậu, nhưng không có bất cứ quan hệ gì với chúng tôi!”

“Đây là lỗi mà cậu ta tự phạm phải, liên quan gì tới nhà họ Hạng chúng ta!”

Hạng Hòa lạnh lùng nhìn anh: “Tùy ý giết người, nhà họ Hạng chúng ta không chủ động dẫn anh ta đi nhà họ Hoa nhận tội, đã vô cùng bao dung, còn muốn chúng tôi phải che chở anh ta? Phi, anh thật đúng là đã đem cái vị trí đại thiếu gia nhà họ Hạng, trở thành trò cười rồi đúng không?”

“Cậu! …”

Hạng Thiếu Quân tức giận, sau đó nhìn về phía Diệp Phùng, vội vàng mở miệng: “Diệp Phùng, đi mau! Tôi đến giúp cậu ngăn cản bọn họ một lát, rời xa thành phố Hạng Vương, đi càng xa càng tốt!”

“Còn muốn chạy? Không còn kịp rồi!”

Một giọng nói kiêu ngạo truyền đến, sau đó, một đám người hùng hổ tiến vào, Hoa Trạm mang vẻ mặt bừa bãi nhìn Diệp Phùng, biểu cảm tàn nhẫn: “Nhóc con, không ngờ bản thiếu gia trở lại nhanh như vậy phải không!”

“Lúc này đây, tao muốn mày phải chết không nơi táng thân!” Trên mặt Hạng Thiếu Quân mang theo một tia bối rối, nhìn người trung niên uy vũ hùng tráng phía sau Hoa Trạm kia, vội vàng mở miệng nói: “Gia chủ nhà họ Hoa, nhất định truyện này có hiểu lầm gì đó, ông… Mong ông hãy cho chúng tôi một cơ hội để giải thích!”

“Có hiểu lầm cái gì!”

Hạng Hòa cười lạnh một tiếng: “Giết người thì đền mạng, là truyện thiên kinh địa nghĩa!”

“Gia chủ nhà họ Hoa, người này không có quan hệ gì với nhà họ Hạng chúng tôi hết, muốn giết muốn quyết, ông cứ tùy ý, nhà họ Hạng chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay!”

Thân hình của Hoa Hùng vạm vỡ, chậm rãi ung dung tiến lên đây, cách Diệp Phùng không đến hai bước thì dừng lại, một khí thế hùng hổ, tỏa ra xung quanh!

Đám người nhà họ Hạng lộ ra sự vui sướng khi người gặp họa, có mấy người thậm chí trong đầu đều đã vẽ lên kết cục thê thảm của Diệp Phùng, Hạng Bân lại mở miệng, chuẩn bị nói mấy lời trào phúng, còn không đợi anh nói nói ra, Hoa Hùng đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt của Diệp Phùng, cúi đầu, cung kính nói: ” Hoa Hùng nhà họ %3D Hoa, bái kiến Đế Sư!”

Một cảnh bất thình lình xảy ra này, làm cho mọi người sững sờ, Hoa Trạm lại nhìn thấy Hoa Hùng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt kinh hãi, lắp bắp nói: “Ba… Ba ba đang làm cái gì thế!”

“Sao ba lại quỳ xuống với cái tên vô dụng này!”

Bốp!

Hoa Hùng đưa tay tát một cái, dùng sức cực lớn, trực tiếp tát Hoa Trạm bay ra ngoài, trong giọng nói tràn ngập sự tàn nhẫn và tức giận: “Nghiệp chướng!”

“Ai cho mày lá gan dám đụng vào để sư?”

“Quỳ xuống ngay cho ông!”

Hoa Trạm trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng ở đó, hai mắt vô thần, vẻ mặt dại ra.

“Hoa… gia chủ nhà họ Hoa , ông… Ông đây là…”

Thẩm Tuyết Lan đứng lên, vẻ mặt kinh sợ không thôi.

Đây là truyện gì thế?

Người mà Hoa Hùng quỳ xuống chính là kẻ thù giết con của ông ta cơ mài Chẳng lẽ là, trước khi tới đây đầu óc ông ta bị cửa kẹp à?

Diệp Phùng hừ lạnh một tiếng, Thẩm Tuyết Lan không biết, năm mà Diệp Phùng ngao du tới đông bắc, gặp Hoa Hùng đang gian nan nghèo khó, nếu không phải anh ra tay giúp đỡ, thì Hoa Hùng đã sớm đói chết biên cảnh, lại càng không thể trở thành gia chủ nhà họ Hoa lấy thúng úp voi ở Đông Bắc này!

Là Diệp Phùng, cho Hoa Hùng một mạng, càng lại cho ông ta một nhà họ Hoa huy hoàng như hiện tại!

“Hoa Hùng! Ông điên rồi!”

Hạng Hòa trừng mắt, nhìn ông ta: “Diệp Phùng chính là người giết con ông đấy!”

Hoa Hùng lạnh lùng đáp lại: Cái tên nghịch tử kia, làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế, chết chưa hết tội!”

“Ông… ông…”

Hạng Hòa run rẩy đưa tay chỉ vào ông ta, nói không nên lời!

Đến cả cha người ta cũng nói con mình chết chưa hết tội, anh ta còn có thể nói cái gì?

Mắt Diệp Phùng thâm thúy như biển, thản nhiên mở miệng: “Hoa Hùng, bản đế sư phải xử lí truyện này rồi!”

Hoa Hùng vội vàng cúi đầu: “Hồi bẩm lão sư, tôi đã tất cả tìm hiểu tất cả hành động của Hoa Bân, buổi chiều hôm nay nó từng có tiếp xúc với một người!”

Sau đó, ông ta đưa tay chỉ vào Hạng Bân, giọng nói lạnh lùng: “Chính là cậu ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status