Đế tôn

Chương 214: Chưởng thiên khống địa (2)

Cái thế giới khổng lồ này còn đang trong du tẩu, đã từ trong tinh không du tẩu đến bên trong tầng khí quyển, mấy ngày nữa sẽ xuyên qua thế giới của Giang Nam.

Bởi vì Huyền Đô Thất Bảo Lâm cùng thế giới của Giang Nam không có ở cùng một vị diện, vì vậy hai cái thế giới này sẽ không xuất hiện tình hình chạm vào nhau.

- Định!

Trên đỉnh đầu của Tịch Ứng Tình một đạo thanh quang lao ra, tràn vào bên trong hồng chung, hồng chung nổ lớn, vô số đạo văn phún dũng, đạo văn hóa thành một ngụm chuông lớn càng thêm khổng lồ, giắt ở dưới Huyền Đô Thất Bảo Lâm.

Cùng lúc đó, nơi cực xa ở Đông Phương, phương vị của Tinh Nguyệt Thần Tông, chỉ thấy một pho tượng Cự Nhân vạn trượng từ trong bầy núi đứng lên, một quyền oanh toái hư không, để cho Huyền Đô Thất Bảo Lâm hiển hiện ra.

Cự Nhân giống như Ma Thần, mở miệng gầm lên, hai tay nâng Huyền Đô Thất Bảo Lâm, cố gắng đem Đại Thế Giới này định trụ.

Mà ở Thanh Vân Tông, một vị lão giả tóc trắng lông mi trắng mở hai mắt ra, phất tay áo vung lên, chỉ thấy một mặt đại kỳ vượt qua trường không, đại kỳ biến mất, hóa thành nhật nguyệt lệ thiên, rộng lớn vạn dặm, giống như trước cũng đem Huyền Đô Thất Bảo Lâm nâng lên, không để cho thế giới này di động.

Ở Triều Thánh Tông, lại có một bảo tháp hai mươi tám tầng phóng lên cao, hóa thành quái vật lớn, cũng đem Huyền Đô Thất Bảo Lâm nâng dậy.

Thiên Ma Bảo, Cổ Thần Các, Yêu Thần tông, Thiên Phủ tông, Phật Môn Thánh Địa Kim Cương Pháp Thiện Tông... càng thêm xa xôi, riêng phần mình đem trấn giáo chi bảo tế lên, hợp lực định trụ Huyền Đô Thất Bảo Lâm!

Trong lúc nhất thời, các đại môn phái hiển lộ ra nội tình sâu nhiều, Thần Châu Đại Địa, trăm triệu dặm đất, vọt lên các quần sáng, từng ngọn pháp bảo to đến kỳ cục, nhất tề nâng thế giới di động trong hư không kia!

Loại tràng diện này, vô cùng kinh diễm, không tận mắt nhìn thấy căn bản không cách nào tưởng tượng!

Dù là như thế, Huyền Đô Thất Bảo Lâm vẫn đang không ngừng di động, chẳng qua là tốc độ di động dần dần chậm xuống, nhưng cái thế giới khổng lồ này vẫn còn dần dần tiến tới gần.

Đột nhiên, ở phương vị Thái Huyền Thánh Tông, quang mang từ trong núi sâu phóng lên cao, phảng phất như thần minh thức tỉnh, triển lộ thần lực to lớn, làm cho người ta run rẩy, sợ hãi!

Đó là một ngụm đại đỉnh, trong đỉnh thần quang dày đặc, vô lượng thần quang đột nhiên xông ra, hóa thành mội cái đại thủ chụp vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm, Huyền Đô Thất Bảo Lâm khẽ rung động, rốt cục dừng lại.

Trên bầu trời, một môn hộ từ từ xuất hiện, đó là hai miếng đại môn, môn hộ tiến vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm, chỉ có từ nơi nào mới có thể bình an tiến vào.

Chẳng qua là cái môn hộ này, thật sự to đến bất khả tư nghị, so sánh với trấn giáo chi bảo của các đại môn phái còn muốn lớn hơn mười lần!

Giang Nam ngẩng đầu hướng tòa môn hộ này đánh giá, chỉ thấy đại môn này rất là kỳ lạ, hai cánh cửa riêng phần mình điêu khắc một đồ án, bên trái là một thiếu niên, trên mặt uy nghiêm, nửa ngồi nửa quỳ, tay trái khuất lên, về phía trước bình thân, tay phải dấu ở phía sau, bàn tay hướng xuống, phảng phất một tay áp địa, làm cho người ta cảm giác cực kỳ thần diệu.

Mà đổi thành một cái khác, vẽ nhân hình phong cách cổ xưa, cực kỳ già nua, ngồi ở trên một đóa liên hoa màu xanh, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, hình thái cũng cực kỳ Huyền Diệu, tích chứa áo nghĩa vô cùng.

- Đây là một chữ vu...

Giang Nam khẽ cau mày, đại môn này là một chữ "Công", hai cánh cửa có một người, không phải là một chữ "Vu" sao?

- Chữ Vu đại biểu thiên địa, hai người kia một tay khởi động Thương Thiên, một tay nắm đại địa trong tay, khí phách thật lớn, môn hộ của Huyền Đô Thất Bảo Lâm làm sao sẽ xuất hiện chữ Vu này? Lấy chữ Vu làm môn hộ, khẩu khí thật lớn!

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

- Nghe nói Vũ Trụ Hồng Hoang này của chúng ta, Chư Thiên thế giới là do hai vị tồn tại Cổ lão từ hỗn độn Hồng Mông mở ra.

Lạc Hoa Âm ở bên cạnh hắn nhẹ giọng nói:

- Hai pho tượng kia không biết từ chỗ nào mà đến, một người trong đó chính là ngồi ở trên Thanh Liên, tên còn lại là một vị Đế Hoàng, được xem là hai vị Đại Đế, Tiên Tôn khai thiên tích địa, Trường Sinh vô lượng, không có lão không có chết. Nghe nói, hai bức đồ án trên đại môn Huyền Đô Thất Bảo Lâm kia, là tư thế oai hùng lúc bọn hắn khai thiên tích địa, tích chứa vô cùng ảo diệu. Nếu có thể từ trong đó ngộ ra những thứ ảo diệu kia, đừng nói tu thành thần minh, coi như là tu thành Tiên Nhân cũng không nói chơi!

Giang Nam trong lòng khẽ nhúc nhích, thúc dục Ma Ngục Huyền Thai, tinh tế tính toán tư thái của hai người trên đại môn kia, đột nhiên chỉ cảm thấy vô số tin tức lung tung vọt tới, Huyền thai kim nhân cơ hồ tại chỗ nổ tung, vội vàng nhắm mắt lại, dừng thôi diễn.

Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, Lạc Hoa Âm nói không sai, đồ án trên hai miếng đại môn này, trong động tác của hai vị Cổ lão Tiên Tôn kia, đúng là tích chứa vô cùng ảo diệu.

Bất quá, những ảo diệu này hiển nhiên ra ngoài phạm vi của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, căn bản không cách nào thôi diễn, mạnh mẽ thôi diễn, chỉ biết tự phế tu vi, thậm chí nói không chừng ngay cả Giang Nam cũng có bạo thể mà chết!

Hắn còn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế!

Này chỉ có thể nói rõ, trong động tác của hai vị Tiên Tôn này, tích chứa ảo diệu chính là ngay cả Ma Ngục Huyền Thai Kinh cũng không cách nào với tới, không cách nào thôi diễn!

Cạch...

Hồng chung chấn vang, sóng âm hạo hạo đãng đãng xông về môn hộ này, cùng lúc đó, trấn giáo chi bảo của các đại môn phái riêng phần mình thúc dục uy năng, hợp lực đánh sâu vào môn hộ, cố gắng mở môn hộ ra.

Cổ lực lượng này thật sự kinh thế hãi tục, nếu rơi ở trong thế tục, chỉ sợ có thể đem trăm vạn dặm không gian, trong nháy mắt lau đi!

Dù vậy, môn hộ của Huyền Đô Thất Bảo Lâm cũng không có lên tiếng mà mở, mà chậm rãi bị giải khai một đường, vẻn vẹn một đường mà thôi!

Trên đỉnh đầu Tịch Ứng Tình thanh quang tràn đầy, thậm chí đan vào thành vân, rơi vào một mảnh Thiên Cung to lớn, hiển nhiên đã sử xuất toàn lực!

Mà ở nhiều môn phái khác, chưởng giáo Chí Tôn cũng toàn lực ứng phó, từng ngọn Thiên Cung trùng điệp hiện ra, nguy nga bao la hùng vĩ.

- Chư vị!

Tịch Ứng Tình trầm giọng quát lên:

- Huyền Đô Thất Bảo Lâm dừng lại thời gian càng dài, lực lượng đi tới càng lớn, ta cùng với các môn các phái kiên trì không được quá lâu, ba tháng sau, lực lượng của Thất Bảo Lâm sẽ lớn đến ngay cả chúng ta cũng không cách nào định trụ, phá không bay đi! Các ngươi vô luận có thu hoạch hay không, sau ba tháng, cũng phải chạy về trước cửa, đến lúc đó ta cùng với chư vị chưởng giáo tự nhiên sẽ tiếp ứng các ngươi đi ra ngoài!

- Đi!

Giang Nam lập tức cùng Lạc Hoa Âm bay lên, hướng môn hộ mỹ lệ này bay đi, cùng lúc đó, môn phái khác cũng có nhiều bóng người phóng lên cao, nhân cơ hội bay tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status